Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 112: Đừng Rời Khỏi Ta




Thượng Quan Lăng Phi rất nhanh đến trước mặt Lạc Lạc, ánh mắt hơi liếc qua hai gã côn đồ trên mặt đất.

Ánh mắt của hắn rất nhanh liền quay lại đến trên người nàng, đáy mắt có khẩn trương: "Lạc muội muội, đã xảy ra chuyện gì? Muội có bị thương không?"

Đáp lại ánh mắt lo lắng của hắn, nước mắt Lạc Lạc từ từ động lại chảy xuống.

"Ca ca!" Nàng nức nở kêu một tiếng nhào vào lòng Thượng Quan Lăng Phi, nắm chặt tay áo hắn, khuôn mặt nước mắt đầm đìa.

"Lạc Lạc, muội làm sao vậy? Bị thương sao? Để ca ca xem một chút."

Hắn gấp gáp nghĩ muốn kiểm tra xem nàng có vết thương nào hay không.

"Đừng đẩy Lạc Lạc ra." Lạc Lạc càng thêm ôm chặt hắn, giọng nói yếu ớt.

Nghe được lời nàng khẩn cầu, Thượng Quan Lăng Phi nhanh chóng vỗ nhẹ lưng nàng an ủi.

"Ngoan, đừng khóc, ca ca ở đây, ai khi dễ muội, nói cho ca ca, ca ca cho người đi dạy dỗ bọn họ."

Hắn đem nàng ôm vào lòng, cảm giác được đôi vai nàng run lên nhè nhẹ.

Hắn chưa bao giờ thấy Lạc Lạc khóc như thế này...

Nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

"Có phải hai tên nằm dưới đất khi dễ muội?"

Hắn nhẹ nhàng dùng giọng nói không kinh động đến nàng hỏi thăm, con ngươi lạnh lùng liếc về phía hai tên đang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, trong mắt sát ý nồng đậm.

Lạc Lạc yên lặng một chút, nước mắt vẫn rơi.

Nàng nhẹ nhàng lui ra, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn.

"Ca ca, về sau không cần vứt bỏ Lạc Lạc có được hay không?"

"Đứa ngốc, nói bậy bạ gì đó, ca ca sao có thể vứt bỏ muội"

Nói xong, hắn chợt nghĩ đến một chuyện gì đó: "Có phải hay không Lạc vương gia khi dễ muội?"

Lạc Lạc lắc đầu một cái: "Không phải."

Người khiến nàng đau lòng... là Ngân Diện, một người nàng rất tin tưởng, một người nàng không cho rằng sẽ vứt bỏ nàng.

Thượng Quan Lăng Phi không tin lắm nhíu mày: "Lạc Lạc..."

Biết hắn muốn tiếp tục hỏi tới, nhưng Lạc Lạc lại ngắt lời: "Ca ca, không cần hỏi gì nữa, ta mệt quá, chúng ta về nhà có được hay không, ta muốn ngủ."

Ngủ thiếp đi, sẽ không suy nghĩ, cũng sẽ không cảm thấy lòng khó chịu.

Nhìn thấu khổ sở trong lòng nàng, Thượng Quan Lăng Phi há miệng, lại vì ánh mắt ảm đạm của nàng mà khép lại.

"Đi thôi, ca ca dẫn muội về nhà."

Hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi đi về nhà.

......

Trở lại Thượng Quan phủ, Thượng Quan Lăng Phi đưa Lạc Lạc về phòng nàng, tự tay đắp chăn cho nàng.

"Ngủ đi."

Lạc Lạc trợn tròn mắt không chịu nhắm lại, nàng từ trong chăn vươn tay níu lấy ống tay áo của hắn, im lặng ngắm nhìn hắn.

"Ca ca, ở đây bồi Lạc Lạc được không?"

Nhìn ánh mắt nàng bất an, hắn không chút do dự cầm ngược tay nàng, đem hơi ấm của mình truyền cho nàng.

"Được, ca ca không đi, ca ca ở chỗ này cùng với muội, ca ca bảo đảm, khi muội tỉnh lại sẽ thấy ca ca."

Nghe được cam đoan của hắn, Lạc Lạc rốt cuộc cũng mỉm cười: "Ca ca thật tốt."

Từ từ, mí mắt nàng càng ngày càng nặng trĩu.

Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Ca ca, ta mệt quá rồi, chờ ta tỉnh dậy lại nhìn thấy ca nha..."

Rất nhanh nàng tiến vào giấc ngủ.

Tâm cảm giác mệt mỏi, thì ra là khiến người ta cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Nhìn nàng ngủ, trên mặt non nớt, nhưng mi tâm lại nhíu, trong lòng hắn giống như bị cái nhíu mày kia chắn ngang, buồn bực nặng trĩu nặng trĩu.

"Lạc Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tay hắn xoa mi tâm nàng, đau lòng nàng trong giấc mơ cũng không vui vẻ.

Qua một lúc lâu, hắn xác định nàng đã ngủ say, mới chuyển xe lăn lặng yên không một tiếng động đi tới cạnh cửa.

"Người đâu."

Hai hộ vệ rất nhanh xuất hiện.

Thượng Quan Lăng Phi nhỏ giọng phân phó: "Các ngươi đến rừng Tây Giao bắt hai nam nhân kia về đây cho ta."

"Tuân lệnh"

Hai hộ vệ mới quay người lại, trên trời đột nhiên rơi xuống hai tên nam nhận chặn đường đi bọn họ.

Thượng Quan Lăng Phi con ngươi chợt lóe, nhìn khuôn mặt của hai nam nhân trên đất, ánh mắt rét lạnh.

Hắn nhìn chung quanh một cái, lạnh lùng nói: "Đã đến rồi, sao không hiện thân? Lạc vương gia!"

"Ba ba ba." Tiếng vỗ tay trong không trung truyền đến, trong nháy mắt, Thương Nguyệt Vô Triệt liền xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Hắn mỉm cười đứng trước mặt Thượng Quan Lăng Phi.