Cả hai cha con cùng nhau ra về.
Nhiều lúc anh nghĩ về ba mình, một người ba vô cảm, không có tình người, nào ngờ đến việc tình cảm của anh, ba cũng là người giúp sức không ít.
Anh cảm thấy lời ba nói rất đúng, nhưng có một điều anh vẫn chưa hiểu, đó chính là con tim mình.
Anh không biết nó có đập khi anh ở bên Ninh Hi, đôi khi anh vẫn luôn phủ nhận mỗi khi tim đập mạnh, đây chính là thứ mà anh phải đối mặt trước, trước khi anh gặp lại Ninh Hi.
Bữa cơm tối khắc nghiệt nhất mà hắn từng thấy.
Hôm nay cả con gái hắn hay là vợ hắn đều rất khó chịu, đều rất dễ để nhận ra, chỉ trừ có hắn và con trái hắn là không thể nuốt trôi cơm, hắn nói:
- Vợ à! Hôm nay vợ đi ngủ sớm đi, để chồng rửa chén cho nhé.
Ngôn Di lườm hắn, Thần Phong đột nhiên cảm thấy rợn da gà nên cũng yên lặng ngay, chẳng biết nói gì, vợ hắn mà nổi điên thì tối nay hắn biết sống sao.
- Anh lo ăn cơm.
Khiết Thần cũng nhận ra được bầu không khí này, anh bỏ bát cơm xuống rồi nói:
- Chị à! Ninh Hi đổi số điện thoại rồi, chị có số mới của cô ấy không?
Di Tâm ngước mặt lên nhìn Khiết Thần, cô lạnh nhạt đáp:
- Không.
Di Tâm cũng bổ sung một câu:
- Nếu muốn xin lỗi qua điện thoại thì có chết nó cũng không tha lỗi đâu, chi bằng em đến Bắc Kinh đi, đây là lời nói chân thật nhất chị muốn dành cho em.
Ngôn Di vì thế mà cũng nói theo:
- Đúng vậy, Tuấn Kiên và Ngọc Anh thế nào cũng biết được, con nên đến đó xin lỗi đi.
Mẹ không hiểu sao con có thể vì một con bé mà làm Hi Hi của mẹ khóc, đúng thiệt là.
Nói rồi cả Di Tâm và Ngôn Di đều đi ra, cả bàn ăn chỉ còn lại hai cha con hắn, hắn cũng không muốn nói nhiều, chỉ hỏi:
- Nếu muốn đi thì nói ba, ba đặt vé cho.
Rồi hắn cũng đi luôn, để lại mình anh.
Tâm trạng khó đoán, lúc muốn đi, lúc không nhưng rồi cũng nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.
...............
Bảy năm sau.
Đương nhiên sẽ có sự thay đổi lớn, Ninh Hi lái Ferrari màu đỏ tươi đến trước cửa của Dương Thị.
Chiếc xe nhanh chóng thu hút người nhìn, cô bước xuống từ chiếc xe rồi bước vào.
Tiếp tân nhanh chóng nhận ra cô rồi chào hỏi cô đàng hoàng, Ninh Hi dù có thế nào vẫn sẽ luôn nhé ba điều cấm kị mà cô tự đặt ra.
- Không kênh kiệu cũng không kiêu ngạo với người khác, không vung tiền của bố mẹ.
- Không gần gũi hay đụng chạm với đàn ông.
Và còn một điều cấm kị cuối cùng, chỉ với ba chữ rõ ràng.
- Mạc Khiết Thần.
Ba chữ này trước giờ trong suốt bảy năm, người quen biết hay chơi với cô đều sẽ không nhắc đến ba chữ này, kể cả là ba mẹ của cô.
Ninh Hi bấm cầu thang máy lên tầng cao nhất.
Thư kí của ba cũng ra tiếp đón cô, Tiến Kình là người cô quen, từ nhỏ đã đưa cô đi chơi rất nhiều.
Cô cũng coi như là chú trong nhà.
- Chú Tiến, bố cháu đâu?
- Chủ tịch đang trong phòng, có lẽ là rất giận, vừa họp xong có chút rắc rối.
- Được rồi, chú làm việc tiếp đi, chú cũng nên nghỉ việc đi, làm cho ba cháu, thế nào cũng bị hành nhiều.
Ninh Hi mở cánh cửa phòng ra, Tuấn Kiên vẫn vậy, phong thái nóng giận, khuôn mặt vẫn chăm chú nhìn vào đống văn kiện trước mắt, hắn hỏi:
- Ra ngoài.
Thấy bước chân càng gần, hắn lại hét lớn:
- Ra ngoài.
Ninh Hi bất cười, người ba lúc nào cũng cưng chiều cô, giờ lại có lúc nổi giận thế à.
- Ba à!
Cô đi tới, vòng tay ra sau cổ của hắn, hắn lúc này mới nhẹ lòng, hắn để yên cho Ninh Hi bóp vai cho hắn, hắn nói:
- Sao con đến đây, cửa hàng có vấn đề à?
- Không, con vẫn đang quản lí rất tốt mà.
- Vậy con đến đây làm gì?
Ninh Hi đang quản lí một cửa hàng trang sức do Tuấn Kiên đầu tư cho cô có tên là Thạch Hoa, cô đã quản lí và phát triển nó trở nên lớn mạnh, cũng vì không thích với việc kinh tế, chính trị nên cô muốn làm theo thứ mình muốn.
Đá quý là nơi cô chọn, giờ nó cũng đã có rất nhiều bản thiết kế thu hút người nhìn, từ đó mà cô cũng không còn mác là ăn bám gia đình.
- Mẹ kêu, trưa này ba về ăn cơm, ba đã ở công ty hai ngày rồi, mẹ cũng dặn là tìm hiểu xem có cô gái nào ở xung quanh đây không.
- Mẹ con đúng là lắm chuyện.
Ninh Hi cũng chỉ vào túi đồ nói:
- Mẹ cũng xếp đồ cho ba rồi, mẹ bảo nếu như ba bận ở công ty thì mẹ cũng xếp đồ rồi.
- Mẹ con sao lại có hai chiều hướng vậy, rốt cuộc là muốn ba về hay không? Nếu không phải mẹ con dọn hết đồ ở phòng nghỉ ra thì cũng đâu cần phải khổ thế.
- Mẹ chỉ sợ ba ăn vụng, mẹ cũng là phụ nữ mà.
Tuấn Kiên cũng chịu mẹ con nhà này, hắn đúng là số khổ.
Chỉ hai ngày không về mà bị coi là ăn vụng, đã vậy con gái cũng theo phe mẹ nó.
- Thôi ba cứ làm việc, con về cửa hàng, nếu được trưa này về đi, mẹ nấu từ sáng rồi.
Cửa thang máy vừa máy vừa mở ra cũng là lúc người bên kia bước vào thang máy..