Sau hơn hai tháng cô thử việc thì cuối cùng cũng đã trở thành nhân viên chính thức của công ty.
Cũng từ lúc co thử việc đến giờ cô cũng chưa từng được gặp chủ tịch mặc dù co làm thư kí chủ tịch, hầu hết công việc của cô là do Như Mộng giao cho.
Sáng hôm đó, khi vừa lên đến tầng 26 thì cô lập tức vào phòng chủ tịch dọn dẹp để khi hắn về thì luôn sạch sẽ và ngăn nắp mặc cho chẳng có ai sử dụng.
Khi vừa hé mở cách cửa, cô đã cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo khiến cô run nhẹ, cô mở cửa to ra thì thấy người đàn ông với sát khí ngồi làm việc rồi cô bỗng giựt mình vì hắn giống với một người mà cô quen, cô nhìn chằm chằm hắn.
"Nhìn đủ chưa...?" Thấy cô nhìn hắn hỏi
Cô đầu bắt lúng túng thì cô thốt lên:"Tuấn Thành.."
Hắn nghe cô nói rồi hỏi:"Cô là ai sao biết em trai tôi..?"
Nghe hắn hỏi cô ngập ngừng nói:"Tôi là thư kí của anh" cô nói nhỏ trong miệng nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy
Nói xong thấy hắn không trả lời, cô lại nhìn chằm chằm hắn, cô thấy gương mặt hắn giống như người đó nhưng cũng rất khác vì màu tóc và đôi mắt đen lạnh lùng đó hoàn toàn không giống với người đó
Nhìn xong vẫn thấy hắn im lặng cô khẽ hỏi:"Anh là ai.." Cô hỏi khuôn mặt ngơ ngác
Anh nhìn cô khuôn mặt ngơ ngẩn đến thẩn thờ rồi trả lời:" Dương Tuấn Kiên" giọng nói ồm ồm của anh phát lên làm tỉnh mộng
Cô nhìn anh rồi hỏi anh là gì của Tuấn Thành, chưa cần anh trả lời cô cũng thầm nghĩ chắc là anh em sinh đôi
Cô chợt nghĩ về chàng trai năm ấy co đã từng thích rồi khuôn mặt trở nên buồn hẳn.
Rồi cô nhìn hắn với ánh mắt khó coi vì cô hỏi hắn mà hắn chỉ im lặng nãy giờ.
Sau đó cô hỏi hắn cần gì không nếu không thì cô xin phép quay trở lại làm việc
Hắn nghe rồi bảo cô đi pha cho li cà phê không ngọt không đắng không nóng không lạnh.
Nhìn sơ qua cô cũng đã biết hắn đang là làm khó cô.
Hắn ở bên Anh gặp gỡ không biết bao nhiêu cô gái đã vậy còn là con gái ngoại quốc nhưng chẳng ai làm anh chú ý tới vậy mà vừa về mới hai ngày thì hắn đã chú ý tới cô.
Cô nhìn khuôn mặt lạnh của hắn mà bực, lòng cô như phát điên bởi cái tên này rồi cô rời đi pha cà phê
Cô cứ mang lên rồi lại mang xuống, ruột gan cứ bùng cháy trong cô vì nãy giờ cô đã pha biết bao nhiêu ly cà phê.
Bởi quá tức nên lần này cô quyết định bỏ muối vào ly cà phê của hắn rồi mang lên.
Cô đặt lên bàn rồi nhìn hắn thực sự giống với Tuấn Thành năm xưa nhưng thực sự cái tính cách này thì hoàn toàn không giống chút nào, rồi cô nhìn qua ly cà phê kia rồi hỏi hắn:" Anh đã hài lòng với ly cà phê chưa để tôi còn đi làm việc" rồi cô mỉm cười nhìn hắn.