Sáng hôm sau vừa dậy là Ninh Hi đã phải trải qua phong ba bão táp, cô phải trả lời mọi câu hỏi của mẹ mình, nào là:
- Con như thế nào, có tốt không?
- Con thật sự muốn đi Thượng Hải à!
- Nếu không muốn thì không đi cũng được, mẹ sẽ nói ba.
- Hay là con cứ đi đi, bên đó mẹ Bạch rất nhớ con.
Ninh Hi ước gì là mẹ cô không hỏi thẳng cô là " Con có còn tình cảm với Thần không" cho rồi.
Chứ sáng nay Ngọc Anh cứ tự hỏi rồi tự trả lời nhưng sao cô không biết là mẹ cô đang nghĩ cô có ý nghĩ gì khi trở lại Thượng Hải, đúng là người lớn đôi khi cũng rất khó hiểu hay phải nói là rất khó hiểu.
Đã vậy sáng nay không biết sao Khiết Thần còn đến đón cô đi làm, vì anh nói rằng chở mẹ đến đây nên tiện chở cô đi làm, mà thiệt ra thì rất thuận lời vì chiều qua xe cô cũng ở cửa hàng nên chẳng có xe để đi.
Cũng không thể nói là không có xe nhưng dường như cô đã quen với chiếc Ferrari rồi nên ít khi đi mấy chiếc còn lại.
Khiết Thần đúng là thông minh hơn cô nghĩ, Ninh Hi nghĩ là sau khi mình đi du học về thì ít ra cũng thông minh hơn, nào ngờ cô vẫn còn rất non nớt khi chiếc tay đôi với anh, dù là khi lớn hay là khi còn bé.
Trên xe Ninh Hi cũng không nói gì nhiều, cô cũng chẳng biết nói gì với anh trong tình thế này.
Khiết Thần cũng im lặng, nhưng đột nhiên anh lại nói:
- Nếu anh nói xin lỗi bây giờ, liệu còn kịp.
Ninh Hi đáp không nhanh cũng không chậm, cảm giác như đang chần chừ trả lời, cô không lâu sau cũng đáp:
- Không, nếu mọi thứ, mọi lỗi lầm đều có thể giải quyết bằng câu xin lỗi thì dễ dàng quá rồi.
Hay cũng có thể đối với Ngô Dung Tiên thì có thể, anh có thể nói với cô ta rằng anh xin lỗi rồi hai người quay lại nhưng tôi thì khác, một câu xin lỗi của anh, tôi không thể chấp nhận được.
Đã bảy năm rồi, không còn kịp nữa.
Khiết Thần không ngờ cô lại còn nhắc tới Dung Tiên, cái tên mà anh tưởng cả đời cô sẽ không bao giờ nhắc lại.
Nhưng anh lại cảm thấy khi nhắc đến cái tên này, cô cũng chẳng còn chút tức giận, hay nói cách khác là cô quá mức bình thường khi nhắc đến cô ta làm anh cảm thấy rất khó chịu, anh tưởng cô vẫn sẽ còn cảm giác khó chịu khi anh ở bên người người con gái khác.
Ninh Hi cũng chỉ tiện nói ra thôi, chứ cô biết Khiết Thần và Dung Tiên chưa hề rời bỏ nhau.
Nghĩ đến đây thì đúng thật là cô có chút buồn bực, cô thực sự muốn chém chết anh ngay tại đây.
Từ đó đến cửa hàng, Ninh Hi cũng không nói gì nữa, cứ trầm mặc cho đến khi đến cửa hàng.
Lúc Ninh Hi định mở cửa xuống xe thì cô chợt nhận ra cửa đã bị khoá, cô ngơ ngác quay sang nhìn Khiết Thần.
Bỗng nhiên hai khuôn mặt của cả hai gần nhau, dường như chỉ cách một 1cm nhưng đối với Ninh Hi đó là khoảng cách rất xa dù có như thế nào cô vẫn không vượt qua khỏi nó được.
- Sao lại khoá cửa, mở ra đi.
Khiết Thần đột nhiên ôm eo Ninh Hi lại, kéo cô lại gần vòm ngực của anh, hơi thở của anh lúc này như chuồng vào thính giác của cô, mùi hương trầm luân, dễ chịu trước giờ của anh vẫn luôn khiến cô mê mẩn.
Ninh Hi cố đẩy mạnh Khiết Thần ra, cô lấy tay đập vào ngực anh, cô hô hấp khó khăn vì khuôn mặt anh quá gần với cô, Ninh Hi khó khăn lắm mới né được hơi thở đó, cô nói:
- Mau buông ra, không tôi báo cảnh sát về việc quấy rối phụ nữ đấy.
Khiết Thần nghe xong lại càng siết chặt eo của Ninh Hi hơn, thân thể cô như sắp bị lôi qua ghế của anh.
Thì lúc đó Khiết Thần nhanh tay kéo cô qua luôn ghế anh, đôi chân miên man của Ninh Hi làm anh có chút khó khăn.
Hôm nay Ninh Hi mặt một chiếc váy ôm xẻ tà một bên, kèm theo đôi tất đen làm tôn lên đôi chân trắng như ngọc của cô.
Mà tư thế này có chút ám mụi, Ninh Hi chính xác là ngồi trên đùi của Khiết Thần.
Chiếc váy cô vì thế mà lộ ra gần hết, mà điều này khiến anh có chút vui.
Ninh Hi đanh định trèo qua thì Khiết Thần ôm chặt eo của Ninh Hi, anh đột nhiên hôn lên đôi môi của cô.
Ban đầu nụ hôn chỉ như thoáng qua môi cô, lúc đó khoảng cách hai người gần như là số âm.
Ninh Hi lúc đó cũng kiên quyết không để Khiết Thần làm càng, định đẩy anh ra rồi nói:
- Buông tôi ra, anh mà không buông là......
Chưa nói hết thì Khiết Thần lại nuốt luôn môi của cô.
Nụ hôn lúc này có chút mãnh liệt hơn, nó dồn dập hơn, mạnh mẽ hơn, làm người của Ninh Hi có chút nóng lên.
Cũng không biết có động lực nào khiến tay cô vòng qua cổ của anh, gần thêm chút nữa, mạnh bạo hôn môi anh.
Khiết Thần đương nhiên là nhận ra sự chủ động của cô, lập tức tiếp tục, lưỡi anh bắt đầu thâm nhập vào khoang miệng của Ninh Hi.
Quyến rũ chiếc lưỡi đinh hương của Ninh Hi, cùng với chiếc lưỡi mình quyến luyến hết mức, hai chiếc lưỡi của cả hai đảo qua đảo lại, làm động tác hết sức ám muội.
Vì việc này mà Ninh Hi bỗng chút sững lại, anh và cô đang làm gì, hai người họ đang hôn nhau sao, sao có thể được, cô dừng lại, không muốn anh xâm nhập vào miệng mình, cố đẩy Khiết Thần ra.
Nhưng lầm rồi, anh nào dễ để cô đi, tay kia đang giữ chặt eo của Ninh Hi, tay còn lại giữ gáy của cô, nhắm trúng môi mình rồi đẩy mạnh vào.
Khiến Ninh Hi không có làm được gì, đành để Khiết Thần hôn mình, lần này là Khiết Thần hôn cô một cách hoàn toàn chủ động.
Nụ hôn mạnh đến mức Ninh Hi có thể nghe được tiếng chút chít do nụ hôn gây ra, lập tức mặt của cô cũng đỏ dần.
Có trời mới biết, đây là lần đầu cô hôn, mà lần đầu là trao cho Khiết Thần.
Ninh Hi cũng từng ước ao rất nhiều mình có thể một lần được hôn Khiết Thần, nhưng lần này thì hoàn toàn khác, không phải anh vẫn còn qua lại với Dung Tiên, sao lại hôn cô.
Lần này cô không đẩy anh ra mà là Khiết Thần tự nhiên dừng lại, anh đang hít hà mái tóc mây của cô, mùi hương của cô vẫn luôn khiến anh cảm thấy dễ chịu.
- Ninh Nhi, em thật thơm.
Lúc này Ninh Hi không chịu được, cô nhấn nút cửa xe rồi mở cửa, nhanh chóng lao xuống xe.
Động tác giống như trốn chạy của Ninh Hi khiến cho Khiết Thần không nhịn được mà bật cười, anh cười lớn là đằng khác rồi để cô đi vào trong nhưng cô quên mất hình như túi vẫn để ở trên xe anh, thế nào rồi cô cũng phải gặp lại Khiết Thần lần nữa..