Hôm sau, Lạc Lạc còn đang húp cháo rất loãng, Hoan Hỷ lại kích động mà chạy vào.
“Tiểu thư, tiểu thư…….Vù vù……..” Nàng cơ hồ là nhào vào, trên mặt vui sướng tưng bừng.
Lạc Lạc để thìa xuống: “Hoan Hỷ, ngươi vui mừng cái gì à?”
Có cái gì đáng để vui mừng, sáng nay nàng mới biết được thì ra ăn uống của nàng thật đúng là khiến nàng tức giận muốn tìm người đánh nhau.
Chút cháo loãng như vậy, làm sao đủ để nàng no bụng đây, chứ đừng nói là muốn bổ sung dinh dưỡng để phát triển.
Hoan Hỷ vui mừng tựa hồ quên chuyện, nàng lấy cái thìa trong tay Lạc Lạc xuống, vui vẻ nói: “Tiểu thư, về sau chúng ta không cần ăn những thứ này nữa, vừa nãy em ở bên kia phòng bếp nghe nói đại công tử hạ lệnh phân phó đầu bếp đem thức ăn ngon đến cho tiểu thư, hiện tại người đưa cơm đã đi được nửa đường rồi!”
“Thật sao?” Ánh mắt của Lạc Lạc cười đến cong cong.
"Thiên chân vạn xác."
Hoan Hỷ mới nói xong, bên ngoài vang lên âm thanh của tỳ nữ: “Lạc Lạc tiểu thư, đại công tử phân phó nô tỳ đưa cơm tới đây.”
Nghe vậy, Hoan Hỷ giơ lên ngón tay cái liều mạng gật đầu tỏ vẻ vui mừng.
Chỉ chốc lát sau, cái bàn vốn chỉ có dưa muối rất nhanh mà mang lên các loại bánh ngọt, canh suông, cháo thịt, có thể nói là sắc hương vị đều đủ cả.
Nghe mùi thơm của thức ăn, miệng Lạc Lạc động đậy, tùy ý mà khoát tay để nhà hoàn kia rời đi.
Hoan Hỷ liếm liếm miệng, mắt sáng lên nhìn tới những thức ăn ngon kia: “Tiểu thư, mau ăn đi!”
Lạc Lạc đưa tay kéo nàng ngồi xuống: “Xem ra rất ngon, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
“Không không không……….” Hoan Hỷ có chút sợ hãi muốn đứng lên.
Lạc Lạc giữ nàng lại: “Khách khí làm gì, chúng ta là người cùng nhau lưu lạc chân trời, đương nhiên phải có phúc cùng hưởng có nạn cùng gánh, như thế mới gọi là nghĩa khí, chẳng lẽ ngươi muốn hại ta bất nhân bất nghĩa hay sao?!”
Nghe một loạt văn biểu đạt, Hoan Hỷ có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng cuối cùng câu kia của nàng liền nghe được rất rõ ràng.
“Tiểu thư……..Hoan Hỷ tuy rằng không hiểu tiểu thư đang nói gì cho lắm, nhưng Hoan Hỷ tuyệt đối tuyệt đối sẽ không hãm hại tiểu thư, tiểu thư cho Hoan Hỷ ăn, Hoan Hỷ ăn là được.”
Lạc Lạc cầm lấy một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng nàng: “Vậy mau ăn đi, người ở bên cạnh ta nhất định phải nhậu nhẹt ăn ngon, ha ha……….”
……….
Ăn no thỏa mãn, Lạc Lạc đang chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ.
Vừa ra khỏi cửa, Lưu quản gia lại đến hậu viện vắng vẻ này.
“Lạc Lạc tiểu thư, đại công tử sai nô tài đến mời tiểu thư qua U cư:” Thái độ của hắn so với trước kia thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nhìn hắn vậy mà hành lễ, Lạc Lạc bĩu môi.
Người ta nói mẫu bằng con quý, nàng bây giờ là mẫu bằng ca quý.
Cằm dưới giương lên, Lạc Lạc bưng lên dáng vẻ tiểu thư: “Dẫn đường đi.”
Thấy nàng có chút thái độ phách lối, Lưu quản gia có chút rầu rĩ mà chấp nhận, sau đó khoát tay mời.
Hắn đường đường là quản gia của Thượng Quan phủ, thế nhưng lại bị một tiểu thư không ai nhớ sai khiến như vậy, sau này truyền ra ngoài sẽ khiến cho những người khác cười.
Lạc Lạc chỉ dùng đuôi mắt liền nhìn thấu không cam tâm trong lòng hắn, cười thầm, tức chết ngươi, đáng đời.