Aaa má mi ơi xe này xinh đẹp quá - nó cứ nhúng lên nhúng xuống rồi khen, cô và hắn không ai nói câu gì. Cô quay sang nhìn hắn, đã 6 năm không gặp nhưng có lẽ hắn không già đi chút nào nhìn vẫn mê người đấy chứ
- Em đang nhìn cái vẻ đẹp trời cho cuả tôi hả - hắn quay sang nhìn cô, mà phải công nhận hắn vẫn còn đẹp chứ bộ
- Oh má mi thích chú đẹp trai này phải không - nó ngước lên nhìn cô. Cô nhéo má nó đúng là thứ nhiều chuyện mà!Hắn nghe mà thầm cười trong lòng
- Nhưng không được nếu vậy chú Á Hi sẽ buồn mất - Nó chu môi nói. Cái gì Á Hi hả? Hắn nghe mà tức xì khói, tay đã nắm thành nấm đấm
- Em và tên nhóc kia kết giao hả? - cô nghe mà sợ tái mặt phải trả lời nhưng thế nào đây đúng là mệt thật!
- Không có - cô
- Em nên tránh xa tên nhóc đó một chút- lời nói như từ dưới âm phủ lên lạnh đết mang tai
- Với tư cách là chồng trước cuả em à -Cô nhếch miệng cười có ai đã ly hôn rồi chồng cũ lại nói thế này không
- Em ăn nói thế đấy hả - hắn thắng xe lại nắm chặt vai cô khiến phần vai áo tuột xuống lộ ra vết thẹo
.Đây là viết thẹo mà hắn đã gây ra cho cô 6 năm về.
- Anh xin lỗi -Cảm thấy có một chút hối hận và....
Nó kéo phần vai áo lên chỉ mỉm cười rồi thì thào/vào tai Hạ Băng cái gì đó cho con bé đỡ sợ vì cuộc nói chuyện cuả cô và hắn
- Chúng ta xuống thôi - đến nơihắn quay sang nói cô và nó nghe kiền bước xuống nó đòi hắn bế hắn nghe thế cũng bế nó lên
-Chào Ngự tiên sinh, Ngự phu.....à Dương tiểu thư - người phục vụ cũng đã nghe tin hai người này kết hôn cũng biết họ đã ly dị nên phải gọi Ngự phu nhân thành Dương tiểu thư nhưng hắn nghevđúng thật chướng tay
- Má mi à ở đây to quá - nó quay sang nói
- Đi thôi - hắn nói bọn họ tới một căng phòng có một cánh cưả bằng kính trong, nhưng có thể nhìn vào vên trong được chỉ bên trong mới có thể nhìn ra
-Đem những thứ tôi gọi lên - hắn đặt nó ngồi vào rồi ra lệng
- Dạ
- Tôi đi vệ sinh - cô đứng lên đi ra phía cửa thật ra cô không muốn di về sinh đâu chỉ vì cơn đau tim thôi. Hạ Băng thấy mẹ đi gương mặt cuối xuống không biết nước mắt đâu rớt xuống
- Này sao con khóc thế - hắn quay sang thất nó khóc lại lo lắng hỏi không phải lúc nảy còn vui lắm sao
- Má mi lại phải chịu đau một lần nữa rồi - Hạ Băng
- Tại sao phải chịu đau - hắn không hiểu con bé đang nói gì chịu đau là sao?
- Chú có biết không má mi cuả con phải chịu dựng sự đau cuả những vết thương sau lưng cuả mình,trong 6 năm rồi đấy mỗi lần má mi lại tim cho mình một mũi thuốc có màu đen thì mới hết đau - Hạ Băng nhìn hắn khóc nói nó đã thấy cô tim nhiều lần nhưng không nói
Nhưng cô không nghĩ là nó biết nhưng không nói đã thấy được tất cả. Khi nó hỏi Tuyết Nhi thì chỉ nói cô không sao
Hắn nghe liền chạy vào nhà vệ sinh thấy cô chuẩn bị đâm vào người mình liền chạy lại
- Em muốn chết hả - hắn quăn ống chích sang một bên.Cô có biết thứ nay nguy hiểm lắm không
- Đúng tôi muốn chết đi được mà không phải 6 năm trước chính anh cũng muốn cho tôi uống thứ này sao- cô
- Tôi phải làm sao đây khi chỉ tim những thứ này tôi mới có thể sống tiếp - hai chân cô như mềm nhũng nó không dứng dậy được nữa rồi nó quá mệt
- Em tỉnh lại đi không phải không chữa được - hắn tức đến nổi mắt cuả đỏ lên
- Đúng có cách chữa nhưng tôi có thể liệt nữa người có thể mất đôi mắt những thứ này đối với tôi nó quan trọng lắm tôi còn Hạ Băng tôi không muốn con mình lại một lần bị bàn bè gọi là đứa không có mẹ con bé sã chịu bị bạn bè gọi không có ba là đủ lắm rồi -