Được Gặp Lại Em

Chương 51: Nguyên Vẹn






Hai người trở về nhà, nằm trong căn phòng với chút ánh sáng len lỏi nhạt màu cánh gián màu vàng.

Hai thân thể lỗ loà nằm cạnh nhau sau trận hoan ái nồng nhiệt.
( Mình sẽ không viết cảnh H, thay vào đó sẽ tập trung vào " Hãy yêu em thêm lần nữa ", viết nhiều sẽ bị trùng lập, đọc sẽ chán nên thay vào đó mình sẽ không viết nữa, thông cảm nha).

Truyện Khoa Huyễn
Ngọc Anh gối đầu lên tay Tuấn Kiên, cô từ từ kể hết mọi việc bắt đầu từ ngày cô trở về từ Chu gia, đột nhiên hắn quay lưng, lấy ra một hộp nhỏ.

Hắn mở ra, lấy chiếc nhẫn với một viên kim cương lấp lánh, nhỏ xíu đính lên nhẫn, thiết kế rất nhỏ và thanh mảnh, không quá cồng kềnh vì hắn biết cô không thích mấy thứ xa xỉ.
Tuấn Kiên đeo nhẫn vào tay cô, hắn cầm tay cô hôn lên đó một cái rồi nói:
- Từ nay, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh một lần nữa.
Hắn cũng nói cho cô biết về sự thật rằng ba cô không phải là người giết mẹ hắn, điều ba cô có lỗi là ông ta quá đào hoa, điều đó gây ra nỗi khổ cho cả hai người phụ nữ của ông.

Nhưng không có nghĩ mẹ hắn mất là do ông, mà là do mẹ kế của cô.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi tới một nơi được chứ?

- Ừm.
Cả hôm đó, tưởng chừng là sẽ được ngủ nhưng nữa đêm, cơn đói bụng của hắn lại liên tục kéo đến.

Khiến hắn luồn lách thơm lên từng thớ thịt của cô từ cổ xuống chân, và cả đêm đó cô mất ngủ.
Sáng hôm đó, cô ráng hỏi thật lâu rằng cả hai sẽ đi đâu nhưng không nói nữa lời, đợi khi cô thức dậy là đã trưa và cô đang ở giữa Thành Phố T.

Nơi đây cũng không có ích kỉ niệm của cô, đây là nơi lưu giữ nhiều thứ nhất từ lời tỏ tình khô càn nhất hay lần suýt chết của cô.
Ngọc Anh định sẽ đến thăm Ngôn Di và Minh Nguyệt nhưng giờ cô cũng mới biết thêm sự thật là họ đã chuyển lên Thượng Hải sống.

Chỉ năm năm mà Ngôn Di đã kết hôn với Thần Phong, cũng đã có hai đứa con, đã vậy còn có nhiều chuyện xảy ra với gia đình Ngôn Di.
( Nhiều chuyện gì thì để qua kia rồi nói tiếp nha)
Hắn cũng đã mua căn hộ ở đây.

Căn hộ đã được hắn mua từ năm năm trước, theo lời của mọi người ở đây thì hình như cứ một năm đúng ngày cô đi là hắn lại đến đây một lần, ban đầu cũng nghĩ là đã có vợ con nhưng rồi hắn ngày chỉ thấy hắn thủi lủi một mình từ nhà ra và từ nhà vô, chẳng có ai.
Rồi đến chiều là ra biển, đứng đó một lúc thì lại về, cứ lập đi lập lại như vậy trong vòng một tuần, cứ như vậy cho đến năm năm sau thì lần này họ lại thấy hắn xuất hiện cùng một người con gái.
Họ nói với cô:
- Chắc hẳn cô rất sướng nhỉ, có chồng thâm tình đến vậy cơ mà.
- Dạ.
Cô chỉ cười với họ rồi bước vào nhà, cô lao vào ôm lấy cánh tay hắn, cô cũng hôn lên má hắn một cái rồi nói:
- Chắc anh đã rất cô đơn nhỉ? Nhưng giờ đây đã có em rồi, anh không cần phải đến đây một mình nữa.
Tuấn Kiên thình lình nhấc bổng cô lên, xoay vòng cô một lúc rồi đè cô xuống ghế, tay hắn ôm gáy cô, đè hôn môi cô, một lúc sau hắn nói:
- Cảm ơn em.
Tuấn Kiên định buông Ngọc Anh ra nhưng cô lại một mực choàng tay ôm cổ hắn, cô nũng nịu nói:
- Không muốn, muốn ôm.
Hắn từ bao giờ lại thấy cô như thế này, nhưng hắn thích, nụ cười và cả điệu bộ hắn đều thích nhưng bây giờ lại không được, hắn trầm giọng nói:
- Không được, tối sẽ phạt.
Nói rồi cô cũng thả hắn ra, chỉ nhắc đến từ phạt là cô sợ muốn sởn gai ốc, nhờ hắn mà cô cảm thấy mình dường như bắt đầu sợ màn đêm hơn.


Cứ mỗi lần về đêm là cô lại càng thấy sợ.
Bây giờ hắn không khác gì ông chồng đảm đang, mọi đồ đạc của cô đều được hắn sắp xếp vào tủ.

Hay nói cách khác hắn chỉ cần sếp một vài bộ mới vào, còn lại thì những bộ đồ cũ khi xưa hắn đến đây đều đã mua sẵn cho cô với một ước mơ rằng cô chắc chắn sẽ quay về bên hắn.
Ngọc Anh cũng chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của hắn, cô tự hỏi sao hắn lại thâm tình đến vậy.

Cô từng nghĩ mình cũng đã gần như buông bỏ hắn nhưng hắn lại chưa bao giờ buông bỏ cô, đúng là số cô rất sướng khi gặp được hắn.

Đời cô cái gì cũng sai, chỉ có gặp hắn và yêu hắn là đúng.
Chiều hôm đó, cả hai cùng nhau ra biển.

Nổi ám ảnh sợ biển vẫn còn trong cô nhưng hắn lại yêu chiều ôm cô thật chặt giống như ôm đứa bé trên người, cô cũng ôm cứng lấy hắn.

Ra gần xa cô mới nhớ tới kí ức năm xưa, cảnh năm đó cô bị đuối nước, suýt mất mạng ở nơi đây nhưng ai ngờ lại được hắn vớt lên, cũng là lúc đó cô đồng ý trở thành người phụ nữ của hắn.
Nơi đây cảnh không đổi, người không đổi và tình cũng không đổi, thứ đổi thay duy nhất chính là tình cảm của chúng ta ngày càng mặn nồng hơn.

Và mọi thứ còn lại vẫn nguyên vẹn.
Hắn định là sẽ dạy cô bơi nhưng cô một mực không đồng ý, cô chỉ dựa vào người hắn, đưa đầu qua cổ hắn nói:
- Nếu có anh, cả đời sẽ không cần phải học bơi nữa.
Đúng là đã thay đổi, cô đã thay đổi thật rồi, giọng điẹu và hành động trở nên lươn lẹo hơn.


Đã bị hắn dạy hư mất rồi, hắn bóp nhẹ mũi cô rồi đáp lại:
- Được thôi, cả đời này có em, anh cũng sẽ không cần tìm ai để thoả mãn.
Ngọc Anh nhăn mặt lại, cô hờn rồi, cô bĩu môi nói:
- Vậy anh cứ tìm đi.
Hắn cũng chỉ muốn đùa, nào ngờ cô cũng giận, suốt năm năm qua hắn như bị cấm dục, chẳng nghĩ tới ai khác ngoài cô vậy mà mới chọc cô xíu đã giận.
- Đừng giận mà vợ ơi.
Nói rồi cô cũng không chịu nghe, cứ vùng vậy khỏi tay hắn nhưng nhìn lại thấy nước quá sâu, không thể làm càn được nữa.

Cô mới đáp:
- Tha cho anh lần này đấy.
Cả hai đừa nghịch dưới nước, chơi trò mèo vờn chuột.

Cả khung cảnh này được một người nào đó nhìn qua cánh cửa bên phía nhà hắn..