Dược Biệt Đình

Chương 45: Bệnh thứ 45




Nguyễn Tương Văn ký tên mình rồi buông bút xuống, vào bệnh viện đi thẳng đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, đi đến cửa vừa vặn đụng phải Phương Chưng đang đi ra, hai người đơn giản trò chuyện vài câu. Nguyễn Văn Hách nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa, biết là mẹ đến nên chạy ra ôm lấy cô. Phương Chưng không muốn quấy rầy hai người đoàn tụ, đành nói cáo từ rồi rời đi.

“Trước nay con đều gọi cậu ấy là Tiểu Hoa, sao hôm nay lại gọi Phương Chưng?” Nguyễn Tương Văn rất bất ngờ, chẳng lẽ khi cãi nhau mới gọi tên Phương Chưng, không thèm cái xưng hô thân thiết dễ thương kia nữa.

Nguyễn Văn Hách cười với mẹ, kéo cô vào phòng bệnh, “Mẹ, con thích Tiền Hàng.”

“Mẹ biết con thích cậu ấy, mẹ cũng thích nữa.” Nguyễn Tương Văn sờ sờ mặt con trai, mấy ngày không gặp tinh thần con trai đã tốt hơn rồi.

“Tiền Hàng là của con.” Nguyễn Văn Hách chu mỏ khẳng định.

“Được được, của con.” Nguyễn Tương Văn cũng không tranh với con trai, chỉ coi như con trai lại phát bệnh.

Nguyễn Văn Hách lại cười, “Mẹ, con muốn xuất viện, con đã không còn phát bệnh nữa, đầu óc rất tỉnh táo.”

“Con nói thật ư?” Nguyễn Tương Văn thật sự cho rằng mình đang nằm mộng, con trai của cô nhập viện đã gần 10 tháng cuối cùng có thể xuất viện rồi, mẹ con hai người cũng không cần chia cách nữa.

“Thật đó, rất nhiều chuyện con đều nhớ lại hết rồi, con không nói mê nữa.” Nguyễn Văn Hách chỉ chính mình, “Con lớn rồi, con muốn bảo vệ mẹ, không cho bọn họ bắt nạt, con có thể làm được.”

Nguyễn Tương Văn nước mắt tràn mi, cô cũng đã từng nghĩ nội tâm con trai quá yếu đuối mới chịu không nổi đả kích mà nằm viện, xuất viện vẫn sẽ chỉ là một “kẻ nhát gan” như trước kia, lại chưa từng nghĩ đến con sẽ nói ra những lời như vậy.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ mà khóc con cũng muốn khóc theo.” Nguyễn Văn Hách nhăn nhúm mặt mày khuyên nhủ.

Nguyễn Tương Văn lau nước mắt gật đầu đáp ứng, “Mẹ đây là vui mừng thôi, lớn rồi đừng có như một đứa con nít, để người ta nhìn vào chê cười. Con muốn xuất viện thì mẹ đi hỏi thử bác sĩ Tiền, cậu ấy nói được thì được.”

Nguyễn Văn Hách lấy đồ ăn vặt mà trước đây Nguyễn Tương Văn cho cậu ra, cùng Nguyễn Tương Văn vừa ăn vừa trò chuyện. Nguyễn Tương Văn ăn mấy thứ quà vặt này thật sự rất vui vẻ, cô từng nghe được chuyện về đồ ăn vặt từ chỗ Tiền Hàng, Nguyễn Văn Hách bây giờ không tiếc mà lấy ra chứng minh cậu đã buông tha rồi, không còn cố chấp với loại chuyện nhỏ này nữa, thật sự là đã khỏi bệnh.

Nguyễn Tương Văn và Nguyễn Văn Hách trò chuyện đến tận trời nhá nhem tối, Nguyễn Tương Văn lại cùng con trai ăn cơm tối xong mới rời khỏi bệnh viện, sau khi rời đi liền gọi điện thoại cho Tiền Hàng, hỏi chuyện Nguyễn Văn Hách có thể xuất viện hay không. Tiền Hàng nghe xong nhất thời không trả lời, cho rằng Nguyễn Văn Hách là đang trốn tránh anh, nhưng mà tình trạng hiện tại của Nguyễn Văn Hách quả thực thích hợp xuất viện, bình thường uống chút thuốc, đừng chịu kích thích tinh thần quá lớn thì hoàn toàn không vấn đề gì, thế nên anh đã đồng ý.

Ngày hôm sau, Nguyễn Tương Văn đến bệnh viện thật sớm, chờ Tiền Hàng đến rồi cùng anh đi làm thủ tục xuất viện cho Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách biết mình sắp xuất viện, trời vừa sáng đã hưng phấn ngân nga trong phòng bệnh.

Trước bữa trưa, thủ tục xuất viện của Nguyễn Văn Hách đã triệt để xong xuôi, buổi chiều thu dọn đồ đạc là đã có thể rời đi. Là bác sĩ chủ trị của Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng giúp cậu thu dọn, thu dọn xong rồi đưa bọn họ ra cổng.

“Tiền Hàng, hẹn gặp lại.” Nguyễn Văn Hách mặc quần áo mà lần trước cậu với Tiền Hàng đi mua, một thân quần bò áo bò càng lộ vẻ tinh thần trẻ trung cùng sự ngỗ nghịch.

“Hẹn gặp lại.” Tiền Hàng đáp lời, bây giờ anh có hơi hoài niệm Nguyễn Văn Hách trước đây gọi anh là đường lang rồi.

Nguyễn Văn Hách theo mẹ lên xe, Tiền Hàng nhìn xe đi xa rồi mới trở lại bệnh viện. Có lẽ Nguyễn Văn Hách đã suy nghĩ rõ ràng rồi, thế nên mới vội vàng xuất viện, chẳng qua như vậy cũng tốt, cuộc sống của anh lại lần nữa bắt đầu.

Nguyễn Văn Hách đi, toàn bộ tâm tư Tiền Hàng đều dùng để ứng phó với Vương Minh, dù sao Phương Chưng đã nói kéo dài một tháng, bây giờ còn chưa đến nửa tháng. Người nhà của Vương Minh hầu như mỗi ngày đều đến xin gặp Vương Minh, Tiền Hàng đều dùng các loại lý do để xua đuổi.

Hôm nay, Tiền Hàng mang theo thân thể mệt mỏi tan ca, có lẽ là liên quan đến Nguyễn Văn Hách không còn ở bệnh viện, anh cảm thấy công việc ở bệnh viện rất buồn tẻ, thân thể cũng càng ngày càng mỏi mệt. Đến lầu 4, anh mò mẫm bật sáng đèn tường, cái tay đang thò vào túi quần tìm chìa khóa ngừng lại, bởi vì Nguyễn Văn Hách đang ngồi ở trước cửa. Anh dụi dụi mắt rồi lại mở ra, Nguyễn Văn Hách vẫn ở đó.

“Nguyễn Văn Hách, sao em lại ở đây?” Tiền Hàng lay tỉnh Nguyễn Văn Hách đang ôm hành lý ngủ trên đất, cũng không biết cậu đã ngủ ở đây bao lâu.

Nguyễn Văn Hách tỉnh dậy, trông thấy Tiền Hàng thì vành mắt đỏ lên, chùi nước mắt bắt đầu khóc. Tiền Hàng không biết cậu bị làm sao, mở cửa kéo cậu vào.

“Trước tiên em đừng khóc, xảy ra chuyện gì, không phải em với mẹ em…”

Tiền Hàng còn chưa hỏi xong di động đã reo, nhìn thì thấy là Nguyễn Tương Văn gọi tới. Anh vào phòng ngủ nhận điện thoại, Nguyễn Tương Văn vội vàng hỏi có thấy con trai cô không, anh liền nói là Nguyễn Văn Hách đang ở chỗ anh, lúc này Nguyễn Tương Văn mới bình tĩnh lại, còn nói sẽ đến đón con cô.

“Hai người cãi nhau?”

“Xem như là vậy… Tôi đây đi đón nó.” Nguyễn Tương Văn dường như khó mở miệng bèn chuyển đề tài.

“Tâm tình hiện tại của cậu ấy không tốt lắm, tôi thấy vẫn là tạm thời ở lại chỗ tôi mấy ngày trước, chờ hôm nào tâm tình cậu ấy tốt rồi cô lại đến đón đi.”

Nguyễn Tương Văn do dự một hồi rồi mới đồng ý, Tiền Hàng cất điện thoại đi ra ngoài. Lúc này Nguyễn Văn Hách đã nín khóc, ngồi trên ghế sô pha ngẩn người.

“Là mẹ em đúng không?” Nguyễn Văn Hách hỏi.

Tiền Hàng ừ một tiếng, “Em ngồi bên ngoài bao lâu rồi, hay là em đi tắm trước đi, miễn cho bị lạnh hỏng luôn.”

“Em không sao… mới lạ đó.” Nguyễn Văn Hách ôm bụng ngồi dậy đi tìm phòng tắm, Tiền Hàng chỉ ra vị trí phòng tắm, cậu chạy vào đóng cửa lại.

Tiền Hàng đứng bên ngoài hỏi Nguyễn Văn Hách ở bên trong, “Phòng khách là phòng trước đây em gái tôi ở, em ở chỗ ấy trước nha.”

“Ừm được… nhưng mà… ha… anh không hỏi sao em lại đến đây sao… ưm…”

Mặc dù biết Nguyễn Văn Hách nhiễm lạnh rồi đau bụng tiêu chảy, nhưng cái âm thanh hơi chút thống khổ này nghe vào tai Tiền Hàng lại vô cùng dễ nghe, như là lời mời gọi nào đó.

“Sao anh… ô… không nói gì?” Nguyễn Văn Hách buồn bực rồi.

“Chờ em xong.” Tiền Hàng không dám đứng ở cửa nữa, trở về phòng khách mở ti vi chỉnh âm lượng lớn.

Mấy phút sau, Nguyễn Văn Hách đã thiếu chút nữa mệt lả đi ra, loạng chà loạng choạng đi đến trước sô pha ngồi xuống, “Mẹ kiếm được bạn trai mới, rất có tiền, khi em nằm viện không bao lâu. Hiện giờ mẹ đang ở chỗ của bạn trai, mẹ ở bên ngoài mướn cho em một căn phòng, em không biết làm sao để đối mặt với mẹ nên ra đây.”

Tiền Hàng gãi gãi đầu tóc đã dài ra không ít, anh đã sớm đoán được Nguyễn Tương Văn làm sao mà kiếm ra tiền, nhưng mà nghe được sự thật vẫn là rất giật mình. Nhưng anh có thể hiểu cho Nguyễn Tương Văn, dưới tình huống khi ấy, cô phải chăm sóc cho con trai ngã bệnh, lại phải đối đầu với hai mẹ con Niếp gia kia, phải đi đến nước này cũng là chuyện không cách nào khác.

“Vậy em hận cô ấy ư?” Bây giờ Tiền Hàng có chút hối hận khi cho Nguyễn Văn Hách xuất viện nhanh như vậy, có lẽ bệnh viện mới là nơi thích hợp với cậu, chẳng qua cậu đã đến lúc trưởng thành, có một số chuyện nhất định phải thừa nhận, không thể vĩnh viễn sống trong bệnh viện.

Nguyễn Văn Hách lắc đầu, Tiền Hàng rót cho cậu ly nước, “Vậy giờ em ở đây vài ngày đi, vừa hay mấy ngày này tôi được nghỉ, có thể ở nhà với em.”

Tiền Hàng đơn giản thu dọn phòng cho khách một chút, kỳ thực cũng không thu dọn gì mấy, chỉ là đổi cái khăn trải giường. Nguyễn Văn Hách có lẽ thật sự mệt mỏi, nằm xuống không bao lâu đã ngủ thiếp đi, Tiền Hàng nhìn cậu ngủ say mới đi ra, nghĩ sáng sớm ngày mai phải gọi điện thoại cho bệnh viện xin nghỉ.

Đêm dần khuya, Nguyễn Văn Hách trằn trọc nhiều lần vẫn không cách nào ngủ đành ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn đệm giường một hồi rồi mở đèn. Cậu nhìn nhìn chung quanh mới nhớ ra nơi này là nhà Tiền Hàng, phòng cho khách không lớn chỉ mười mét vuông, cạnh đầu giường có một tủ nhỏ, đối diện là một tủ quần áo cao bằng người. Cậu phủ thêm áo ngủ vén chăn lên ngồi ở mép giường, trong vô tình nhìn thấy một mỹ nhân ngư được đặt trên tủ đầu giường, nhìn mấy giây mới phát hiện không đúng lắm, bởi vì đây là đực.

Nhìn chằm chằm mỹ nhân ngư đực hết nửa ngày, Nguyễn Văn Hách tắt đèn mở cửa đi ra ngoài. Phòng khách đã tắt đèn, Tiền Hàng đã sớm đi ngủ. Cậu đi đến phòng ngủ của Tiền Hàng ở cách vách, vặn thử nắm cửa cũng không khóa, cậu nhẹ nhàng mở cửa ra liếc nhìn Tiền Hàng đã ngủ say. Đóng cửa lại đi đến bên giường, cậu ngồi xổm xuống nhìn Tiền Hàng không chớp mắt, sau đó ngồi lên mép giường rồi nằm xuống. Tiền Hàng dường như cảm nhận được bên người có một vật nặng đè lên giường, còn tưởng là có trộm nhất thời ngồi bật dậy, phát hiện ra ai nằm bên cạnh thì có chút ngơ ngác.

“Em không ngủ được?”

“Ừm, từ khi xuất viện em chưa từng ngủ ngon.”

“Nếu em có thể ngủ ở chỗ tôi thì ngủ đi.”

Tiền Hàng mở chăn ra, Nguyễn Văn Hách không hề nghĩ ngợi chui vào ôm chặt Tiền Hàng.

“Đường lang, em vẫn thích anh.” Nguyễn Văn Hách vùi trong lòng Tiền Hàng nói, “Có anh ở đây em sẽ an tâm, ở trong cái nhà xa lạ kia em nghĩ đến chỉ có anh và mẹ.”

“Thế nên em chạy tới chỗ này của tôi?” Trong lòng Tiền Hàng đã vui tới nở hoa, nhịn xuống xung động muốn làm sắc lang.

“Ừm, em cũng không ôm tâm tình vui đùa, là thật sự muốn sống cùng với anh.” Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu nhìn Tiền Hàng, căn phòng tối tăm chỉ có thể trông thấy một dáng vẻ mơ hồ, “Không giống như tình cảm dành cho Phương Chưng, Ôn Thủy, chính là cái loại dành cho Mẫn Mẫn.” [Mẫn Mẫn là bạn gái cũ của bé:"<]

Lời nói của Nguyễn Văn Hách không quá mức trau chuốt rất là đơn giản, nhưng rõ ràng đã biểu đạt tâm tư của cậu với Tiền Hàng. Tiền Hàng nghe xong trái tim như chịu không nổi đập nhanh hơn, hôn lấy Nguyễn Văn Hách, hai tay kích động vuốt ve trên người cậu. Nguyễn Văn Hách bị ép dưới thân không hiểu quá rõ Tiền Hàng đang làm gì, nhưng nơi nào đó trên cơ thể như là bị châm lửa, cái tay ôm chặt Tiền Hàng khẽ vuốt sau lưng, tấm lưng kia so với tưởng tượng của cậu còn rộng hơn, mang cho người ta cảm giác an toàn đáng để dựa vào.

Quần áo của hai người bị đối phương trút xuống, thân thể quấn quýt cọ sát, trong đầu đã sớm không còn lý trí chỉ còn lại bản năng, cùng với âm thanh dâm mỹ của quan hệ gắn bó…..