Được Gặp Lại Em

Chương 18: Hơi Khiếp Sợ






Hắn thả môi cô ra, cô không đợi hắn làm gì thêm mà nhanh chóng chui ra khỏi thân hắn.

Nhưng vừa chui ra thì Dương Tuấn Kiên ôm eo cô.

Lúc này cô mới sợ hãi, hét lên
- Không được Kiên.

Chúng ta chỉ mới quen nhau.......
Không để cô nói, hắn đã vội bịt cửa miệng của cô bằng bàn tay to lớn của hắn.

Lúc này cô mới nhận ra Dương Tuấn Kiên đáng sợ như thế nào nhưng tại sao hắn lại như vậy, không phải lúc nãy còn tốt sao, cô nghĩ.

Nhìn hắn với đôi mắt khiếp sợ, cô mới nhận ra hắn bây giờ chẳng khác nào con thú cứ lao vào cô mà nhanh chóng cởi bộ váy của cô.

Nhận thức được việc hắn đang làm, cô điên cuồng vùng vẫy, đôi mắt đỏ hoe mau chóng ngấn đầy thứ nước mắt mặn đắng.

Nhưng cô mới biết được rằng mọi sự phản kháng của cô hầu như đều bị vô hiệu hoá bởi nam nhân trước mặt.

Sức lực của Dương Tuấn Kiên mang sự áp đảo khủng khiếp, hắn ghì chặt cô thật mạnh xuống khiến cô lún sâu xuống nệm đến cả cử động tay cũng khó.
Cô lúc này chỉ có thể nói ra những tiếng "Ú, ớ" lí nhí ở trong cổ họng.


Cô khóc thảm thương, liên tục cầu xin sự dùng lại của hắn nhưng hầu như mọi hàng động của cô, hắn đều không để lọt vào mắt cứ thế mà lột nhanh bộ quần áo của cô ra cho đến khi cô hét:
- Dương Tuấn Kiên
Hắn khựng lại nhìn vào đôi mắt ngấn đầy lệ kia, khẽ buông đôi tay đang cởi đồ cô.

Hắn đứng dậy nhìn cô một lát rồi nói:
- Anh xin lỗi
Hắn chỉ nói ba từ vỏn vẹn rồi bước ra ngoài, đóng sập cửa.

Tâm trí thật sự rối bời, hắn không biết mình vừa làm gì, hắn thật sự muốn đem cô trở thành thứ công cụ mua vui cho hắn nhưng hắn làm không được.

Hắn từng yêu cô và hiện tại cũng vậy, hắn không thể làm mặc cho những gì gia đình cô đã phá tan nhà đình hắn nhưng Thần Phong và Dương Kính nói đúng cô không liên qua.n trong việc này nên việc hắn làm vừa rồi thật sự có lỗi.

Hắn xay người rồi mở của ra nhìn cô, cô đang khóc là do hắn ư.
Hắn lắng đọng nhìn cô rồi nhớ tới mấy phút trước cô còn gọi đầy đủ tên hắn.

Trên đời này hắn nhớ chỉ có ba hắn mới dám gọi hẳn tên hắn, vậy mà cô lại hắn như vậy, xem ra lần này cô thật sự rất khiếp sợ.

Cô đang thút thít mãi mà không để ý đến hắn đang đi vào.

Cho đến khi nhìn được đôi giày hắn, cô mới ngước lên nhìn hắn, cô bất giác co người lùi lại phía sau nhanh chóng lấy chăn quấn lại, vì mãi khóc mà cô cũng không còn ý thức đến việc váy cô bị hắn lột ra từ khi nào.

Cô nhìn hắn với đôi mắt vẫn còn đỏ, khoé mắt còn ngấn nước.

Cô mới phát hiện hắn lúc này và vài phút trước hoàn toàn khác nhau.

Cô nhanh chóng mặc đồ vào rồi rời xuống giường nhưng lại bị hắn nắm chặt tay nói:
- Anh thật sự xin lỗi, vừa rồi là anh không kìm chế được mà bắt ép em.

Nói rồi, hắn ôm cô vào lòng.

Cô cứ mặc để hắn ôm vì mỗi lần ôm hắn cô đều cảm thấy an toàn nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một hình tượng như con sói lúc nãy của hắn.

Ôm cô, hắn mới nhận ra: Hắn thật sự yêu cô và hắn không muốn tổn thương cô.

Hắn đẩy nhẹ cô ra, lau giọt nước mắt còn vấn vương trên má rồi khàn giọng nói:
- Được rồi dừng khóc đi, từ nay anh sẽ không làm gì nếu em không muốn.


Vậy giờ chúng ta cùng ra ngoài thôi.
Trước giờ hắn chưa có khái niệm phải đi nhận lỗi với bất kì ai vậy mà giờ hắn phải xin lỗi cô.

Thật đúng là sa sút nhưng lúc này cô mới kháng:
- Này em còn chưa nói là tha cho anh đâu nhé.
Mặc dù biết người như Dương Tuấn Kiên mở miệng ra xin lỗi cô thì cũng đúng là kì tích nhưng mọi chuyện từ đầu đến cuói đều do hắn gây ra nên cô lại cảm thấy bản thân vẫn còn hơi giận.

Nhớ đến bộ dạng như muốn nuốt cô vào bụng như con sói khao khát mạnh liệt ấy cô vẫn còn hoảng hồn nên khó mà quên được.
- Biết rồi mà, bây giờ anh sẽ dẫn em đi dạo thích gì mua đó được chưa?
Hắn nói rồi kéo tay cô ra ngoài.

Cô cũng mặc kệ ai biểu hắn mạnh quá làm gì, cô có kháng lại hắn cũng chẳng được.

Hắn nói rồi nhanh chóng đưa lên chiếc Cadillac rồi đóng cửa.

Hắn nhanh chóng cũng lên xe rồi nhấn ga phóng thiệt nhanh.

Cô bên này cứ hậm hực, hắn làm cho đã rồi để cô cứ đầu bù tóc rối như vậy à.

Đến trước một công ty nhỏ của Dior, hắn mới dừng xe, cô lúc này mới chỉnh lại quần áo và đầu tóc rồi mới bước xuống.

Hắn nói:
- Tối nay có tiệc muốn em đi cùng nên sẽ dẫn em đi mua đồ một lát
Hắn nói thế rồi nắm tay cô cùng cô vào trong.


Vàuw đứng trước cánh cửa tự dộngđã có không ít lời xì xào, bàn tán từ bên trong ra đến bên ngoài và hiển nhiên cô cũng biết được tại sao.

Cô liếc mắt nhìn qua Dương Tuấn Kiên, cô thật sự khâm phục hắn, hắn có thể bình thản chịu đựng được những lời nói ra nói vào của mọi người.
- Trời ạ, anh ấy thực sự rất đẹp trai
- Đúng vậy nhưng cậu nói xem, cô gái bên cạnh anh ấy là ai? Hay là vợ của anh ấy
Dương Tuấn Kiên và cô vừa bước vào thì đã nghe lời xì xào của mấy người nhân viên nữ.

Vợ, từ này đối với cô ở hiện tại thì thật sự rất xa xỉ, cô còn không biết là hắn nói bên cô mãi mãi có phải định là cho cô thân phận tiểu tam hay không.

Vì đối với người đọc tiểu thuyết cũng không ít cô thường hay suy tưởng ra là hắn có nhiều cô gái vây quanh nên chỉ coi cô là thứ mua vui vậy thôi.

Nhưng hiện tại, cô vẫn muốn được ở bên hắn nếu như có ngày hắn không còn yêu thương, chiều chuộng cô như hôm nay thì cô cũng sẽ vui vẻ mà ra đi vì cô đã có rất nhiều kỉ niệm ở bên hắn.
- Thưa tiên sinh, ngài đây là muốn mua đồ cho ai ạ?
Tôi muốn mua một vài bộ váy dạ hội cho bạn gái tôi, phiền cô giúp tôi tìm một vài bộ váy hợp với dáng người cô ấy.
Nghe xong hai từ bạn gái, hầu như mấy cô gái bên kia đều tỏ ra vẻ ngạc nhiên sau đó lại trở nên ghen tị với cô.

Cô cũng không ngoại lệ, khá ngạc nhiên vì hắn lại công bố như vậy khiến cô đôi phần đỏ mặt.
Sau một lúc khá lâu vì hắn cứ thấy cô mặt bộ nào là chê lên chê xuống khiến cho cô nhân viên cũng cảm thấy khổ sở chứ đừng nói tới cô vậy nên khá lâu hắn mới quyết định chọn được một bộ khá ưng ý.

Một chiếc đầm dạ hội màu đỏ được làm bằng chất liệu cotton của Anh, chiếc đầm còn có cánh tay bèo và cổ lọ khiến cho hắn không phải sợ ai ngắm nhìn cảnh xuân của cô nên đây là lí do hắn quyết định chọn chiếc đầm dạ hôi này..