Ngoài thị lực giam sút, tôi còn mắc bênh viêm kết mạc. Trong khoảng thời gian nghỉ tết, Mr. Tô nghiêm khắc kiểm soát thời gian sử dụng điện thoại hằng ngày của tôi, mỗi tiếng chỉ cho tôi sử dụng mười phút. Tôi cảm giác mười phút đó mình giống như đứa trẻ của bộ lạc nguyên thủy được lao về phía thế giới hiện đại.
Về sau, tôi nghĩ đủ mọi cách để kéo dài thời gian: Rót cho Mr. Tô cốc nước, được tăng năm phút; xoa xà phòng tắm lên lưng cho anh, được thêm mười phút.
Cuối cùng, nhân lúc anh không chú ý, tôi lén lút cầm di động vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Kết quả, tôi dùng chưa được hai phút, cửa đã bị mở ra, tôi còn bị anh phát vào mông.
Tôi khóc lóc.
Anh: "Chẳng phải anh muốn tốt cho em sao? Mù mắt thì biết làm thế nào?"
Tôi: "Em mà mù anh cứ vứt đại em ra đầu đường xó chợ là được!"
Tôi: "Vậy thì để em tự sinh tự diệt."
Anh đánh mạnh một cái lên đầu tôi: "Đừng có mơ, em không còn cái quyền đó từ lâu rồi."
Buổi chiều mùng ba Tết, Mr. Tô đi trực, đưa tôi về nhà mẹ. Để đề phòng tôi dùng điện thoại quá đà, anh còn cố tình không sạc điện thoại di động của tôi. Kết quả, tôi phải ngồi xem tất cả các kênh truyền hình trên TV.
Buổi tối, anh tới đón tôi về nhà. Anh lái xe, tôi ghé qua hôn anh, muốn anh cho tôi thêm vài phút dùng điện thoại.
Anh: "Em đừng có quyến rũ anh vào lúc "bà dì" của em đang đến."
Tôi: "Em không có ý này đâu..."
Anh: "Tất cả các ý khác của em anh đều không hiểu."