Khiết Thần nghiễm nhiên không hành động gì cả, nhưng rốt cuộc cũng đứng lên, lên tiếng: Khoan đã.
Ninh Hi vẫn tiếp tục đi tiếp, mặc kệ lời nói của Khiết Thần nhưng lần nữa Khiết Thần lại nói: Dương Ninh Hi.
Lần này thì Ninh Hi đứng ngay lại, nhưng cô vẫn chưa muốn mặt lại, vì cô sợ.
Lần này cô rất sợ, sợ rất nhiều thứ, vết hôn trên cổ còn chưa mờ, đó là lí do cô sợ, và chứng minh cho điều đó là cô đang run.
Khiết Thần lúc này đã đến ngay sau cô, anh từ từ nắm lấy bả vai run run của cô, anh nhìn trực diện cô, mà Ninh Hu lúc này cũng không có tránh né ánh mắt đó.
" Có chuyện gì, không phải tôi nói xong rồi à? " Ninh Hi hơi còn run nhưng vẫn quyết liệt nói.
Khiết Thần thả cô ra, khi anh nắm vai cô, anh cảm nhận được độ rung của cơ thể cô, anh mắc cười và đương nhiên cũng biết cô sợ vì cái gì.
" Em chắc chắn với quyết định của mình chứ? " Khiết Thần hỏi như đảm bảo câu nói của Ninh Hi là đúng.
Ninh Hi nhìn Khiết Thần, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, cô thẳng thắn đáp: Tôi cực kì chắc chắn, tôi không muốn làm ở đây, dù là ba tháng.
Khiết Thần rốt cuộc cũng bật cười, anh nhìn cô như vậy, rất giống nữ quyền, rất kiên cường nhưng không sao, anh đáp: Vậy được nhưng anh nói trước em hoàn toàn không có sự lựa chọn.
Nói rồi Khiết Thần quay mặt, trở lại chỗ ngồi của mình, anh điềm đạm nói: Em có thể đi rồi.
Ninh Hi vẫn còn bị thẫn thờ với câu tuyên bố lúc nãy của Khiết Thần, cô không hiểu anh lấy cái quyền gì nói như vậy, anh ta xem anh ta giỏi lắm không bằng, thế là cô cũng đi ra, trước khi đi còn dập mạnh cửa
Khiết Thần mỉm cười, thậm chí còn rất tươi.
Anh rút điện thoại ra, gọi cho ai đó, nhả giọng điềm đạm nói: Con chào chú, chú cho con ít thời gian được không, con muốn nhờ sự giúp đỡ của chú.
Ninh Hi đi ra khỏi phòng Khiết Thần, lòng vẫn còn vấn vương nơi câu nói đó.
Đến khi thư kí của Khiết Thần nhìn thấy cô như vậy mới hỏi thử: Cô không sao chứ?
Ninh Hi mới quay lại trạng thái bình thường, cô tươi tỉnh nhìn cô thư kí đó rồi đáp: Tôi không sao.
Lúc nói xong Ninh Hi định quay đi luôn nhưng nghĩ tới mình phải đến Mạc thị để gặp được chú Phong, lúc này cô mới quay lại, hỏi cô thư kí: Cô có biết đường đến Mạc thị không?
Đã là người ở Thượng Hải, Ninh Hi dám đảm bảo không ai là không biết trụ sở của Mạc thị, mà cô không phải là người Thượng Hải nên không biết là đúng.
Cô thư kí đúng thật là rất vui vẻ, rất niềm nở nhìn cô rồi đáp: Tôi biết, nếu cô cần tôi sẽ gửi định vị qua wechat cho cô, cô có thể kết bạn với tôi được không?
Ban đầu Ninh Hi nghĩ là người thư kí nào khi thấy sếp mình gần gũi với cô gái nào đó, sẽ đều khó chịu ra mặt với cô gái đó ngay nhưng hôm nay được chứng kiến cô gái trước mặt, cô cảm thấy số ít là đây, trường hợp rất vui vẻ với bạn gái tin đồn của sếp.
Sau khi cả hai kết bạn wechat, Ninh Hi cũng biết được tên cô thư kí là Hải Phồn Tinh, cô chưa từng thấy cái tên nào tinh sảo mà hay đến vậy, cô thầm khen ngợi.
Hải Phồn Tinh cũng giống như tên, dáng người và điệu bộ, tác phong đều rất đúng mực, rất sắc sảo, cũng khá đẹp, nhưng điều cô thắc mắc là Khiết Thần bên cạnh cô gái này mà không hề nảy sinh gì cả, cô liền hỏi: Thư kí Hải nè, tôi hỏi cô thiệt sự cô không thích Mạc Khiết Thần à?
Hải Phồn Tinh cười gượng gạo, cô thẳng thắn đáp: Đúng vậy, tôi làm việc cạnh ngài ấy cũng gần hai tháng nhưng tôi không cảm thấy mình sẽ nảy sinh gì với ngài ấy cả vì thật ra tôi đã có người mình yêu rồi.
Ninh Hi "ồ" vì ngạc nhiên, cô cảm thấy cũng đúng, nếu mình đã yêu một người, trái tim làm sao có thể dung nạp người thứ hai, dù họ có tốt đến thế nào đi nữa cơ chứ.
Trường hợp của Hải Phồn Tinh cũng giống như cô nhưng tiếc là thấy vẻ mặt hạnh phúc của Phồn Tinh khi nhắc đến người mình yêu lại vui vẻ đến thế, còn cô thì ngược lại.
Nói chuyện một lát, rốt cuộc cũng phải rời đi, Ninh Hi nhắn lại Hải Phồn Tinh một câu: Bữa nào rảnh chúng ta ăn cơm, tôi mời, tôi đặc biệt thích cô đấy.
Hải Phồn Tinh cũng không nói gì vì đơn giản thôi, cô cũng hết sức cảm thấy thích vị bạn gái này của Mạc tổng.
Từ mấy tháng làm việc cạnh tổng giám đốc, cô chưa từng thấy ai có gan gọi thẳng tên tổng giám đốc của mình ra, vậy mà hôm nay có một cô gái có thể dễ dàng gọi ra thì chứng tỏ Mạc tổng rất xem trọng và yêu thương cô gái này mà đặc biệt hơn là cô thấy Ninh Hi cũng không chảnh choẹ, còn rất ngầu, nhỏ tuổi hơn cô mà có thể trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, đương nhiên là phải dựa vào thực lực rồi nên ít nhiều ấn tượng ban đầu của cô dành cho Ninh Hi cũng rất tốt.
Ninh Hi sau khi ra khỏi Tứ Lam thì phải thở phào thật mạnh, ai biết được là bên trong kia đám người thì thầm to nhỏ ấy vẫn còn đang bàn luận về cô, về thân thế của cô.
Dù sao thì từ khi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng ở Canada, cô vẫn chưa lần nào công khai mình là con của Dương Tuấn Kiên cả nên tất cả mọi người chỉ biết cô là một cô gái nhỏ bé bình thường, toả sáng sau bộ trang sức Thạch Hoa thôi.
Ninh Hi tìm Mạc thị theo định vị mà hồi nãy Hải Phồn Tinh đã gửi cho cô, lòng cô không khỏi than: Tìm đường ở Thượng Hải cứ như lạc vào mê cung.
Đang ngẩn ngơ một lúc mà không tìm thấy, cô mới có ý định hỏi đường nào ngờ có một chiếc ô tô đến trước mặt cô, rồi chiếc cửa sổ dần lộ ra vẻ mặt đó..