Được Gặp Lại Em

Chương 144: Phiãªn Ngoại Chap 41 Áº¥m áp






Khiết Thần nhìn thấy cô từ lúc cô vào công ty rồi nhưng không biết thế nào hơn hai mươi phút anh trở lại văn phòng cũng không thấy cô lên nên đành kiểm tra camera giám sát mới biết cô vào phòng vệ sinh.

Tính đến bây giờ cũng hơn nửa giờ đồng hồ, nên anh đi xuống đó, vừa thấy cô anh liền trở mặt nghiêm túc hỏi: "Tại sao đến rồi còn không lên làm việc"
Ninh Hi đơ mặt ra, nhất thời không biết nói thế nào đành chỉ tay vào cái phòng vệ sinh rồi nói: "Sáng nay.....tôi.....tôi......tôi...bị đau bụng, bây giờ mới hết đau nên định lên, ai ngờ thấy anh ở đây.

Sao anh cứ hay xen vào đời tư của tôi thế, anh có là gì của tôi đâu?"
Mi tâm Khiết Thần nhíu càng sâu hơn, đôi mắt tự nhiên giống như đang biết cười mà trêu đùa cô.


Khiết Thần loáng thoáng nhìn xung quanh không thấy ai mới đi gần lại cô, anh ghé vào tai cô, thì thầm với cô: Vậy em xem, đã ngủ với nhau rồi có được coi là gì của nhau không?
Ninh Hi lập tức đẩy Khiết Thần ra, mặt cô đã đỏ lên từ lâu từ khi Khiết Thần lại gần cô rồi nhưng chỉ vì muốn biết anh định làm gì tiếp theo nên cô chưa đẩy anh ra, cũng không sợ anh sẽ làm gì cô tại đây được nhưng ai ngờ Khiết Thần lại vô liêm sỉ nói thẳng ra như vậy: Anh bị điên à?
Khiết Thần đã biết Ninh Hi sợ cái gì rồi, cô sợ rằng anh nói về chuyện đó khiến ai đó biết được nên anh cố tình nói lớn hơn: Đúng là anh điên rồi mới đi ngủ.....
Chưa nói hết câu Ninh Hi đã bịt mồm Khiết Thần lại, chặn không cho anh nói thêm gì nữa.

Trong lòng không khỏi lo sợ, cô nói: Thôi được rồi, tôi không chửi anh điên nữa, làm ơn kiểm soát cái tính nói nhanh như cẩu của anh đi.
Lần này thì đâu phải chó nữa mà là cẩu, nghe đúng là văn hoa mĩ tục nhưng vẫn là chửi Khiết Thần, đúng là Ninh Hi có khác, chửi cũng phải đặc biệt.
Khiết Thần nguôi giận, anh đẩy tay cô ra, anh nói: "Em biết mình đang làm gì không? Có hơn nghìn người đang nhìn thấy cảnh cô thực tập sinh mới vào đi bịt miệng của tổng giám đốc đấy, em muốn lên trang nhất à?"
Vừa nghe xong là Ninh Hi quay lại nhìn xung quanh, đúng thiệt là lúc nãy không có nhiều người nhưng bây giờ thì rất nhiều.

Ninh Hi lại không biết mình nên chui xuống cái lỗ nào nữa, vừa thấy Ninh Hi như vậy Khiết Thần lại nói: Em đừng có định đào lỗ trong công ty anh, nếu em không muốn bị bắt"
Ninh Hi vừa quay qua thấy khuôn mặt như bỡn cợt của Khiết Thần thì lại liếc anh một cái, cô nói: Lúc này anh còn đùa được à?
Khiết Thần không đùa nữa, anh nghiêm túc nói với cô: Nếu em không làm gì để phải hổ thẹn thì cứ bình tĩnh là được.
Nói rồi anh nắm tay Ninh Hi đi về phía đám đông, rồi bước vào thang máy, cách biểu hiện hành động này có khác gù thể hiẹn cho người khác biết anh có quan hệ với cô nhưng Ninh Hi cũng đành chịu vì nếu để một mình cô ra ngoài, sợ cô sẽ hot nhất sáng nay.
Khiết Thần khuyên cô cũng rất đúng, bản thân mình không làm gì sai thì việc gì phải suy nghĩ cái người khác nghĩ về mình.


Đó không phải giống như cô đang trột dạ à, quả là người đàn ông kiên cường, dù có thế nào cũng phải bình tĩnh trong mọi tình huống.
Vừa vào đến thang máy mới hết được tiếng xì xào to nhỏ, nào là: "Trời ơi thiệt quá đã mắt, lần đầu mới thấy có người dám động tay động chân với tổng giám đốc chúng ta", "Ôi tin được không, tổng giám đốc lại nắm tay cô ấy đi như thế à, đúng là một cặp đôi tuyệt đẹp" nhưng cũng có sự ghen ghét và đố kị với Ninh Hi, "Có gì là giỏi giang, đúng là câu dẫn cả sếp mà, đúng là đê tiện".

Mà những lời nói này đều lọt vào tai cả hai, Ninh Hi nhất thời cũng nhăn mặt.
Khiết Thần nhận thấy sự khác thường trong cô, liền an ủi ngay: Đón vốn là sự ghen ghét thôi, em không cần quá để ý.
Ninh Hi đương nhiên không để ý, chỉ là cô vẫn cảm thấy có cái gì đó sai sai.

Bất chợt nhìn xuống tay mình, hoá ra anh vẫn luôn nắm tay cô.


Ninh Hi cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay anh, nó như một lò sưởi ấm đôi bàn tay lạnh cóng lên của cô, rồi đột nhiên Ninh Hi lại cảm thấy ấm luôn trái tim của mình.
Chợt Ninh Hi buông cánh tay Khiết Thần ra nhưng Khiết Thần lại nắm chặt bàn tay cô, cứ nắm chặt như vậy, anh nói: Bàn tay em quá lạnh, để ấm một lát.
Câu nói đúng đã làm rã đi ít băng trong trái tim cô hay nói cách khác đã rã đi số băng còn sót lại duy nhất trong tim cô, đó là chút băng cuối cùng khiến cô giữ được sự lành lùng với Khiết Thần.
Ninh Hi rốt cuộc vẫn để tay đó cho Khiết Thần nắm nó, đôi bàn tay ấm áp của anh đang bao quanh tay cô giống hệt trong trí nhớ cô vào bảy năm trước, vào mùa đông năm đó anh cũng đã từng nắm lấy tay cô đi giữa trời tuyết, khi đó tay cô quá lạnh dù có mặt áo khoác cũng vẫn cảm thấy lạnh nhưng lại không muốn nói cho Khiết Thần nghe, sợ khi về anh sẽ nói cho mẹ Ngôn biết rồi lại khiến mẹ Ngôn lo lắng lên.
Nhưng đêm đó tưởng chừng sẽ lạnh cóng về nhà, ai ngờ Khiết Thần nắm lấy tay cô, đút tay vào luôn túi áo của anh, rồi chợt tay còn lại cũng ấm lên, cảm giác cực kì hạnh phúc.

Cái giây phút đó cô ước ao chỉ được một lần lùi chậm hay thậm chí có thể ngưng động luôn khoảng khắc đó để cô có thể trân trọng nó, nhưng ai biết được đó cũng là lần cuối cùng cô có thể gần anh..