Ninh Hi dựa đầu vào vai của Tuấn Kiên, " Con không làm được, bảy năm dường như làm con và anh ta không còn như trước được nữa " Ninh Hi rất buồn chứ, cô cũng đâu muốn làm vậy nhưng mỗi lần nghĩ tới mình phải đối mặt với sự thật rằng Khiết Thần chọn cô gái đó, cô không làm được.
" Khiết Thần có nỗi khổ của nó, con nên hiểu.
Suốt bảy năm qua không chỉ có con là đau khổ, Khiết Thần cũng như con thôi, nó cũng đau khổ không kém con " Tuấn Kiên biết con gái mình rất đau lòng khi đối mặt với sự thật như vậy nhưng bảy năm qua điều hắn chắc chắn là Khiết Thần cũng không sống tốt lành là mấy, thậm chí còn mệt mỏi hơn Ninh Hi rất nhiều.
" Anh ta thì có nỗi khổ gì chứ, chẳng phải là vẫn vui vẻ bên cô gái đó sao, vì cô gái đó thậm chí đến cô gái bên anh ta mấy năm, anh ta cũng chẳng tin tưởng " Ninh Hi nói xong thì giọng cũng nghẹn ngào, nước mắt sắp ứa ra nên cô mới bỏ chạy vì cô sợ nếu cô còn nghe hay nói gì với cha mình, cô sẽ không kiềm được lòng mà khóc oà lên ở đây.
Tuấn Kiên nhìn bóng hình nhỏ bé của Ninh Hi chạy ra khỏi cửa trung tâm thương mại thì mới nhìn sang Tiến Kình, " Gọi ngay cho Khiết Thần, kêu nói coi chừng con bé, nếu để nó xảy ra chuyện gì thì nó không yên với tôi đâu "
Hắn biết là phải làm sao, sở dĩ hắn muốn gọi cho Khiết Thần là vì trong lúc này Ninh Hi cần Khiết Thần nhất, cái con bé cần là được mắng chửi kẻ con bé ghét bấy lâu nay, được đánh đập Khiết Thần rồi sẽ qua thôi.
Cái hắn hối hận nhất là đến giờ vẫn chưa nói gì cho Ninh Hi biết về chuyện năm đó, hắn sợ là cả đời này Khiết Thần sẽ không cho con bé biết, mà thậm chí hắn và Ngọc Anh cũng thống nhất là không nên nói vì nói ra sợ chỉ là nó thêm đau khổ.
Ninh Hi đi bộ dọc theo con đường từ trung tâm thương mại hướng về nhà, vốn định bắt taxi nhưng lại không làm, cứ định đi bộ như vậy cho đến khi về nhà, nếu có ngất giữa đường cũng mặc kệ.
Vốn biết trên đời này có quá nhiều thứ không nên làm nhưng vẫn cố chấp, vẫn cứ ép thân mình.
Ninh Hi vẫn như thế, đi bộ, đôi chân như ê ẩm hết rồi nhưng sao cô vẫn không muốn ngừng, không muốn mình phải dừng lại vì cô sợ khi cô quay mặt lại, mọi người sẽ bỏ cô đi như bảy năm trước, khi cô quay lại kiếm Khiết Thần, anh cũng đã bỏ cô.
Được một lát, chân cô như bị bào mòn hết lớp da bên ngoài nhờ đôi giày cao gót này.
Suốt bảy năm đến cả đôi giày cao gót cô cũng không được đeo nên giờ chỉ đeo có đôi 5-6 phân, cô cũng cảm giác khó khăn.
Ninh Hi đột nhiên khuỵ xuống, lúc cô khóc oà lên cũng là lúc trời đổ mưa, tháng tám mưa rất to, cô lại chẳng thể đứng dậy, vẫn ngồi xuống, nhìn dòng người đang hối hả chạy thật nhanh, cô cứ như vật thể lạ ngồi giữa con mưa.
Nhưng rồi thì Ninh Hi cảm giác như mưa không còn nữa, lúc cô ngẩng mặt lên cũng là lúc chạm mặt anh, khuôn mặt như tạc tượng, gầy gò hơn trước rất nhiều mà giờ cô mới để ý, đột nhiên cô lại sinh ra một ý tưởng muốn sờ lên gò má đó, vuốt ve gò má đó rồi nhẹ nhàng hỏi hắn: Tại sao lại vậy, tại sao lại để thân mình gầy gò vậy?
Nhưng tiếc là dù người rất gần nhưng lòng thì quá xa, Khiết Thần cầm ô che cho cô, khuôn mặt anh vẫn nhìn xuống cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô.
" Đứng dậy đi " Giọng nói anh đầy uy nghiêm đề nghị cô.
Ninh Hi còn đang hoang mang không hiểu tại sao anh lại đến đây, tình cờ ngang qua, hay gặp ai đó ở đây, hay là vốn dĩ anh đã đợi ở đây để.....
Đến đây cô lại chẳng dám nghĩ tiếp, vì cô sợ nghĩ tiếp lại hoá ra tự mình đa tình.
Khiết Thần thấy cô cứ ngồi ở đó, không cần nói gì, bế phốc cô lên, " Em ngoan cố thật chứ! "
Ninh Hi cũng muốn biện mình, do chân cô tê đến mức đứng dậy cũng không được chứ bộ, đâu phải cô không muốn đứng lên nhưng nghĩ lại thì không, cô lần này lại nợ Khiết Thần rồi, nếu anh không có ở đây, sợ ngày mai cô sẽ lăn đùng ra giường, nằm đó cả ngày mất.
Thể chất cô rất kém nên rất dễ bị bệnh, không chú ý thì sẽ bị bệnh rất thường xuyên, điều này cũng gây trở ngại không kém cho cô.
Trời cũng đã tạnh mưa, cũng là lúc anh đưa cô vào trong xe.
Ninh Hi đang mắc thầm ông trời: Tại sao lại hết mưa ngay khi anh ta đưa cô vào trong xe cơ chứ, đúng là không công bằng.
Lúc lên xe Khiết Thần hình như rất trầm lặng, cô nghĩ lẽ ra anh phải trách mắng cô, ai ngờ cái cô nhận chỉ là sự yên lặng của đối phương.
truyện kiếm hiệp hay
" Anh chở em về nhà " Khiết Thần rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, anh cũng không muốn nhắc về chuyện ban nãy vì anh có lí do của mình.
" Tôi muốn về cửa hàng " Ninh Hi muốn quay về cửa hàng lấy xe, vì nếu không lấy, sáng mai cô lại phải phụ thuộc vào Khiết Thần.
" Được, em lái xe về nhà rồi chuẩn bị đi, trưa mai chúng ta đi Thượng Hải "
Ninh Hi hơi bất ngờ, không phải anh nói là tối mai sao, " Sao lại trưa mai, không phải anh nói là tối mai à ".
Khiết Thần thản nhiên đáp: Hết bận rồi, về sớm, anh đã đặt vé, trưa mai anh đón em đến sân bay, cha mẹ anh về tối nay rồi.
Ninh Hi ra vẻ gật gật đầu, rồi cũng đến của hàng, Ninh Hi xuống xe với bộ dạng ướt nhem, trước khi đi còn được Khiết Thần khoác cho chiếc áo của anh làm cô cũng ấm hơn hẳn, đã vậy anh còn nhắn: Tối nhớ uống nước gừng, em dễ bệnh.
Rồi Khiết Thần lái xe đi, nhưng Ninh Hi vẫn ngẩn ngơ ở đó, trong đầu chỉ nghĩ ngay đến một câu: Anh ấy vẫn còn nhớ.
Khiết Thần đã thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, lòng anh chợt ấm lên, môi cong lên tự nhiên.
Lúc nãy anh không nói gì Ninh Hi là bởi vì cả quá trình đó anh luôn theo dõi Ninh Hi, anh đã tưởng cô sẽ mạnh mẽ đứng lên, ai ngờ cô vẫn cứ ngồi đó, đã vậy còn khóc, anh không muốn làm cô đau thêm nên không nói gì, nhưng tuyệt nhiên cái anh lo nhất vẫn chính là đôi chân đang rướm máu của cô nên trước khi đi, anh đã đặt vào lòng tay cô một đôi giày thể thao, khá thấp, coi như là dễ đi hơn cho cô..