Về sau, ca mổ của chú tôi cũng do Mr. Tô làm bác sĩ chính. Con cái của chú đều đi làm xa, tôi thường xuyên tới bệnh viện thăm nom, nên cơ hội gặp mặt Mr. Tô cũng nhiều hơn.
Có hôm, tôi cầm phiếu xét nghiệm của chú trong tay, phát hiện có một chỉ số về u bướu tăng cao đến khó tin. Tôi rất lo lắng gọi điện thoại cho Mr. Tô, nhờ anh xem hộ.
Anh nói một phân viện có buổi hội chuẩn, anh đang đứng ở cửa thang máy dưới đại sảng, bảo tôi xuống dưới tìm anh.
Trong thang máy, người đông đến phát sợ, khó khăn lắm tôi mới len được xuống tâng một. Anh đứng ở bên ngoài, giơ tay ra với tôi.
Tôi những tưởng anh có y kéo tôi ra khỏi đám đông trong thang máy, thế là tôi nắm tay anh rất chặt. Kết quả, bác sĩ thực tập đứng cạnh anh sững sờ, tôi cũng nhìn thấy biểu cảm của anh khựng lại vài giây lát.
Kết quả, anh chỉ nhẹ nhàng giơ bàn tay còn lại lên để lấy phiếu xét nghiệm, vừa xem vừa động viên tôi: "Không sao đâu. Hạng mục này không đại diện cho bệnh trạng gì cả..."
Bàn tay nắm tay anh của tôi vẫn chưa hề buông ra.