Đúng như lời Tuấn Kiên nói, sáng hôm sau hắn dậy thiệt sớm lôi Ninh Hi dậy cùng, sắm cho nó một bồ đồ giẻ rách, cũ kĩ đúng chất người bán vé số rồi dặn nó: Bây giờ con hãy đi ra đường và bán hết đống vé này, ít nhất cũng phải được một nữa, và tối nhớ quay về nhà trước 7 giờ.
Mặc kệ lời can ngăn của Ngọc Anh, Tuấn Kiên vẫn một mực cho Ninh Hi đi bán vé số, nhưng nào yên tâm, Ninh Hi mới đi bộ đến hết con đường nhà ra khu trung tâm một ít mà đã thấy mệt.
Nhà của Tuấn Kiên phải đi vào một con đường dài mà cụ thể hơn cả khu đất đó đều là của hắn, Ninh Hi mới đi khỏi khu đất nhà hắn mà đã thấy mệt, thì sao mà tiếp tục.
Mặc dù Ngọc Anh cũng thấy con bé đã thấm mệt nhưng vẫn chưa thể làm gì nhưng đến giữa trưa thấy mồ hôi con bé chảy như nước, ướt đầm đìa lưng áo mà bán thì được ít thế nên cô mới đánh liều mang con bé về nhà mặc kệ lời Tuấn Kiên dặn không được làm vậy.
Lúc đó Ngọc Anh nghĩ là gì có ông bố nào như hắn chứ, đúng là giáo dục kiểu này cũng đúng nhưng người mẹ làm sao có thể đưa mắt nhìn cảnh tượng này.
Thế như rằng tối hôm đó Tuấn Kiên đã giáo huấn Ninh Hi rất nhiều, về việc thất hứa không làm tròn nhiệm vụ và......!Và cũng từ đó cô rút ra một bài học là đừng nên hứa gì trước mặt cha cô, để rồi khi không thực hiện được thì cha cô sẽ giúp nó hoàn thành.
Cũng nhờ thế mà Ninh Hi có một kỉ niệm đáng nhớ trong đời là một lần được thử làm cô bé bán vé số, cũng từ đó cô mới biết kiếm tiền không dễ chút nào, phải cực kì nổ lực để có được ước mơ, nhờ cách giáo dục khôn ngoan của Tuấn Kiên mà mới có Ninh Hi ngày hôm nay, không chảnh choẹ, không xa xỉ và rất nhiều phẩm chất tốt đẹp chỉ nhờ sự giáo dục của người cha đáng kính.
.............
Vậy nên bây giờ Ninh Hi có rất nhiều bài học từ cha mình và cô dám khẳng định nếu cha cô đã quyết định thì buộc cô ít nhất cũng phải hoàn thành được nửa nhiệm vụ còn không thì phải ở đây luôn vì cha cô trước giờ không thích hai lời.
" Khiết Thần thì sao? " Di Tâm như muốn biết cảm xúc của em trai mình.
Thằng em trai khốn đốn này liên tục khiến cô cảm thấy khó chịu khi nó suốt ngày đi tin tiểu liên hoa, mà chẳng quan tâm gì cả, chuyện vu oan năm đó đúng là quá đáng như hình phạt dành cho Khiết Thần cũng nên dừng lại rồi, vì Khiết Thần cũng trả cái giá xứng đáng cho việc nó gây ra rồi.
Ninh Hi nhăn nhó, cô lao xuống, nằm lên chiếc giường, lười biếng nói: Còn thế nào nữa, bao nhiêu năm Khiết Thần chỉ muốn trêu đùa em rồi rốt cuộc vẫn biến mất khỏi cuộc đời em.
Mà em cũng nghĩ rất nhiều, sau ngần ấy năm, em vẫn không thể thoát ra được, cảm giác khi gặp lại anh ta em vẫn còn xao xuyến như ngày nào, cảm giác như chưa bao giờ bị phản bội, bị vu tội, bị bỏ rơi, mọi thứ như chưa bao giờ tồn tại vậy.
Nó vẫn cứ bình thường mà hơn hết người bất bình thường chính là Khiết Thần, em luôn thắc mắc là mối quan hệ của anh ta với Dung Tiên bây giờ ra sao, năm đó không phải hai người họ vẫn rất tốt đẹp sao?
Di Tâm bất ngờ, chẳng lẽ đến giờ Khiết Thần vẫn chưa nói gì với con bé sao.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay Ninh Hi rồi nói: Chuyện năm đó Khiết Thần có lỗi nhưng nó đã hối lỗi rồi, nó với Dung Tiên thì chị cũng không biết, nhưng năm đó vì em mà nó đã bị......
Chưa nói hết câu thì lại có giọng nói chen vào: Di Tâm, mẹ kêu chị xuống dưới có chuyện, cả em nữa xuống vác đống đồ của em lên đi.
Di Tâm lúc này bị Khiết Thần xen ngang vào thì khó chịu ra mặt, cô quăng chiếc dép về phía Khiết Thần rồi lớn giọng quát: Em ra ngoài cho chị, cút ngay, chị đang có chuyện muốn nói với con bé, ra ngoài ngay.
Chưa để Di Tâm làm gì thì Khiết Thần lại bước vào phòng, ánh mắt có chút lướt qua Ninh Hi mà động tác nhỏ này đột nhiên làm Ninh Hi nóng hết cả người, mặt đỏ lên vì thế cô nói: Mẹ Ngôn có chuyện nhờ chị thì chị đi đi, lát kể cũng được.
Thế là Khiết Thần lôi tay Di Tâm bước ra khỏi phòng mà cũng khiến Ninh Hi ngạc nhiên, từ khi nào mà hai chị em nhà này lại thân thiết đến mức gọi nhau như thế này.
Ninh Hi cũng chẳng để tâm nhiều, cô cũng xuống nhà để lấy đồ lên, lúc này Di Tâm kéo đi nhanh quá mà cô quên hết cả đồ đạc dưới phòng khách vẫn còn.
Khiết Thần vốn không định về sớm thế nhưng ai ngờ nghe mẹ anh gọi điện bảo về sớm đón chị anh về thì lập tức Khiết Thần lao thật nhanh về nhà vì mồm mép của chị anh chưa bao giờ là kín cả, cứ hở ra là nói.
Chuyện năm đó cả hai gia đình đã tính toán kĩ là không nói cho Ninh Hi nhưng chỉ là năm đó Di Tâm đi Nga nên không biết được, nên thế nào mồm cũng nhanh hơn não mà phun ra.
Di Tâm bị Khiết Thần kéo mà dài hết cả tay, lúc nó buông tay cô ra, cô mới buồn bực nói: Em định làm gì thế hả, không thấy chị đang an ủi con bé à?
Khiết Thần thở dài một hơi, anh đáp: Chị tôi ơi, chị đừng có nói linh tinh nữa, nói mấy cái đó cho Ninh Hi nghe làm gì?
Di Tâm bây giờ mới chợt bùng tỉnh, cô nhìn trực diện vào mắt Khiết Thần, nhíu mày lại, ra vẻ hiểu biết hỏi: Thế là em không định nói cho nó biết à?
" Chị thấy nó hận đủ rồi, cũng nên bỏ là vừa " Di Tâm vừa nói vừa thở dài, chuyện năm đó đúng là một cú sốc lớn đối với cả hai gia đình, ngay cả lúc ở Nga khi nghe tin được, cô còn phải bay về xem thế nào nhưng vì công việc phải đi ngay.
" Ninh Hi mà biết là thì không chỉ là hết mà còn hận em nhiều hơn, hận không nói cho cô ấy sớm hơn, vì thế em không muốn nói, giờ cũng qua rồi, chị cũng kín miệng đi, đừng để Ninh Hi biết được ".