Tạ Minh Doãn đã sớm có âm mưu hủy hôn từ trước, lúc đầu nhà họ Hoa cũng không bằng nhà họ Tạ, cho nên đương nhiên sẽ không để vào mắt.
Nhưng mà không ngờ là còn có thể liên lụy đến Giang Hiểu, chuyện này đối với anh ta mà nói là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Cảm giác đó thật sự giống như là đồ mà Tạ Minh Doãn anh ta không cần, nhưng mà Giang Hiểu lại nhặt lên, một từ thôi, thoải mái.
Tạ Minh Trạch nhìn ra suy nghĩ của em trai mình, cũng không nói nhiều nữa, chỉ là dựa theo lời dặn dò của ba mà dẫn anh ta về nhà.
Tối hôm đó, Tạ Minh Doãn hứng một trận roi da.
Ông cụ Tạ đã tức lắm rồi, cầm roi quất tới tấp, thật sự đến mức không thèm lưu tình.
Cuối cùng vẫn là bà Tạ đau lòng cho con trai, cầu xin mãi mới bằng lòng dừng tay.
“Cái thằng con bất hiếu này, tôi phải đánh chết cậu mới được.” Ông cụ Tạ cầm roi, thở hồng hộc.
Tạ Minh Doãn ngậm miệng không nói tiếng nào, cắn răng, rõ ràng là không phục.
“Vậy thì cứ đánh chết đi, thiếu con thì ba cũng đỡ chướng mắt hơn.”
Khi còn bé, Tạ Minh Doãn đã từng sống ở nhà của cô ở thành phố Long mấy năm, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ phun ra mấy câu giọng thủ đô, nghe thấy khiến người ta tức giận thêm.
“Con không thể nói ít vài câu được hả, con muốn làm cho ba con tức chết hay sao?” Bà Tạ cũng rất tức giận, dùng nắm tay đánh vào bả vai của Tạ Minh Doãn.
Nhưng thật ra thì sức lực không lớn, bà Tạ thương yêu nhất chính là cậu hai này, đương nhiên cũng không nỡ ra tay.
“Mẹ, chuyện này cũng không trách con được, mẹ nói xem, mọi người cũng đã đính hôn cho con mà lại không thông qua con, liền trực tiếp bày tiệc rượu, mời khách đến, cho đến bây giờ con cũng chưa từng biết vóc dáng của cô năm Hoa kia tròn hay dẹp, xã hội phong kiến à? Cái gì cũng là do ba mẹ làm chủ, nhất là ba của con, quả thật sống ở triều nhà Thanh, chuyện gì mọi người cũng làm chủ. Con là một đứa trẻ to xác hả, con không có đầu óc ư, còn không nói chuyện yêu đương mà còn muốn mọi người chọn cho con? Cưới vợ là cưới cho ai chứ, là cho con, hay là cho các người?”
Cái miệng này của Tạ Minh Doãn, từ trước đến giờ đều không bỏ qua cho ai, cũng bất chấp hết tất cả.
Như là súng máy mà xả một trận.
Tạ Vân còn cảm thấy tức giận hơn nữa, cầm roi lên muốn đánh tiếp, nhưng vừa đánh được một chút thì có chút choáng đầu.
Lập tức ngã ngồi trên chiếc ghế sofa ở sau lưng.
“Ba.” Tạ Minh Trạch lập tức đi đến trước đỡ ông.
“Ba tụi nó, ông sao rồi?” Bà Tạ cũng nhanh chóng đi lên phía trước.
“Nhìn đi, còn không cho người ta nói, nói chuyện thì liền lên huyết áp… đây quả thật là không có quyền con người gì hết.” Tạ Minh Doãn tiếp tục lảm nhảm.
“Cậu im miệng lại đi Minh Doãn, sức khỏe của ba không tốt… chuyện kết hôn cậu không đồng ý thì thôi, cậu có thể nói sớm, tại sao phải gây ra một màn như thế, chuyện lớn như vậy mà lại xảy ra, hiện tại mặt mũi nhà họ Hoa và nhà của chúng ta cũng không giữ lại được. Chuyện này là do cậu đã sai rồi, cậu chỉ cần nói xin lỗi với ba thì tốt biết bao nhiêu, còn mạnh miệng nữa.” Tạ Minh Trạch cũng đang chỉ trích em trai.
Tạ Minh Doãn cúi đầu, không cần phải nhiều lời nữa, dù sao thì trận roi này cũng đã chịu rồi, lễ cưới này chắc chắn không thành được.
Giờ phút này, trong nhà họ Giang.
Ba giang mẹ Giang và Giang Hiểu đều ngồi trong phòng khách xa hoa, ba người bọn họ không nói một lời.
Lúc Hoa Ngọc Nhi bước xuống từ trên lầu sau khi đã thay quần áo xong.
Ba người bọn họ giương mắt nhìn qua.
Cô thay một chiếc áo sườn xám dài màu đỏ nhạt, là loại đã được cách tân.
Đã có nét đẹp hiện đại, lại có nét quyến rũ cổ điển.
Trên lỗ tai chỉ đeo một đôi bông tai trân châu rất đơn giản, chất lượng vô cùng tốt.
Tóc búi lại đơn giản, có chút không hài hòa với gương mặt trẻ trung.
Thật ra thì năm nay Hoa Ngọc Nhi mới có hai mươi hai tuổi, ở độ tuổi này liền kết hôn, quả thật rất sớm.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô bước từng bước đi xuống lầu, cực kỳ ưu nhã.
Sau đó đi đến trước mặt của hai người lớn nhà họ Giang, hơi cúi người hành lễ: “Bác trai, bác gái.”
“Gọi sai rồi, nên đổi lại đi.” Đôi mắt của Giang Hiểu mang theo ý cười nhắc nhở.
Hoa Ngọc Nhi cúi đầu xuống, hơi đỏ mặt.