Nguyễn Văn Hách nơm nớp lo sợ chào hỏi ba mẹ Tiền Hàng, hai người này nhìn thì thấy trung hậu, mặc dù một người cận thị một người lão thị, lúc nhìn cậu đều híp mắt lại, nhưng nói chuyện phi thường ôn hòa. Có lẽ Tiền Tuyết thật sự đã nói với họ rằng cậu là người yêu của Tiền Hàng, cho nên mỗi người đều cật lực đánh giá Nguyễn Văn Hách, miệng cứ nói tốt, nhìn thế nào cũng thuận mắt. Ba mẹ Tiền Hàng nói chuyện với Nguyễn Văn Hách được một hồi mới chú ý đến anh, Tiền Hàng thật sự không biết mình có phải là con trai ruột của họ không nữa.
“Con trai, thương tích của con sao rồi?” Mẹ Tiền vén chăn lên nhìn miệng vết thương của Tiền Hàng, anh lại đắp chăn lại không cho bà coi, “Sợ gì, con là mẹ một tay nuôi lớn, còn sợ bị nhìn?”
“Không phải, trời lạnh.” Tiền Hàng kiếm cớ, anh thật sự đúng là mắc cỡ để cho mẹ xem. Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, rất ít khi để mẹ giúp anh tắm rửa gì đó, đã có ý thức giới tính nên tương đối để ý.
Mẹ Tiền cười ha ha, “Sợ con dâu chê cười à.”
Tiền Hàng có thể nói gì đây, coi như là sợ Nguyễn Văn Hách chê cười vậy. Nhưng mà Tiền Hàng im lặng thế này, mẹ Tiền lại chuyển lực chú ý lên người Nguyễn Văn Hách, hỏi cậu bao lớn rồi, làm việc ở đâu, ba mẹ thì làm gì. Nguyễn Văn Hách bị hỏi tới sợ, một mực lui qua bên người Tiền Hàng, Tiền Hàng cũng có cách, bảo Tiền Tuyết dẫn ba mẹ đến cửa hàng gần đó dạo chơi. Hai vị gia trưởng đương nhiên là muốn ở thêm với con trai một chút, nhưng Tiền Tuyết lại xúi họ ra ngoài dạo, hai người không cưỡng được liền bị Tiền Tuyết kéo đi ra.
“Phù… dọa chết em rồi.” Nguyễn Văn Hách chùi chùi mồ hôi trên đầu, cái tên Tiền Hàng này nhìn qua có chút ác, cậu cho rằng ba mẹ Tiền Hàng cũng hẳn giống vậy, lại không ngờ sẽ là dạng người hiền lành lương thiện như thế.
“Ha ha, không cần sợ, họ không phải người ngang ngược không phân trái phải thế đâu.” Tiền Hàng hơi nhúc nhích muốn ngồi dậy, Nguyễn Văn Hách dựng đầu giường cao lên, để anh ngồi không mệt quá.
“Chờ có cơ hội thích hợp, tôi nhất định sẽ giới thiệu em với ba mẹ đàng hoàng.” Tiền Hàng đột nhiên nắm chặt tay Nguyễn Văn Hách, “Có điều trước đó tôi muốn đi tiểu trước.”
Nguyễn Văn Hách lấy ra cái bô để ở dưới giường, đặt ở bên hông Tiền Hàng, “Được a, tự tới tiểu đi.”
Tiền Hàng đen mặt, nếu anh có thể động đậy còn cần người chăm sóc làm gì. Nguyễn Văn Hách càng đắc ý hơn, cầm bô cà cà ở đũng quần của anh.
“Đường lang, rốt cuộc anh có thể tới không, nhanh chút coi, bằng không người bên ngoài sẽ thấy hết đó.” Nguyễn Văn Hách một bộ dáng ngây thơ nhìn cái chỗ gồ lên kia.
“Nhóc điên, em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.” Tiền Hàng cắn răng cảnh cáo.
“Em cứ được một tấc lại muốn tiến một thước đó, có bản lĩnh anh đứng dậy đi.” Nguyễn Văn Hách lắc lắc cái bô, lúc này không càn quấy một phen, chờ Tiền Hàng khỏe sẽ lại muốn ăn hiếp cậu.
Tiền Hàng đột nhiên ôm bụng ra vẻ rất đau đớn, Nguyễn Văn Hách còn tưởng mình đụng phải miệng vết thương của anh, vén chăn lên muốn nhìn xem có phải miệng vết thương bị vỡ hay không. Tiền Hàng một tay ôm lấy eo Nguyễn Văn Hách kéo vào trong ngực, tay còn lại hung hăng vỗ một cái lên mông cậu.
“Coi chừng mông của em.”
Nguyễn Văn Hách nhảy dựng lên xoa xoa mông, chu mỏ trừng anh.
“Ông muốn đi tiểu.”
Tiền Hàng thập phần côn đồ, Nguyễn Văn Hách thật sự sợ rồi nhét bô vào chăn anh, Tiền Hàng tiểu tiện xong trả bô lại cho cậu, cậu mang ra ngoài tẩy rửa. Mấy phút sau Nguyễn Văn Hách trở lại, còn đang hết sức giận dỗi trừng Tiền Hàng, anh ngoắc tay với cậu, cậu bưng mông đi qua.
“Đau hả? Để tôi xoa xoa cho em.”
Nguyễn Văn Hách đứng ở mép giường, Tiền Hàng vừa vươn tay là đã có thể chạm tới, kéo người qua xoa xoa mông.
“Anh cứ đánh đi, không sinh con được nữa đó.”
“Em còn cho rằng mình là Nguyễn Văn Hách đang phát bệnh?”
Tiền Hàng khẽ bóp cái mông có tính đàn hồi kia, nhóc điên nói chuyện cứ không chừng mực như thế.
Lúc này Phương Chưng mở cửa đi vào, trông thấy hai người tán tỉnh nhau khẽ ho một tiếng gọi tỉnh bọn họ. Tiền Hàng vội buông Nguyễn Văn Hách ra, cũng may không phải ba mẹ vào.
“Anh nói chứ mấy chú giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện bậy bạ gì vậy, trên cửa có cái lỗ mà mấy người cũng dám không đứng đắn.” Phương Chưng nhìn mà nóng mắt, đóng cửa lại thuyết giáo bọn họ.
“Anh tới không phải để xem náo nhiệt chứ hả?” Tiền Hàng cũng không để ý vụ giảng đạo này, “Sao lần trước anh thấy Hoắc Nghiên đã chạy vậy?”
Phương Chưng xấu hổ nhìn đi chỗ khác, vội vàng chuyển đề tài trở về, “Không nói cái đó nữa, anh tới là để báo cho mấy chú biết, phía cảnh sát đã phát hiện hành tung của mấy tên đó, đang khẩn trương truy nã.”
Tiền Hàng xoa xoa bụng mình, vết thương rất ít đau, nhưng nhớ đến tình cảnh lúc đó lại phát sợ.
“Còn có, thời gian thẩm vấn lần hai đã định rồi, cuối tháng này.” Phương Chưng lại nói thêm.
“Vậy không phải là còn không tới hai mươi ngày sao, anh không phải nói cần một tháng?” Tiền Hàng đại khái còn tính một thời gian nữa, cuối tháng khai thẩm cũng chỉ còn lại mười tám ngày.
Phương Chưng phiền toái mà gãi gãi đầu, “Chắc có lẽ là quan toàn muốn ăn tết nguyên đán, nói chung là tụi anh sẽ nhanh chóng tìm được kẻ lộng thương chú, lần này tuyệt đối không cho Lý Cường trở mình.”
Tiền Hàng gật đầu, “Tôi nghĩ chúng ta còn có thể bắt đầu từ chỗ Vương Hải kia nữa, gã ta không giống một người làm xằng làm bậy.”
“Nói thì như vậy, nhưng Lý Cường có ơn với gã, gã sẽ không làm nhân chứng đâu.” Phương Chưng nói tới đây thì nhìn Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách, “Nhưng mà hai người có thể tới làm nhân chứng chứ?”
Tiền Hàng ngẩn ra, “Tôi thì có thể làm nhân chứng, chứ Văn Hách thì làm chứng cái gì?”
“Lý Cường hối lộ Hướng Cát Trình.” Phương Chưng rất có tự tin, chỉ cần nhân chứng và vật chứng của bọn hắn đủ nhiều, Lý Cường sẽ phải ngồi tù thêm mấy năm.
Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách, như là đang hỏi em biết cái gì, Nguyễn Văn Hách bèn nói sơ chuyện nghe lén lần trước.
“Sao em không nói sớm?” Tiền Hàng đột nhiên nổi giận, nói với Phương Chưng, “Không được, Lý Cường một khi biết em ấy làm nhân chứng sẽ gây bất lợi cho em ấy.” Anh chỉ là từng giữ một phần văn kiện, mà đã bị người Lý Cường phái tới đánh gần chết, nếu như Lý Cường thật sự muốn ngăn cản bọn hắn thu thập nhân chứng vật chứng, nhất định sẽ không bỏ qua cho Nguyễn Văn Hách.
“Việc này chú yên tâm, bọn anh sẽ phái người âm thầm bảo vệ ẻm.” Phương Chưng cười với Nguyễn Văn Hách, “Tiểu Văn Văn của anh sao có thể xảy ra chuyện chứ?”
Tiền Hàng không nói gì, hiện giờ anh cũng không tin Phương Chưng nổi nữa, cảm thấy Phương Chưng vì để lật đổ Lý Cường đã không từ thủ đoạn.
“Đừng có nhìn anh như vậy, yên tâm, anh không có mất trí như Lý Cường, anh ấy vậy chứ còn muốn làm bạn bè với mấy chú mà.” Phương Chưng ôm cánh tay nói.
Tiền Hàng cau mày, “Các anh với Hướng Cát Trình có quan hệ gì? Các anh rất tín nhiệm gã?”
Phương Chưng không nhanh không chậm giải thích, “Gã là đàn anh đại học của anh, dù bọn anh không cùng khoa cũng không cùng niên khóa, nhưng từng cùng đá banh với nhau, cũng lên cùng giảng đường mấy lần. Đúng rồi, Ôn Thủy với anh cùng trường, y với Hướng Cát Trình quen nhau sớm nhất, nghe nói là cùng trường trung học đó.”
Lần này Tiền Hàng đã hiểu rõ, Lý Cường không biết quan hệ của bọn hắn với Hướng Cát Trình, chỉ cho rằng đây là một bác sĩ thành thật, chỉ cần cho gã tiền thì cái gì gã cũng làm, cho nên nhiều lần muốn hối lộ Hướng Cát Trình. Hướng Cát Trình mặt ngoài thì nhận lời, sau lưng lại âm thầm báo tin cho bọn Ôn Thủy, thậm chí khi chủ nhiệm Đàm bị đình chỉ công tác còn đẩy một phen.
“Anh còn có việc không ở lâu được, dưỡng thương cho tốt nha.” Phương Chưng đứng dậy, lại vẫy tay với Nguyễn Văn Hách, “Tiểu Văn Văn, lần sau tới tìm em chơi nhoa.”
Phương Chưng ra khỏi phòng bệnh, Tiền Hàng nhỏ giọng lầm bầm, “Hai gia hỏa này nhất định có chuyện xấu không thể cho ai biết.”
Nguyễn Văn Hách đẩy một góc chăn ra, “Em biết nha, cái hồi em mới nhập viện ý.”
Tiền Hàng có chút ngoài ý muốn, không ngờ chuyện lâu như vậy rồi Nguyễn Văn Hách cũng còn nhớ.
“Lông xanh cắt tóc cho bệnh nhân, Phương Chưng nói tay nghề của gã không được, gã tức lên cạo trọc đầu Phương Chưng.” Nguyễn Văn Hách vừa nói vừa chọt chọt cánh tay lộ ra ngoài của Tiền Hàng.
“Vậy không đúng, Phương Chưng trông thấy Hoắc Nghiên hẳn phải liều mạng đánh mới đúng chứ.”
“Đúng á, lúc đó ảnh có liều mạng, lông xanh khi ấy một đầu tóc bạc, Phương Chưng cạo rụng phân nửa của gã, từ đó về sau hai người đó gặp mặt là đánh.”
Tiền Hàng không nói gì nữa, Phương Chưng kì thực chính là thằng điên thứ thiệt, đáng tiếc lúc đó không xem được cảnh náo nhiệt như thế.
“Hai đứa bây nói cái gì mà náo nhiệt thế?” Bố Tiền đẩy cửa tiến vào, sau lưng có mẹ Tiền và Tiền Tuyết vào theo.
Nguyễn Văn Hách đột nhiên ôm mặt khóc, “Tiền Hàng ăn hiếp người.”
Tiền Hàng không biết Nguyễn Văn Hách đang bày trò gì, đen mặt nhìn cậu, ba mẹ anh lại nóng lên, vội vàng chống lưng cho Nguyễn Văn Hách còn chưa vào cửa. Tâm lý Tiền Hàng lạnh lẽo, quả nhiên anh là con rơi, Nguyễn Văn Hách mới là con trai thất lạc lâu ngày của bọn họ.
“Tiền Hàng à, con không thể ăn hiếp người ta như vậy, tương lai kết hôn rồi làm sao đây?” Mẹ Tiền chỉ mũi Tiền Hàng chất vấn.
“Mẹ, con là con trai của mẹ đúng không?” Tiền Hàng mém khóc luôn, họ đây là cùng chỉa nòng súng muốn nội chiến a.
“Con trai, cô nương người ta không tệ, con đừng thấy người ta hiền lành rồi khi dễ chứ.”
“Ba, con cũng hiền lành, lúc em ấy khi dễ con sao ba không nói vậy.” Bố Tiền cư nhiên cũng giúp Nguyễn Văn Hách, điều này làm Tiền Hàng thiếu chút nữa khóc thiệt.
Tiền Tuyết vừa ăn một cây hồ lô đường vừa chẹp miệng, “Hai, không phải em nói anh, nhưng mà ăn hiếp chị dâu là trời tru đất diệt.”
“Em câm mồm cho anh, ngay cả em cũng xen vào.”
Tiền Hàng tức tới mức miệng vết thương phát đau, rõ ràng anh mới là kẻ bị ăn hiếp, xem ra không thu thập Nguyễn Văn Hách đàng hoàng, gia hỏa này sớm muộn gì cũng phản nghịch.