Tả thừa tướng lẳng lặng mà suy nghĩ về Thương Nguyệt Vô Triệt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Thương Nguyệt Vô Triệt, ánh mắt từ từ có chút trở nên sâu thẳm, mất hồn, nhu tình, tựa hồ đang xuyên thấu qua Thương Nguyệt Vô Triệt mà nhìn một người khác……..
Nhìn ánh mắt mất tập trung của Tả thừa tướng, Thương Nguyệt Vô Triệt híp híp mắt, ánh mắt có chút trở nên phức tạp.
Thu lại mí mắt dài vểnh lên, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Sư phụ, người lại nghĩ tới mẹ con rồi.”
Nghe được lời nói của hắn, ánh mắt của Lưu Thuyên lóe lên phục hồi tinh thần lại.
Hắn có chút chán nản than nhẹ, ngay sau đó lại trở về khuôn mặt nghiêm túc.
“Vô Triệt, cửu tự quyết Ngự Phong gần đây của con tu luyện ra sao rồi? Có tiến triển gì không?”
Nén dừng một chút, Thương Nguyệt Vô Triệt có chút buồn bực mà mím môi: “Nội công tâm pháp này con đã luyện đến tầng thứ tám, nhưng lúc con luyện đến tầng thứ chín luôn không có cách nào thuận lợi vượt qua ải, sư phụ, đồ nhi không hiểu đến tột cùng là sai chỗ nào, liệu cửu tự quyết còn có sơ hở nào hay không?”
“Không thể nào!” Lưu Thuyên như đinh chém sắt mà bác bỏ.
Đi tới đi lui mấy bước, mặt hắn trầm tư, rơi vào hồi ức: “Ta nhớ rõ năm đó lúc sư phụ của ta truyền thụ lại bộ kiếm pháp kia cho ta không có bất kỳ bỏ sót nào, hơn nữa lúc đó sư phụ ta đã tu luyện xong cửu tự quyết, ta tận mắt thấy qua uy lực của Ngự Phong kiếm pháp hoàn chỉnh, so với kiếm pháp của con bây giờ mạnh hơn gấp mấy lần, nếu không phải vì năm đó ta cứu nương con mà đã tiêu hao hết công lực, nói không chừng ta có thể hiểu thấu bí quyết bên trong, hiện tại….....Chỉ có thể dựa vào chính con.”
Ngay sau đó, hắn trầm túc mà nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt: “Con nhất định phải luyện thành cửu tự quyết, nếu không về sau có thể bị bại bởi Hàn Tuyết Khiên Hồn Tiêu của Thương Nguyệt Lưu Vân, đến lúc đó đừng có nói là thay người mẹ đã mất của con báo thù, đến cả con cũng chết ở trong tay của Thương Nguyệt Lưu Vân.”
“Con biết rồi, con nhất định sẽ luyện thành, xin sư phụ hãy yên tâm.” Thương Nguyệt Vô Triệt ánh mắt kiên định, có nghiêm nghị nghĩa vô phản cố.
Hắn nhất định sẽ đánh bại Thương Nguyệt Lưu Vân.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Thuyên rốt cuộc có mộ chút hòa hoãn, hắn tán thưởng gật đầu một cái.
Chợt, Thương Nguyệt Vô Triệt sắc mặt trắng bệch mà khom thân, khổ sở rên rĩ đồng thời tràn ra: “Úi!”
Bụng của hắn……..
“Vô Triệt, con làm sao vậy?” Lưu Thuyên vội vàng đưa tay đỡ hắn.
Thương Nguyệt Vô Triệt mồ hôi lạnh nhỏ giọt miễn cường để ình đứng thẳng, hắn nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua một chút gì đó.
Tròng mắt đen chợt mở ra, khẽ nguyền rủa một tiếng: “Thượng Quan Lạc Lạc, nàng lại hạ cho ta thuốc tiêu chảy!”
“Xì xào…….” Bụng truyền đến một chuỗi dài tiếng khí tiết.
Thương Nguyệt Vô Triệt sắc mặt tái xanh môi mỏng trắng bệch vội vã bỏ lại một câu: “Sư phụ, đồ nhi đi trước một bước.”
Nói xong, bóng dáng của hắn “Vèo” một cái liền biến mất ở trong thiên điện, để lại Lưu Thuyên kinh ngạc đứng tại chỗ.
Vô Triệt lại nói Thượng Quan Lạc Lạc?
………
Lạc Lạc chán đến chết ngồi ở trong đình, đem mười ngón tay của mình đếm xong không biết bao nhiêu lần.
“Một, hai, ba, bốn………” [BTL: Bé Lạc Lạc thật dễ thương như trẻ con…hắc hắc]
Thỉnh thoảng, ánh mắt của nàng liếc về trước phương hướng Thương Nguyệt Vô Triệt rời đi, đáy mắt có loại mong đợi quỷ dị nào đó.
“Kì quái, hẳn là sắp đến lúc rồi, tại sao tên kia còn không lao ra?” Ngón tay nàng chỉ dưới cằm tự lẩm bẩm.
Thương Nguyệt Lưu Vân thính tai mà nghe được lời của nàng: “Lạc Lạc đang chờ người?”
Hắn biết rõ còn cố hỏi gợi chuyện.