Trải qua một màn thao thao bất tuyệt mang theo nước mắt của Hoan Hỷ, Lạc Lạc cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện tình trước kia của Thượng Quan Lạc Lạc.
Sau đó nàng lại đem cảnh ngộ gần đây nói sơ lược cho Hoan Hỷ một chút, kết quả Hoan Hỷ khóc đến sắp muốn sặc khí.
Nàng trấn an thật lâu mới rốt cuộc bình tĩnh lại.
Ngay sau đó, Hoan Hỷ nấu cho nàng nước tắm thơm ngào ngạt, thay một bộ y phục sạch sẽ.
Soi gương, Lạc Lạc nhéo khuôn mặt của mình.
“Mặc dù có hơi gầy, nhưng vẫn có hình dáng của mỹ nữ, không thua dung mạo trước kia của mình, kế tiếp phải làm là trước hết để mình trở về một chút thịt, như vậy mới càng xinh đẹp đáng yêu hơn.”
Cuối cùng Hoan Hỷ đem một đóa châu hoa mộc mạc cài lên tóc Lạc Lạc, buông lược xuống.
“Tiểu thư, người đang nói thầm cái gì vậy?” Có phải tay còn đau không? Nếu không em đi mời đại phu………”
“Ngươi có tiền mời đại phu sao?” Lạc Lạc miễn cưỡng đảo cặp mắt trợn trắng.
Các nàng hiện tại chính là một nghèo hay trắng cộng thêm không biết Thượng quan phủ có còn nhớ Thượng Quan tiểu thư này do tiểu thiếp sinh ra hay không?
Hoan Hỷ khổ sở mà níu lấy vạt áo: “Tiểu thư, vậy làm sao bây giờ? Tay của người không thể không xem đại phu, đều băng lớn như thế rồi, nhất định là bị rắn cắn rất nghiêm trọng.”
“Yên tâm đi, ta nói không sao chính là không sao, ngươi xem không phải bây giờ ta vẫn còn sống rất tốt hay sao, hơn nữa……..Về sau sẽ càng sống tốt hơn thế nữa!” Lạc Lạc có dụng ý khác nâng lên nụ cười.
Nhìn nàng cười, Hoan Hỷ rất đơn thuần mà cười theo.
……….
Trên đường nhỏ đi đến hoa viên vắng vẻ, Lạc Lạc tò mò hết nhìn đông đến nhìn tây.
Chợt, ánh mắt của nàng dừng ở trên cửa--------“U Các” tinh xảo phía trước kia.
Cửa đang đóng, nhưng từ chạm trỗ trang trí của cửa đến nhìn, có thể thấy được chủ nhân bên trong có địa vị không thấp ở Thượng Quan phủ.
Đi dạo chơi lâu như vậy, nàng biết rõ Thượng Quan phủ là một đại gia đình có cấp bậc vô cùng nghiêm khắc.
Thân phận địa vị gì chỉ cần từ trang sức y phục kiến trúc trang hoàng của đình viện, còn trồng trọt những loại hoa cỏ quý hiếm trình độ liền có thể nhìn ra được.
Hậu viện hẻo lánh thế này lại có thể có một người có thân phận ở đây?
Lạc Lạc có chút tò mò mà đến gần.
Hoan Hỷ liền vội vàng kéo nàng, vội vã cuống cuồng ngăn cản: “Tiểu thư, nơi đó không thể đi.”
“Vì sao? Ta chính là muốn đi xem thử?”
Hoan Hỷ mắt thấy không kéo được nàng, dưới tình thế cấp bách đành phải phù phù một cái quỳ xuống van xin: “Tiểu thư, nô tỳ van cầu người đừng đi qua đó, sẽ bị phạt.”
Lạc Lạc buồn bực nhíu mày: “Được rồi được rồi, ngươi đứng lên đi, ta không qua là được.”
Nàng về sau sẽ tìm cơ hội vụng trộm đi xem rốt cuộc là nhân vật lớn gì ở gần gian nhà nhỏ của nàng làm hàng xóm.
Thấy nàng không kiên trì muốn vượt qua nữa, Hoan Hỷ mừng rỡ lau khô nước mắt, sau đó đứng lên vỗ vỗ đầu gối.
“Tiểu thư, vậy chúng ta vẫn nên trở về đi, đến phía trước chính là tiền viện, chúng ta vẫn là đừng đi qua đó nữa, người bên đó đều thật hung dữ.”
“Được rồi, trở về.” Lạc Lạc rất dứt khoát mà đồng ý.
Dù sao còn nhiều thời gian, nàng sẽ trở mình thật tốt.