Dược Biệt Đình

Chương 13: Bệnh thứ 13




“Mẹ, mẹ…” Nguyễn Văn Hách kêu liền mấy tiếng mang theo nức nở.

“Ai, Văn Hách của mẹ, con trai ngoan.” Nguyễn Tương Văn cũng rất kích động, cả vành mắt đều đỏ hồng.

Tiền Hàng biết mẹ con hai người gặp nhau khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói, cho nên đặt đồ đạc xuống liền đi ra ngoài chờ. Hai mẹ con ôm nhau rất lâu mới buông ra, Nguyễn Tương Văn chăm chú đánh giá Nguyễn Văn Hách.

“Lâu quá không gặp con gầy đi, người cũng cao nữa.” Nguyễn Tương Văn sờ sờ mặt con trai, lại ôm Nguyễn Văn Hách vào lòng, “Là mẹ không tốt, đưa con vào đây, còn lâu như vậy mới tới thăm con, đừng hận mẹ.”

“Không đâu.” Nguyễn Văn Hách cười đến miệng không khép lại được, ôm mẹ làm nũng, “Khi nào thì ba tới? Đến lúc đó một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Tương Văn nhạt đi không ít, đột nhiên nhớ tới Nguyễn Văn Hách còn đang mang chân trần, vội vàng mang giày của cậu qua, “Sao con cũng không biết mang giày, đừng để cóng chân, khí trời bây giờ lạnh rồi.”

Nguyễn Văn Hách tâm tình tốt, Nguyễn Tương Văn nói cái gì thì là cái đó, ngoan ngoãn mang giày vào.

Nguyễn Tương Văn cầm hai cái túi đặt bên giường lên, “Mẹ mua cho con rất nhiều thứ con thích ăn, con tới xem xem.”

Nguyễn Văn Hách nhìn đồ ăn vặt được lấy ra từ trong túi, nhào tới mép giường ôm lấy thức ăn, “Đều là đồ con thích ăn nhất, con biết mẹ thương con nhất mà, ha ha.”

Ngồi bên giường nhìn con trai hưng phấn bừng bừng, Nguyễn Tương Văn cười tươi. Hồi Nguyễn Văn Hách mới phát bệnh ngay cả cô người mẹ ruột này cậu cũng không nhận ra, sau khi nhập viện trải qua trị liệu của bác sĩ thì có chút thuyên giảm, chí ít khi cô đến cậu sẽ không gọi cô là chị. Nhìn con trai trước mặt mình vui vẻ như vậy, cô có rất nhiều lời muốn nói, lại kích động mà không biết nên nói cái gì.

Nguyễn Văn Hách lục trong mớ đồ ăn ra một túi khô bò, xé bao ra đưa tới trước mặt Nguyễn Tương Văn. Nguyễn Tương Văn lấy ra một miếng ăn vào, cô cũng không thích ăn những thứ này, nhưng đồ con trai đưa qua so với sơn hào hải vị còn ngon hơn nhiều.

Nguyễn Văn Hách cười hề hề gom đồ trên giường vào lòng mình, “Mấy cái này là mẹ cho, con phải giữ lại.”

“Nếu con thích ăn thì ăn hết đi, lần sau mẹ lại mang cho con nữa.” Ánh mắt Nguyễn Tương Văn vẫn luôn đặt trên người Nguyễn Văn Hách chưa từng dời đi, cứ như nhìn không đủ, mỗi một chỗ đều chăm chú nhìn chăm chăm.

“Nhưng lần sau mẹ vẫn sẽ đến chứ?”

Ngữ khí thản nhiên khiến Nguyễn Tương Văn ngẩn ra, đúng vậy, đã hơn hai tháng cô không gặp con trai rồi, bởi vì gấp rút kiếm tiền chữa bệnh cho con trai. Từ khi tình nhân của cô gặp chuyện, cô bôn ba trong cuộc tranh chấp với người vợ chính, lơ là cảm nhận của con trai, mãi đến khi con trai nói điên nói khùng mới biết chuyện đã nghiêm trọng. Sau đó mẹ con họ bị người ta đuổi ra khỏi căn nhà ban đầu, nhưng cô cũng chưa từng hận, chỉ coi như đây là báo ứng.

Nguyễn Tương Văn vuốt mái tóc ngắn mềm mại của con trai nói: “Mẹ đương nhiên sẽ tới, mạng của mẹ ở đây mà.”

Nguyễn Văn Hách tựa hồ không hiểu lắm, chỉ biết rằng mẹ vẫn sẽ đến, lại đưa cho cô một miếng khô bò.

“Gần đây cuộc sống của con thế nào, người ở đây vẫn đối tốt với con chứ, không có ai bắt nạt con chứ?” Nguyễn Tương Văn nghiêm túc đánh giá con trai, chỉ sợ thấy thương tích trên người con.

Nguyễn Văn Hách nghĩ lại nghĩ, đột nhiên la to một tiếng có, “Có một tên là đường lang ăn hiếp con, còn đánh mông con.”

Nguyễn Tương Văn thấy Nguyễn Văn Hách khoa trương mà tự vỗ mông mình, thiếu chút nữa phụt cười, “Anh ta đánh mông con làm gì, có phải con lại gây chuyện không?”

“Con không có.” Nguyễn Văn Hách cứng cổ phản bác, khoa trương huơ chân múa tay giải thích, “Anh ta chính là một tên lưu manh đểu cáng, đánh mông con còn không cho con cái gối, cổ của con cũng bị sái mấy lần.”

Nguyễn Tương Văn cười ha ha, bình thường Nguyễn Văn Hách hồ đồ, cho nên lời của cậu cũng chỉ có thể xem như chuyện tếu lâm mà nghe. Nguyễn Văn Hách hoàn toàn không ngại bị mẹ cười nhạo, nhìn số đồ ăn vặt kia. Nguyễn Tương Văn thì như ngắm không đủ mà nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Hách rất lâu, sau đó đứng lên.

Nguyễn Văn Hách thấy mẹ đứng dậy, biết cô sắp đi thì kéo tay cô lại, “Phải đi rồi sao? Con còn chưa nói cho mẹ chuyện của con.”

“Lần sau, lần sau có cơ hội mẹ nhất định nghe.” Nguyễn Tương Văn sao có thể cam lòng buông bỏ con trai của mình, ôm mặt cậu sờ một hồi lâu mới không đành mà buông ra.

“Mẹ…” Nguyễn Văn Hách lại lần nữa kéo tay Nguyễn Tương Văn không muốn cô đi.

Nguyễn Tương Văn dẫn Nguyễn Văn Hách đến mép giường, đè vai bảo cậu ngồi xuống, “Dưỡng bệnh thật tốt, mẹ hy vọng lần sau gặp lại con ở bên ngoài.”

“Thế nhưng…”

Lời Nguyễn Văn Hách muốn nói nghẹn ở yết hầu, Nguyễn Tương Văn cười khom người tới, lưu lại một nụ hôn trên trán con.

“Con mau nghỉ ngơi đi, mẹ đi đây. Nhớ chiếu cố tốt chính mình, trời lạnh mặc nhiều quần áo, đừng uống nước lạnh.”

Nguyễn Tương Văn không dám dừng lại lâu, dặn dò xong thì xoay người vội vã đi ra ngoài, sợ đi chậm một bước sẽ dừng lại không muốn rời đi nữa. Cửa phòng đóng lại, Nguyễn Văn Hách đứng dậy chạy tới cửa, chỉ trông thấy một bóng lưng xa khuất biến mất khỏi phạm vi nhìn thấy của song sắt.

“Hẹn gặp lại mẹ, lần sau lại đến.” Nguyễn Văn Hách hô với Nguyễn Tương Văn đã rời đi.

Nguyễn Tương Văn đã đi xa nghe thấy tiếng hô này thì dừng lại, nước mắt ào ạt chảy, khóc không thành tiếng. Tiền Hàng thấy vậy lục trong túi, tìm ra một cái khăn tay đưa cho cô.

“Tôi… tôi không xứng làm mẹ của nó…” Nguyễn Tương Văn áp chế xung động muốn khóc, “… Tôi, tôi mang nó đến thế giới này, muốn cho nó cuộc sống tốt nhất, thế mà ngay cả một người ba nguyên vẹn cũng không cách nào cho nó, làm cho nó bây giờ biến thành như vậy… tôi… tôi…”

Trước giờ Tiền Hàng chưa từng an ủi phụ nữ, nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ có thể lượm lặt lời dễ nghe mà nói: “Nguyễn phu nhân… Nguyễn Văn Hách biến thành thế này cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của cô, là nội tâm cậu ấy quá mỏng manh, tôi nghĩ nếu như bệnh của cậu ấy chữa khỏi, sẽ như phượng hoàng niết bàn tái sinh, cậu ấy sẽ trở thành kiêu ngạo của cô.”

Nguyễn Tương Văn còn đang lau nước mắt, nghe xong lời của Tiền Hàng thì ngơ ngác nhìn anh, “Nó vẫn luôn là kiêu ngạo của tôi, nhưng… tôi không xứng.”

“Nguyễn phu nhân cô đừng nói như vậy, nếu trong lòng cậu ấy mà nghĩ vậy, gặp cô sẽ không vui như thế, còn kêu cô lại đến thăm.” Tiền Hàng khuyên nhủ.

Nguyễn Tương Văn gật gật đầu, cũng không biết cô có nghe lọt lời Tiền Hàng nói hay không.

“Hiện giờ quá muộn rồi, không bằng tôi đưa cô trở về nhé.” Dù sao thì hôm nay cũng không ngồi xe buýt được nữa, chỉ có thể đón xe về thôi.

“Không cần đâu, tôi có xe.” Nguyễn Tương Văn lau khô nước mắt nói, “Làm chậm trễ thời gian của cậu lâu như vậy thật xin lỗi, nếu không thì tôi đưa cậu trở về nhà?”

“Á? Này…” Tiền Hàng gượng cười không biết nên nói gì, vốn định giở trò anh đẹp trai đưa mỹ phụ về nhà, nào ngờ mình lại là kẻ bị đưa về nhà, xem ra điểu ty đã chú định ngưỡng vọng bạch phú mỹ. [điểu ty: chỉ nam thanh niên trẻ tuổi có xuất thân thấp hèn, hình tượng là ‘nghèo lùn xấu’, trái ngược với ‘cao phú suất’ – xứng với ‘cao phú suất’ chỉ nam cao ráo giàu có đẹp trai thì nữ có ‘bạch phú mỹ’ là trắng trẻo giàu có xinh đẹp]

“Không sao đâu, cũng cám ơn cậu đã chiếu cố con tôi.”

Tiền Hàng xấu hổ mà cùng Nguyễn Tương Văn đi ra ngoài.



Một túi đồ ăn vặt bay lên rơi xuống, lại bay lên rơi xuống, đầu Tiền Hàng cũng theo nó ngước lên ngước xuống, sau đó lại ngước lên ngước xuống.

“Tôi phắc, cậu nhàm chán như vậy sao, có thể đừng ném nữa không?”

Tiền Hàng buông đũa xuống đoạt lấy thức ăn vặt trong tay Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách ngửa ra sau tránh khỏi tay Tiền Hàng.

Từ lúc Nguyễn Tương Văn rời đi, Nguyễn Văn Hách cả ngày cầm đồ ăn Nguyễn Tương Văn mang tới, không để ăn, mà để cầm trong tay chơi đùa. Cơ mà cũng nhờ vào mớ đồ ăn này, Nguyễn Văn Hách đã bỏ cái tật xấu xé bông vải.

Chắc là vậy… Tiền Hàng buồn bực nghĩ.

Nguyễn Văn Hách ôm quà vặt trong lòng, đảo mắt làm mặt quỷ với Tiền Hàng, “Muốn sao? Xin ta đi ~”

Tiền Hàng hận đến nghiến răng, làm như ai cũng thích đồ ăn trong tay cậu vậy.

“Có xin ta cũng không cho.”

Đột nhiên Nguyễn Văn Hách vươn tay vỗ vỗ mặt Tiền Hàng, Tiền Hàng cười với Nguyễn Văn Hách, có điều là cười lạnh. Ở đây đông người anh không dám làm gì với Nguyễn Văn Hách, chờ không có ai rồi tính sổ kỹ càng.

Tiểu Hoa ở một bên cắn đũa liếc mắt nhìn bọn họ, sau khi Nguyễn Văn Hách phát hiện thì cầm đồ ăn lắc lắc với hắn, “Cái này là mẹ em cho em đó, dù có là Tiểu Hoa cũng không thể cho.”

“Keo kiệt, không chơi với em nữa.” Tiểu Hoa bưng đĩa lên và cơm vào miệng.

“Giận rồi hở? Tiểu Hoa giận rồi ha ha ha.” Nguyễn Văn Hách đè vai Phương Chưng lắc lư, cũng cười to lên.

Tiền Hàng lấy đũa gõ gõ chén của Nguyễn Văn Hách, “Ăn cơm, đừng quậy.”

Nguyễn Văn Hách le lưỡi với Tiền Hàng, buông Phương Chưng ra bắt đầu ăn cơm.

“Đúng rồi, tôi nghe mẹ cậu nói còn hai tuần nữa là đến sinh nhật cậu?” Tiền Hàng gấp chút rau vào trong chén.

“Vậy hả? Không nhớ nữa.” Nguyễn Văn Hách thản nhiên đáp, tâm tình mới nãy còn rất hưng phấn sa sút không ít.

“Cậu có muốn quà gì không?” Tiền Hàng thử hỏi, cũng không dám hỏi quá nhiều vấn đề, sợ Nguyễn Văn Hách lại chịu kích động mà phát bệnh.

Đũa của Nguyễn Văn Hách gạt gạt qua lại trong mớ rau, “Tự do, mi có thể cho ta không?”

Động tác ăn cơm của Tiền Hàng ngừng lại, kinh ngạc nhìn Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách vào thời khắc thanh tỉnh muốn ra ngoài.

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giúp cậu ra ngoài.” Tiền Hàng trịnh trọng nói như muốn phát thệ, anh là bác sĩ, mặc dù trong khoa tâm thần vẫn là một tay mơ, nhưng anh tin rằng sớm muộn gì mình cũng có thể giúp Nguyễn Văn Hách khỏi bệnh xuất viện đoàn tụ cùng cha mẹ.

Phương Chưng há to mồm như ngốc ra mà nhìn nhìn hai người này, “Mắt của anh chắc là cũng cần phải chữa trị, vậy mà lại thấy rất nhiều bong bóng hồng phấn.”

Bị Phương Chưng nói như thế, Tiền Hàng mới tỉnh lại, mặt có chút nóng vùi đầu ăn cơm. Bị người ta chỉ ra mình cùng người khác có ái muội cũng thôi đi, đặc biệt chính là đối phương còn là đàn ông, điều này khiến anh có chút lúng túng.

Nguyễn Văn Hách cũng không để ý Phương Chưng nói cái gì, vừa ăn cơm vừa nhìn thức ăn vặt trong tay, còn cười ngốc với thức ăn vặt. Lúc này, một bệnh nhân đã ăn cơm xong đi ngang qua từ bên người Nguyễn Văn Hách, thấy quà vặt Nguyễn Văn Hách cầm trong tay thì đưa tay cướp lấy, Nguyễn Văn Hách không chú ý một cái liền bị cướp mất quà vặt.

“Ai cho mày cướp hả thằng điên!” Nguyễn Văn Hách phản ứng cũng nhanh, phát hiện đồ ăn mất tiêu một phen đoạt lại, còn mắng to bệnh nhân trước mặt.

Bệnh nhân bị chửi cao hơn Nguyễn Văn Hách một cái đầu, thân hình cũng cường tráng, hoàn toàn không có cái gầy yếu của việc bị bệnh quanh năm, chỉ có điều lúc nhìn người thì toàn liếc mắt thôi. Gã nói cũng không nói liền nâng tay cho Nguyễn Văn Hách một quyền, nhất thời đánh Nguyễn Văn Hách ngã xuống đất, một quyền này ra tay rất nặng, khóe miệng Nguyễn Văn Hách lập tức chảy máu, đương lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại thì lại thêm mấy quyền mấy cước.

Hai người đánh nhau như vậy trong căn tin kinh động đến người xung quanh, các bệnh nhân vây xem trầm trồ xem náo nhiệt, bác sĩ y tá có mặt ở đây chạy đến can ngăn.