Lễ tình nhân, Mr. Tô thông báo trước với tôi rằng hôm đó anh rất bận, buổi tối sẽ cố gắng về nhà đưa tôi đi ra ngoài chơi.
Buổi sáng, anh gọi điện thoại đánh thức tôi dậy, mới nói được vài câu đã bị gọi đi làm việc.
Một mình tôi cảm thấy nhàm chán, lại đói bụng, tôi bèn đăng một dòng trạng thái vào vòng tròn bạn bè: Muốn ăn bánh rán! Muốn ăn bánh rán!
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Mr. Tô gửi tin nhắn Wechat cho tôi: Xuống nhà, anh chỉ có một tiếng đồng hồ thôi.
Tôi hỏi: "Làm gì vậy?"
Anh nói: "Mua bánh rán cho em, vào trong xe ngồi, anh xem em ăn."
Tôi đội mũ lao xuống dưới nhà.
Thấy trong xe còn có hai thực tập sinh khác, họ đi nhờ xe anh tới các bệnh viện nhỏ, tôi bèn nói với vẻ ngượng ngập: "Hai người đều ở đây à..."
Họ cười đùa giỡn: "Vâng, tới xem "sư nương" ăn bánh ạ..."
Buổi chiều, MR. Tô tranh thủ chút thời gian rảnh hiếm hoi nhắn tin hỏi tôi: Tối nay đi xem phim không?
Tôi nói: "Được thôi! Triple X!"
Anh nói: "Lễ tình nhân ai lại đi xem mấy phim đó! Toàn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ!"
Tôi gửi cho anh một khuôn mặt ấm ức: "Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, nhiệt huyết tưng bừng."
Anh: "Sớm biết vậy thì để em học đại học làm gì, đưa em lên Thiếu Lâm tự là tốt hơn cả."
Tôi nói: "Nếu thế liệu anh có gặp được em không?"
Anh trả lời: "Đằng nào không gặp được em, sớm muộn gì anh cũng quy y cửa phật."