Cô thức dậy thì đã không thấy hắn bên cạnh đâu.
Cô khó khăn quấn chăn bước ra khỏi giường thì cô nhận ra mình đã mặc quần áo.
Chiếc váy chắc đã được hắn mặc vào lúc cô mệt mỏi, cô nghĩ.
Cô bước ra khỏi phòng thì thấy hắn ngồi nghiêm túc làm việc như chưa từng có việc gì xảy ra cả thì không khỏi khâm phục.
Nếu là người hắn thì ít nhất cũng sẽ có cảm giác ngượng ngùng nhưng hắn thì không hắn vẫn vậy, phong thái đĩnh đạc, vẻ mặt lạnh léo vẫn chưa bớt đi phần nào trên con người hắn.
Hiện tai cũng đã hơn mười hai giờ, thấy cô bước từng bước khó khăn hắn mới cười thoả mãn vì độ sung sức của hắn.
Hắn đứng lên rồi tiếng nhanh về phía cô nói:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
- Từ từ đã, em không đi được, chậm lại chút đi.
Anh ngày đêm ham muốn thế thì ai mà chịu nổi được.
- Biết lỗi rồi, tối nay sẽ chịu phạt, còn phạt thế nào thì tối biết.
Hắn càng nói thì mặt cô lại càng đỏ, hắn không biết da mặt cô mỏng đến vậy, chỉ mới nói mấy câu mà mặt đã đỏ như trái cà chua rồi.
Tuấn Kiên thấy cô không đi được, chỉ như em bé mới tập đi thì sinh khó chịu, hắn tiến gần lại cô, và điều này thì làm cô hoảng sợ, sợ sẽ phải trải qua thêm lần nữa nên theo bản năng hắn tiến thì cô lùi, rồi cô nói:
- Định làm gì?
Hắn trả lời cô bằng hành động, hắn ôm ngang cô lên rồi mỉm cười nói:
- Em không đi được thì anh bế em đi.
- Thôi Kiên, bỏ em xuống, bên ngoài có rất nhiều người.
Hắn để ngoài tai những lời cô nói, tiếp tục bế cô sải bước vào thang máy rồi xuống đại sảnh.
Bao ánh mắt của bọn họ cô đều không dám nhìn vì nó nảy lên sự ganh tỵ có, đáng ghét cô mà đặc biệt hơn là như muốn thiêu chết cô.
Cũng đúng, sếp của họ quá chi là hoàn hảo.
Có tiền, có quyền, có địa vị, lại còn có nhan sắc, ai mà không ham.
Cô nghĩ trên này này chỉ có cô mới dám bỏ hắn năm năm để đi sang Anh, từ bỏ tình cảm của hắn.
Cô khẽ cười, khuôn mặt chui trong ngực hắn giờ đây đã lòi ra ngoài, hai tay cô ôm lấy cổ hắn rồi ưởn người lên hôn vào má hắn rồi dịu dàng nói:
- Em yêu anh.
- Tối về, anh thích sử dụng hành động để chứng minh hơn.
Vừa nghe xong, mặt cô và tai cô lại đỏ khiến cô phải chui vào ngực hắn vì quá xấu hổ, sao hắn cứ thích nói đến mấy chuyện này cơ chứ.
Đến một nhà hàng phương tây, cô và hắn đang ngồi trên tầng hai của quán.
Hầu như toàn bộ phong cảnh của Bắc Kinh được phản chiếu qua tấm kính của nhà hàng khiến nó rất bắt mắt.
Cô phục vụ đi ra, đưa menu cho Tuấn Kiên rồi nói:
- Mời quý khách chọn món.
Hắn nhìn sang cô đang quan sát phong cảnh nên hắn đã chọn ngay hai phần beef streak chín vừa cho cả hai.
Cả cô và hắn hình như chỉ thường xuyên ăn ở nhà mà ít khi ăn ở quán nên cô có chút hí hửng.
Nhưng một lát sau có một người phụ nữ trung niên đi ngang qua và dừng lại trước bàn cô nói:
- Đây là....., đúng là con rồi, Ngọc Anh.
- Lâu lắm rồi không gặp.
Bà ta chính là Duyệt Nhiên, chính là mẹ kế của cô, đi cạnh bà ta còn có e, gái cô nữa, đó là Duyệt Nhi.
Nó chẳng khác gì mẹ nó, suốt ngày chỉ đanh đá, học hành không ra gì, còn chảnh choẹ, đua đòi.
Cô vẫn tươi cười quay đầu nhìn bà ta nhưng lòng chán ghét nói:
- Không dám, chỉ mới vài năm thôi.
- Dạo này con lớn quá nhỉ, và cậu này là....
Chết rồi, hung thủ giết mẹ của hắn giờ lại đứng trước mặt hắn thế này có chút rắc rối nhưng rồi tay cô nắm lấy tay hắn nói:
- Anh ấy là chồng tôi.
- À, chồng con.
Rồi Duyệt Nhiên nhìn sơ qua Tuấn Kiên, bà chắc chắn đây không phải dạng tầm thường gì.
Sơ qua từ dày dép đến quần áo đều là hàng thủ công đặt may riêng nên chắc chắn Ngọc Anh đã vớt được cục vàng rồi.
Hắn lúc này mới chịu lên tiếng, giọng hắn trở nên trầm xuống, lạnh đến mức thời tiết Bắc Kinh còn không bằng.
Hắn nắm lấy tay cô, đứng lên rồi nói:
- Xin phép, chúng tôi bận việc nên về trước.
Ngày tươi đẹp thì lại bị bà ta phá huỷ, cô thầm chửi bà ta.
Hai mẹ con nhà ho giờ mới giở giọng thiệt sự lên tiếng:
- Con nhỏ này đi biệt tích xuống năm năm, giờ về lại kiếm được thằng chồng giàu có đến vậy.
Chẳng khác gì mẹ nó.
- Mẹ à, mà hình như anh ta không phải người bình thường đâu, con cảm thấy anh ta rất quen.
- ............
Vừa bị Tuấn Kiên lôi ra khỏi cửa thì chân tay cô như muốn rụng hết cả ra, cô biết tâm trạng hắn bây giờ cũng không phải dễ chịu gì nên chỉ im lặng mà đợi xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Hắn không nói gì, một lúc sau thì quay lại nắm tay cô rồi hỏi han:
- Có đau không?
- Không đau, mà anh không vui à?
- Không sao.
- Về sau, đừng liên quan đến họ nũa biết chưa, không tốt.
- Biết rồi.
Cô nghĩ hắn sẽ làm gì đó rất khủng nhưng nào ngờ hắn lại ôn nhu đến thế.
Nếu là cô trong trường hợp thấy người giết mẹ mình đứng trước mặt giở trò nói ngon ngọt thì cô sẽ vung tay dạy cho họ một bài học, nào giờ đây Kiên chẳng làm gì đã vậy còn đi an ủi cô, đúng là hiếm có thứ nào như vậy.
Cô được hắn đưa về nhà, vì hắn đã huỷ bữa ăn ở nhà hàng nên hắn muốn bù lại cho cô một bữa ăn khác ở nhà và do chính tay hắn tự nấu.
Cũng đã lâu, cách đây mấy năm cô chưa được ăn đồ hắn nấu lần nào mà chính xác hơn thì hắn chỉ nấu cho cô một lần và đây là làn thứ hai cô ăn đồ hắn nấu.
Dáng vẻ của Tuấn Kiên thiệt sự là còn đẹp hơn khi hắn làm việc nhưng không đẹp bằng lúc hắn khoả thân nằm trên giường khoe trọn cơ thể trước mắt cô, cô nghĩ.
Chỉ ngồi nghĩ thôi mà cô cũng có thể đỏ mặt, đúng là có một không hai.
Hắn nấu xong, và lần này món hắn nấu là beef steak, vì không thể ăn ở nhà hàng nên hắn quyết định nấu ở nhà.
Cũng may lúc trước cô đi siêu thị có mua đồ sẵn nên hắn chỉ việc nấu thôi.
Hai phần beef steak chín vừa không khác gì nhà hàng ban nãy khiến cô vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, cũng vì thế cô nhớ đến truyện ban nãy mà buộc miệng nói:
- Lúc này, anh cũng đừng buồn, bà ta sẽ gặp báo ứng.
Hắn cau mi tâm lại, hành động khựng lại, ánh mắt ngẩn lên nhìn cô rồi hỏi:
- Báo ứng gì và vì sao anh phải buồn.
Chết rồi, cô lỡ miệng, nếu hắn biết cô biết hết chuyện năm xưa thì tiêu mất nên cô nói:
- Chuyện bà ta ngoại tình nên chắc sẽ gặp báo ứng.
- Thôi mau ăn đi.
Là người như Tuấn Kiên, hắn cũng dễ nhận ra là cô đang có gì giấu diếm nhưng nếu cô chưa muốn nói thì chắc hẳn phải có điều gì khó uẩn khuất nên hắn cũng cho qua mà ăn tiếp..