Tạ Minh Doãn mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, lười biếng dựa vào ghế nằm bên bể bơi.
Trong tay vẫn cầm một ly Whisky, vô cùng thảnh thơi.
Anh ta uống một ngụm nhỏ, sau đó đặt ly rượu sang bên cạnh.
“Tạ Minh Nguyệt, em xem xem bây giờ là mấy giờ rồi, Canada và chỗ của bọn anh chênh lệch mười ba giờ đồng hồ, chỗ này của anh là mười giờ tối, ở chỗ đó của em có lẽ là chín giờ sáng… Vậy mà em vẫn còn đang ngủ, em không sợ mặt trời rọi cháy mông sao?”
“Tối hôm qua uống hơi nhiều rượu, anh quản em?”
Nói xong giống như sắp cúp điện thoại…
“Ách, chờ một chút, anh thật sự có việc tìm em, đừng cúp trước!”
“Anh tìm em thì có thể có chuyện tốt gì?” Tạ Minh Nguyệt hung hăng trợn mắt một cái.
Từ nhỏ cô đã thích cãi nhau với anh hai, hai người đúng như một đôi oan gia, tương ái tương sát.
Có lẽ là do tuổi tác đương đối gần nhau.
Tạ Minh Trạch lớn tuổi hơn nhiều so với hai người bọn họ, cho nên không hợp chơi với bọn họ.
Tạ Minh Doãn năm nay 26, Tạ Minh Nguyệt 22, bằng tuổi với Hoa Ngọc Nhi.
“Không thể nói chuyện tốt, nhưng cũng không phải chuyện xấu.”
“Mặc kệ mặc kệ.”
“Nếu em giúp anh, anh sẽ mua đồng hồ cho em, chọn cái lần trước em ngắm thấy được kia đi.” Tạ Minh Doãn thấy không dùng lợi ích ép buộc không được.
Quả nhiên, đầu bên kia nghe thấy đồng hồ thì bình tĩnh hơn rất nhiều: “Được thôi, vậy anh nói em nghe một chút!”
Tạ Minh Doãn ngồi xuống, có chút phấn khích.
“Minh Nguyệt, em đoán xem hôm nay anh đã nhìn thấy ai?”
“Ai?”
“Hoa Ngọc Nhi.”
“Hoa Ngọc Nhi? Ai?”
Rõ ràng là cô nhóc này không biết quá nhiều về tình hình trong nước, trước đó chỉ nghe nói chuyện gia đình tổ chức lễ đính hôn cho anh hai.
Ba mẹ còn mong cô trở về tham gia hôn lễ nhưng cô cảm thấy không có hứng thú.
Dù sao anh hai cũng là một người không đáng tin cậy, nên vé máy bay cũng không đặt, kết quả thật sự không thành.
Cho nên nghe thấy cái tên Hoa Ngọc Nhi này, cũng không quen thuộc.
“Chính là cô năm nhà họ Hoa, ba mẹ vốn định gả người kia cho anh!”
“Nha… em nhớ ra rồi, chính là người mà anh đào hôn kia!”
“Không sai, chính là cô ấy.”
“Ái chà chà, vậy anh sẽ xấu hổ đến mức nào nha, nếu em là người phụ nữ kia, lúc em nhìn thấy anh, việc đầu tiên chính là xông lên tát cho anh hai cái thật đau.”
“Em nói lung tung gì đấy, đừng có nói chen vào, em nghe anh nói hết đã!”
“Anh nói, anh nói đi!”
Thấy anh hai buôn chuyện, Tạ Minh Nguyệt cũng trở nên hứng thú.
Từ trong chăn ngồi dậy, đầu cô như tổ chim, tiếp tục nghe phần sau.
“Hôm nay anh gặp cô ấy và Giang Hiểu đi cùng nhau, từ đầu anh còn tưởng là hồng nhan tri kỷ của Giang Hiểu ở bên ngoài, còn đi qua đó chọc người ta vài câu… Thật sự rất xấu hổ, sau đó mới biết người kia là Hoa Ngọc Nhi!”
“Có cái gì khác biệt sao?” Phát hiện trong câu chữ của anh hai không mang theo hai chữ Hoa Ngọc Nhi, Tạ Minh Nguyệt cảm thấy cô gái này có lẽ có gì đó đặc biệt.
Quả nhiên…
“Đương nhiên, trước đó bên ngoài đồn đại thế nào, em còn nhớ không?”
“Ách… Có chút nhớ, hình như nói cô năm nhà họ Hoa vô cùng xấu xí… Nói chuyện còn lắp bắp, đúng rồi, nghe nói không học thức, chưa từng đi học, hình như còn hói đầu, rất ít tóc, luôn luôn đội cái mũ ni cô.”
“Đậu xanh, những cái này là ai nói, em đem người đó gọi đến trước mặt anh, để một tay anh bóp chết nó!”
“Sao vậy? Anh hai… chẳng lẽ không phải như vậy?”
“Dĩ nhiên không phải, những lời đồn đều là nhảm nhí… Lần này anh thật sự bị những lời đồn này khiến cho lỗ chết, nếu anh biết sự thật về Hoa Ngọc Nhi, cho dù kiệu lớn tám người khiêng nhấc anh lên, anh cũng sẽ không đào hôn.”
“Nói tới nói lui, rốt cuộc thì dáng dấp Hoa Ngọc Nhi kia thế nào?”
“Xinh đẹp khuynh thành, dung mạo như tiên!” Tạ Minh Doãn tự nhận tài văn chương của mình không tốt, nhưng cũng nghẹ ngào xuất ra tám chữ này để miêu tả Hoa Ngọc Nhi.
Ba giây sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười ngặt nghẽo…
“Cười cái gì?”
“Anh, bị vã mặt… Có đau không?” Tạ Minh Nguyệt cười hả hê trên nỗi đau của người khác.