Nếu thất sự động lòng, khi muốn rút lui phải cần rất nhiều dũng khí và vô số lí do thuyết phục bản thân, cho đến cùng vẫn thường xuyên nhớ về người đó, đến hận cũng không nỡ hận. [Hoa hồng giấy]
“Loạn, loạn, loạn cả rồi!” Gu Reum vừa đi vừa gào lên.
- Sao? Lại có chuyện gì nữa? Cái gì mà loạn? Mình thấy đây là cậu loạn thì đúng hơn.
Hít một hơi thật sâu. Gu Reum xoay người nhìn thẳng vào Min Ah:
- Han Min Ah! Cậu nói thật cho mình biết đi. Chuyện hôm bữa...có thật là anh ta chỉ định cưỡng hôn cậu thôi không?
...
- Im lặng là sao hả? Trả lời cho mình biết đi. Cậu...có bị hắn ta...
Lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị Min Ah chặn họng “Im! Im ngay! Cậu thôi suy nghĩ tiêu cực đi được không vậy?”
- Um...um...Bỏ ra...
Min Ah lông mày nhíu chặt, buông tay. Gu Reum được thả, hớp liền vài ngụm không khí. Lúc lâu sau Min Ah chậm rãi nói tiếp:
- Thử suy nghĩ mà xem, bạn cậu là người thế nào? Sao có thể muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, nếu thật là chuyện ấy đã xảy ra, cậu nghĩ mình lại có thể bình thản như vậy ư? Mình lại không giết chết hắn đi! Nhiều lúc, não cậu cứ như kiểu bị xoắn hay máu tắc nghẽn không thông lên được ấy. Chuyện đơn giản vậy mà cũng để mình phải giải thích cho thì mới hiểu được, thật kém!
“...”
Gu Reum trầm ngâm hồi lâu, phát hiện ra điều gì đó không ổn, lại tiếp tục chất vấn: “Hình như có cái gì đó sai sai ở đây thì phải?”
- Hử?
- Cậu lại nói mình kém? Bản lĩnh của cậu chẳng phải là do một tay mình huấn luyện sao? Lại còn dám ra oai với ai chứ, cậu hay ho lắm chắc? Để cho người khác
chiếm tiện nghi, lại còn không biết đường đập đầu vào gối mà tự tử đi!
Hai người không ai nhường ai, cuối cùng vẫn là để ông trời giúp một tay, trời bỗng nhiên nổi gió lớn, biết là hôm nay thời tiết xấu nhưng vẫn không nghĩ sẽ
nhanh như vậy liền nổi gió. Hay người bèn phải gác chuyện kia sang một bên, mau mau đến trường.
Quả nhiên, vừa mới đến nơi trời đã mưa như trút nước. Thời tiết vừa lạnh vừa ẩm kiểu này thật khiến cho người ta có cảm giác khó chịu, Min Ah cũng thế.
Nhìn thấy cô bạn mình lại bắt đầu thẫn thờ, Gu Reum “hào phóng” ra tay cứu giúp, kéo cô về thực tại.
- Này! Lại đang nghĩ vớ vẩn gì thế? Chiều nay mình định làm món ếch xào, cậu có muốn nếm thử không đây?
- Hả? À...ừm...Cái gì? Ai nấu cơ??? – Min Ah nuốt nước bọt đánh “ực” một cái. Tự dưng sống lưng cô lạnh toát.
- Sao nào. Muốn quá rồi chứ gì, vậy thì chiều nay xong thì qua nhà mình đi, mình cũng mời mấy đứa nữa rồi, đảm bảo hôm nay sẽ đông vui lắm đây!
Min Ah thật tình là một người vô cùng vô cùng tốt bụng vì cô đã không lên tiếng từ chối lời mời của Gu Reum...
7h tối...
“Đinh đoong.” Đúng giờ Min Ah đến, nhưng bẫm chuông lại không có ai ra.
“Đinh đoong” Thử lại mấy lần nữa... Vẫn không có ai.
Chuông không được thì phải dùng miệng thôi chứ sao.
- Gu Reum ơi!!! Cậu có ở nhà không đấy?
Chung cư này, phòng nào phòng nấy đâu có cách âm đâu? Cúi xuống nhìn qua khe cửa “Đèn sáng mà?”
Tự dưng có linh cảm xấu, Min Ah luống cuống lôi chiếc điện thoại ra, bẫm liền một dãy số...
“Rõ ràng có chuông, vậy sao không nghe máy?” Cô nắm chặt cái điện thoại trong tay, thử gọi lại lần nữa...
Khoan đã, hình như cô nghe thấy tiếng gì đó...
Áp sát tai mình vào cửa, cố gắng lắng nghe. Đúng thật là điện thoại của Gu Reum đang ở trong nhà rồi.
“Đùng”
Tiếng nổ làm cô giật mình, suýt chút nữa là ngã ra sau rồi. Ngay lập tức, cô đập cửa.
- Gu Reum! Gu Reum! Cậu có đó không? Chuyện gì vậy? Mở cửa ra đi! Không đùa đâu nhé, mình bảo cậu mở cửa ra cho mình. Nhanh lên.
Cánh cửa bật mở, Min Ah lao như bay vào phòng liền bị sặc trong màn khói ho lên ho xuống. Cô phải lần mò đến bên cửa sổ, mở tung cửa ra cho bớt khói.
- Cậu làm gì mà cuống lên như vậy chứ?
- Từ nãy giờ cậu làm cái gì mà không mở cửa hả? Hại mình đứng ngoài cả tiếng.
- Thì...mình nấu ăn.
Nhắc mới nhớ, hôm nay là ngày Gu Reum nấu ăn đây mà. Nhưng nấu ăn sao lại có tiếng nổ? Lại còn ngập ngụa khói nữa?...Cô chợt hiểu ra. Mím chặt môi, hít thở sâu, quyết định bước vào nhà bếp!!!
!!!
!!!
!!!
- Gu...Reum à? Cậu đã làm gì vậy? Cái...cái...
Căn bản không thể xác định đây là nhà bếp nữa rồi, cô ấp úng không nói được gì. Thật sự là bó tay với bạn của cô luôn. ~.~
- Có chuyện gì to tát đâu, chỉ là có chút lộn xộn thôi, dọn một loáng là xong ngay. – Gu Reum nhún vai, mặt nhọ nhem.
Phải nói càng ngày khả năng kiềm chế của Min Ah càng tiến bộ, nếu không sao có thể vẫn đứng đây bình tĩnh nói chuyện với một người ngang như Gu Reum
chứ?
- Đúng. Nào có gì to tát đâu, theo mình thấy thì cái nồi trên bếp đã trào ra ngoài rồi. Thịt ếch thì một miếng trên sàn bếp, một miếng dưới sàn nhà, nhà cậu không có đồ đựng hả? Chưa hết, chai rượu vang đó chính là nguyên nhân của tiếng nổ động trời vừa rồi đúng không? Mình chưa nói xong, đừng ngắt lời. Nghe
này, cái thứ xanh xanh, cam cam hỗn độn một đống ở đằng kia là gì vậy?
- Hành lá với cả cà rốt – Gu Reum thấp giọng.
- Cậu nói thứ này chính là hành lá với cà rốt ư? À mà khoan khoan! Cậu nói đi, không phải cậu định cho cà rốt vào ếch đấy chứ?
...
- Ôi trời! Công thức quái quỷ đó cậu lấy đâu ra hả???
- Mình thấy món bò kho ngon như vậy, lại có cà rốt nữa, nên nghĩ nếu cho cà rốt vào ếch thì nó sẽ rất tuyệt, mình lấy công thức của bò kho cộng với cả công thức ếch xào trên mạng.
Choáng!
Sốc!
Cô không thể tin là bạn mình lại có đầu óc “sáng tạo” như vậy.
- Thôi được rồi, bỏ qua đi. Vậy còn đống khoai tây nham nhở này cũng cho vào luôn hả? Cậu chưa gọt vỏ đấy à?
- Cái đống này mình không cho vào cùng ếch đâu.
Ít ra bạn cô vẫn còn chữa được.
- Mình định làm súp khoai tây với thịt bò, sau đó đợi ếch chín, mình sẽ trộn súp vào thịt ếch, rưới mật ong lên. Ngon đúng không?
...
Min Ah cứng họng! Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cô dã thấy buồn nôn rồi. Rút lại lời nói ban nãy, Gu Reum thật tàn khốc. =“=
- Mình nghĩ như vậy tốt hơn này, sao cậu không trộn hết tất cả các nguyên liệu vào với nhau, sao đó nấu chín rồi ăn nhỉ?
- Cậu cứ đùa, làm vậy khác nào cho heo ăn đâu.
- Còn biết là như vậy cơ đấy! Làm như cậu cũng không khác gì là cho heo ăn đâu. Hỏi thật nhé, cậu có mối thù truyền kiếp với nấu ăn à? Nhất định phải hủy hoại
nó thì cậu mới vừa lòng hả?
- Đây là lần đầu tiên mình nấu mà Min Ah. Cậu phải hiểu chứ.
Cô nhắm mắt, day day thái dương, nhức đầu quá đi.
- Đã là lần đầu, sao còn hùng hổ mời mọi người đến đây làm gì? Nhắc mới nhớ, mọi người đâu hết rồi?
- Hừ! Mọi người ư, đừng có nhắc đến nữa, ngày nào cũng rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, vậy mà đúng hôm nay mình mời thì ai nấy đều bận, chả thấy mặt mũi đứa nào.
Min Ah bật cười: “Mấy người đó thật khôn nha.”
- Cậu nói cái gì?
- Không có gì. Thôi, phụ tôi dọn dẹp đi rồi tôi nấu cho mà ăn.
- Mình biết cậu là tốt nhất mà!
***
Don dẹp xong thì cũng đã tám rưỡi, trong tủ lạnh cũng không có gì nhiều, thịt bò cũng đã bị Gu Reum làm hỏng hết, chỉ còn lại ít rau củ. Thế là Min Ah quyết định làm món mì xào.
Bóc hành củ, tỏi, thái lát mỏng.
Rau cải rửa sạch, ngâm muối.
Thịt heo thái viên nhỏ, chiên sơ.
Mì ngâm trong nước lạnh, sau đó trần qua nước sôi, để ráo.
Đậu phộng giã vừa, không nhuyễn quá, sẽ mất ngon.
Xong khâu chuẩn bị, giờ là lúc tiến hành.
- Hành!...
...
- Tỏi!...
...
- Thịt heo...
...
- Rau cải...
...
- Nước tương...
...
- Mì...
...
- Và nguyên liệu thần kì sẽ giúp cho món mì của mình ngon hơn...Đậu phộng!
- Xong rồi! Ăn thôi.
Hương thơm bay khắp các ngóc ngách của căn hộ mà mới lúc nãy dường như đã có chiến tranh xảy ra.
Thơm thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nồi mì đã hết sạch, đến nỗi không cần rửa nữa kìa.
Tiễn Min Ah ra cửa, Gu Reum xoa xoa cái bụng:
- Lần sau làm món này nữa nha, với lại có lẽ từ giờ mình sẽ không bao giờ đặt nửa ngón chân vào bếp nữa đâu.
- Thật giỏi nha, biết thế là tốt lắm. Được rồi, mình về đây, khi nào muốn ăn gì cứ gọi cho mình biết trước một tiếng, nếu được thì mình sẽ nấu cho ha.
- Ừ! Vậy đi về đi, về cẩn thận nhé.
- Ok! Khóa cửa cận thận, bye.
***
Khi Min Ah bước vào thang máy của tòa nhà thì chuông điện thoại reo – là mẹ của Tae Oh. Có chuyện gì nhỉ?
- Dạ?
- Min Ah hả? Bây giờ cháu có bận không?
- Bây giờ ạ? Dạ không bác ơi, có chuyện gì sao bác?
- Con đến đây được không? Có chuyện quan trọng lắm, chỉ là đêm tối vậy biết là không tiện nhưng cũng không có cách nào khác...con nhất định phải biết chuyện này!
- Bác nói gì vậy chứ? Sao lại không tiện được, vậy bác đang ở nhà phải không ạ, cháu cũng đang ở gần đó, 10 phút nữa cháu đến ạ.
- Ừ, đi cẩn thận nhé.
Cúp máy xong thì thang máy cũng vừa mở, sải bước ra ngoài, gió ùa vào như muốn nuốt chửng lấy cô. Haizz, giờ này taxi khó bắt như vậy, không biết cô đến đó thế nào đây?... =“=
Đang loay hoay bên đường thì có một chiếc xe đen dừng bánh ngay trước mặt cô. Cô nheo nheo mắt, nghĩ ngợi một hồi cô quyết định bước sang một bên, tốt nhất không nên cản đường của người khác, nhất là những người giàu có. Rồi lại tiếp tục vẫy xe, nhưng mãi mà một chiếc xe cũng không có.
Bực mình hết sức! Cánh cửa của chiếc xe đen kia được mở ra, lạ một điều là người đàn ông bước ra từ chiếc xe đó lại đang đi về phía cô. Lông mày kiếm, quai hàm sắc sảo, cái mũi cao ráo, đôi mắt sâu thẳm.
Nhìn qua cũng có vài nét tương đồng với Tae Oh của cô nhưng ánh mắt của Tae Oh không sâu thẳm như vậy mà nó lại vô cùng vô cùng ấm áp.
Thật ngọt ngào làm sao! Lại là tên “Mặt Cười”. Kiếp trước cô đã giết chết cả nhà hắn hay sao mà kiếp này hắn cứ mãi như oan hồn không tan mà bám theo cô vậy chứ. =”=
Bỗng nhiên trong đầu cô lại xuất hiện mấy dòng này, tự dưng sống mũi lại cay cay:
“Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ gặp ai.
Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần chớp mắt một cái là bạn không ngờ rằng sẽ đánh mất người nào, mà có lẽ suốt đời bạn cũng không gặp lại được.”
Hắn ta rất nhanh miệng:
- Xem ai kìa, giờ này sao cô lại ở đây thế - cô gái bán bánh dữ dằn?
- Anh ở đây làm gì?
- Tôi tiện đường đi ngang qua đây, thấy cô hình như đang gặp chút rắc rối nên dừng xe lại hi vọng giúp gì được cho cô.
Khốn kiếp! Sao lại đúng lúc cô đang cần mà lại đến để ban phát sự thương hại vậy chứ? Cô dằn lòng không phát ra những từ đó:
- Ồ, vậy là anh ở đây vì tôi ư? Vì thương hại sao? Cho tôi xin đi!
- Ôi không không không! Cô gái, cô hiểu lầm rồi, chỉ là tình cờ thôi, được chứ? Và cũng không có cái gọi là thương hại ở đây đâu, chúng ta là hàng xóm mà, đúng không nào, vậy thì giúp đỡ nhau lúc khó khăn là chuyện rất bình thường không phải sao?
...
- Thôi nào! Cô thật sự đang cần sự giúp đỡ và ở đây thì đang có một người rất sẵn lòng giúp cô đây, cô còn do dự cái gì nữa?
Quả thật cô rất cần sự giúp đỡ này, dù sao đi nữa thì chỉ là ngồi chung xe, hắn chắc sẽ không dám làm gì cô đâu.
- ...Được rồi, xem như lần này tôi nợ anh, cho tôi đến khu * đi.
Hắn mỉm cười thỏa mãn: “Đấy như vậy có phải tốt không. Vậy, mời cô.”
Hắn lịch sự mở cửa xe cho cô, cô cũng chả khách sáo nữa, cô cũng vào luôn trong xe, chiếc xe dời đi rất nhanh.
Quả thật cũng phải cảm ơn hắn rồi, vì hắn mà cô không bị trễ hẹn, công tư phân minh: “Cảm ơn!” Rồi quay người bước đi thật nhanh.
- Cái gì cơ? Hả...Này! Tôi không nghe rõ, nói lại lần nữa được không?
Vừa đi vừa ngoái đầu lại, cô nói to: “Điều hay không nói hai lần!”
- Ok ok! Nếu lát nữa có cần tài xế thì cứ gọi cho tôi nhé! Số của tôi ở trong túi xách của cô ấy, bye bye.
Ngay lập tức cô dừng lại, kiểm tra liền cái túi của mình...Quả nhiên có một tờ giấy màu vàng ở trong ngăn nhỏ, mở ra xem thì đúng là một dãy số. Định quay lại mắng anh ta một trận thì chiếc xe đã đi rồi.
Đứng trước cửa nhà của mẹ Tae Oh, cô bấm chuông tự hỏi sao hắn có thể nhét tờ giấy ấy vào trong túi mà cô không biết được. Bấm hai lần chuông thì thấy bác quản gia ra mở cửa:
- Min Ah đấy à? Bà chủ đang ở trong nhà đợi con đấy.
- Dạ vâng.
Gió đông lạnh lẽo, tuy chỉ mới chớm nhưng cũng đủ làm người ta run rẩy. Ngoài vườn có trồng mấy cây hoa đào, nghe nói là lúc trước có một vị khách nào đó tặng để tỏ lòng thành.
Cô cũng không để ý lắm, chỉ là cô rất thích hoa đào, nhất là vào mùa xuân cô cùng với Tae Oh lại cùng nhau ngồi ngoài này, vừa uống trà vừa ngắm hoa giống như trong mấy cuốn ngôn tình mà cô hay đọc, cảm giác ấm áp lại ùa về.
Bác quản gia dẫn cô vào phòng của phu nhân căn nhà này, sau đó lặng lẽ rời khỏi. Nhìn thấy bà tiều tụy đi trông thấy, cô đương nhiên cảm thấy không đành lòng. Khẽ lại gần, còn chưa kịp mở lời, bà Park đã lên tiếng:
- Min Ah ơi, con trai bác, Tae Oh...không thấy đâu nữa rồi!
Giọng bà ấy run lên khiến cho Min Ah không khỏi sững sờ. Cái gì mà không thấy chứ? Chẳng phải anh ấy đang nằm im dưới hàng tấc đất sao? Cô cố gắng trấn tĩnh, giọng nói mơ hồ, lòng bàn tay bắt đầu ướt đẫm:
- Bác... đang nói gì vậy chứ? Bác đã... bác đã đào mộ anh ấy lên ư?
Mắt bà ấy đã nhòe ướt, bà gục đầu vào hai tay mình khóc nức lên:
- Đúng vậy...
Min Ah thất thần, hồi lâu sau mới hoàn hồn, giọng nói gấp gáp:
- Đã có chuyện gì xảy ra? Cháu biết bác không phải là người làm việc mà không có lí do.
Bà Park òa khóc, tiếng khóc của sự bi ai thống khổ:
- Sáng nay bác có đến chỗ của Tae Oh, bác mang hoa đến cho nó, sau khi nói chuyện với nó bác thu dọn chuẩn bị ra về thì làm rơi cái bật lửa ở gần tấm bia, bác cúi xuống nhặt nó lên thì phát hiện ra một thứ khác...
Nói đoạn, bà chậm rãi kéo ngăn kéo ra mang ra một sợi dây. Nhìn thấy nó, Min Ah như chết đứng tại chỗ. Cổ họng cô nóng rát, khô khan, giọng cô khàn khàn:
- Cái...cái...cái dây...đó...
Tay cô lần sờ lên cổ mình, lôi ra một sợi dây y hệt với sợi dây mà bà Park đang cầm. Thực ra sợi dây đó cùng sợi của cô đang đeo là một cặp, cô còn nhớ mình và Tae Oh đã cùng nhau đi mua vào hồi năm đầu đại học của Min Ah.
Không những vậy, sợi dây đó còn có thêm một chiếc nhẫn nữa, là lúc đó anh đã nói với cô rằng:
- Nhẫn mà đeo ở tay thì dễ rơi mất lắm, hơn nữa em cũng hay làm việc trong bếp, khó tránh khỏi lúc rửa tay xà phòng sẽ bị trôi mất. Vậy nên xỏ vào dây chuyền đeo vào cổ là tốt nhất, được chứ?
- Đồ ngốc! Nhẫn phải đeo ở tay chứ. – Cô tỏ ra không hài lòng.
Anh dùng tay khẽ gõ vào đầu cô, giọng trách móc nhưng lại vô cùng dịu dàng:
- Xem em kìa! Em lớn hay anh lớn đây hả? Anh đã nói như vậy thì em cứ nghe theo đi, có biết chưa?
Nước mắt lăn dài trên má, cô nghẹn ngào:
- Bác nói tiếp đi...
- Cái dây này, ta đã để nó cùng với Tae Oh. Nhưng mà giờ lại thấy nó nằm ở bên ngoài, chẳng phải rất lạ sao?
Min Ah khẽ gật đầu, bà Park lại tiếp: “Ta liền thấy có sự chẳng lành, liền cho gọi người đến...đào mộ của đừa con mà ta yêu thương nhất.”
- Và...? – Giọng Min Ah trầm hẳn xuống.
- Lúc mở nắp quan tài ra, phu nhân đã không thể đứng vững được nữa, phải dựa vào tôi mới có thể đứng vững được.
Bác quản gia lặng lẽ bước vào, trên tay bưng khay trà, đặt xuống chiếc bàn gần đó.
- Có nghĩa là, anh Tae Oh đã không còn ở đó nữa?
- Phu nhân cũng đã liên hệ với phía cảnh sát rồi, họ cũng đã bắt đầu tìm kiếm.
Min Ah toàn thân như tê liệt đi, không biết phải nói gì cũng không biết nên làm gì. Người cô yêu thương nhất, bây giờ không những đã phải nằm dưới đất lạnh lẽo, giờ lại còn bị tên khốn nạn nào đó quấy rầy khiến cho anh không thể yên giấc.
Bàn tay nắm chặt lại thành quyền, ngón tay đâm vào lòng bàn tay như muốn ghim chặt vào đó, sau đó lại từ từ buông thõng.
Đón lấy sợi dây từ bà Park, cô quay người đi ra cửa, bà Park nhìn theo thấp thỏm: “Min Ah, con đi đâu vậy?”
Kéo cổ áo lên tận cằm cô mói cảm thấy ấm áp đôi chút
- Con đến chỗ anh ấy. – giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy như tâm tư bị đè nén, rất không thoải mái.
Cũng chỉ buông lại một câu nói rồi quay người bỏ đi, không hề lưỡng lự. Quả nhiên không hổ là người mà con trai bà đã chọn, bà biết con mình không bao giờ nhìn sai người.
Ngoài kia, tiếng sấm như muốn xé nát không gian xung quanh nó. Chớp giật liên hồi, xem ra đêm nay lại là một đêm náo nhiệt rồi đây.