Cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, huống hồ chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Kỳ thật từ lúc Cat đưa khăn giấy cho cậu, Tả Đào đã sắp điều chỉnh tốt trạng thái, nguyên nhân chính là do đạo diễn quá vô vị, chĩa thẳng máy quay vào mặt cậu, như thể muốn tuyên bố với cả thế giới rằng cậu đã khóc trên sân khấu.
Sau khi ghi hận ôm eo Tống Thời Hàn ba phút, cậu mới từ trạng thái suy sụp bình tĩnh lại.
Cho nên hiện tại vấn đề mà khiến cậu càng bối rối hơn là, về sau làm sao để ra đường gặp người?
Trong khu bình luận, cư dân mạng còn đang trêu chọc ——
【 Hàn Thần keo kiệt, đã chọc người ta khóc rồi, chỉ một cái ôm làm sao đủ?】
【 Tôi vẫn cảm thấy không khí trong đội Wildfire này quá kỳ lạ, người ta thắng thì ôm nhau rồi bắt tay ăn mừng, bọn họ thì hay rồi, bốn người vay quanh dỗ một đứa nhỏ. 】
【 Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất cảm động, quan hệ giữa mấy người bọn họ thật sự rất tốt!】
【 Đợi đã, sao cái vẻ mặt của Súng Máy nó lạ thế / ngươi không thích hợp.jpg】
【 Nói thật, Không chỉ mình Súng Máy đâu, tôi cũng cảm thấy tôi có chút không thích hợp, nụ cười dần dần biến thái. 】
【 Cạn lời, đảng CP có thể chú ý một chút được hay không? Người nhà của Pink còn đang ngồi trên ghế bình luận kia kìa. Như vậy, tôi đã tạo một bài trên diễn đàn rồi, mọi người có thể tới đây nói thoả thích ——https: //......】
Thấy Tả Đào nửa ngày mãi không nhúc nhích, Tống Thời Hàn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt Tả Đào: "Khá hơn chút nào chưa?"
Tả Đào ngừng nghẹn ngào, gật gật đầu.
Khương Minh ở phía sau thúc giục: "Nhân viên công tác đang thúc giục lên đài, Pink có thể kiên trì sao?"
Cứ việc toàn thân đều tràn ngập cự tuyệt, nhưng Tả Đào cũng biết nặng nhẹ, cậu gật đầu đồng ý, rồi dụng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại trạng thái.
Ba phút sau, cậu hít sâu vài hơi rồi đi theo Tống Thời Hàn lên đài, nếu điều kiện cho phép, cậu quả thực còn muốn hỏi nhân viên công tác có thể cho một cái khẩu trang để đeo lên không.
Dù sao cậu lớn đến vậy rồi còn làm ra chuyện mất mặt đến vậy, thật sự rất muốn bắt xe về sao hoả.
Toàn bộ hành trình cúi đầu và bắt tay với đội viên Reborn, trong lúc này Tả Đào nhịn không được nhìn xuống dưới đài, lúc thu hồi ánh mắt nhìn lên chiếc màn hình lớn liền muốn hồn phi phách tán, hoàn toàn không muốn thấy cái bộ dạng ngu ngốc này của mình nữa —— cứu, cái người tóc hồng có đôi mắt đỏ như quả anh đào này thật sự là cậu sao?
May mà Lâm Thái Sâm nhìn ra được cậu đang ngượng ngùng, tuy rằng có ngầm trêu chọc vài câu, nhưng cũng không kéo dài thời gian nữa, rất nhanh liền kết thúc phân đoạn cuối cùng.
Sau khi xuống sân khấu, Tống Thời Hàn theo thường lệ đi theo nhân viên để tiếp nhận cuộc phỏng vấn MVP sau trận đấu, Tả Đào cũng không kịp nói với anh cái gì, đành phải xoay người đi toilet dùng nước rửa mặt một cái.
Cậu không quay lại ngay, mà nhìn đôi mặt vừa đỏ vừa sưng ở trong gương, Tả Đào lại thấy có chút hít thở không thông.
Rốt cuộc vừa rồi cậu đang làm cái gì?
Dưới cái nhìn của hàng triệu người xem, trước mắt bao người, bị Tống Thời Hàn ôm vào trong ngực khóc?
Đúng rồi, hiện giờ hình tượng nam sinh ngoan ngoãn của cậu coi như ổn định rồi, nhưng hình tượng ác bá hồng nhạt coi như tan vỡ.
Tả Đào nhẹ nhàng thở dài, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, lẩm bẩm nói: "Tả Đào a Tả Đào, mày thật có tiền đồ a......"
Ai biết cậu vừa nói xong, đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào, trong giọng nói mang theo một tia ý cười: "Ừ, rất có tiền đồ."
Không ngờ sẽ có người đi vào, Tả Đào sững người một lúc, sau khi bóng dáng của Ngô Thủy Ba phản chiếu trong gương, cậu càng thêm đơ người.
Như không thấy được sự mất tự nhiên của Tả Đào, Ngô Thủy Ba bước vào dựa vào tường đốt một điếu thuốc, lại ngước mắt nhìn Tả Đào: "Em hút không?"
Tả Đào lắc lắc đầu.
Đặt hộp thuốc lá trở lại vào túi, Ngô Thủy Ba đánh giá lại khuôn mặt của Tả Đào, khẽ "Yo" một tiếng, nói: "Cái cặp mắt này của em lúc về phải đắp cục đá lạnh lên một chút." Hắn bộ dạng là người từng trải rất có kinh nghiệm: "Bằng không đôi mắt còn muốn tiếp tục sưng."
Vừa nói chuyện, anh vừa híp mắt thành một cái khe: "Em có thấy không, nếu không chú ý sẽ sưng thành thế này."
Dứt lời, Ngô Thủy Ba hút một ngụm thuốc, thở dài: "Đây là những bài học mà đám tra nam dạy cho anh."
Tả Đào: "......"
Những lời này cậu không cách nào đáp lại, nhưng không nói lời nào lại không lễ phép, đành phải cười gượng một tiếng: "Ha ha, thật là lợi hại."
Công bằng mà nói, ngoại hình của Ngô Thủy Ba thực ra không xấu, thậm chí còn được coi là ưa nhìn trong giới con trai, đặc biệt là lông mày và mắt khá thanh tú sau sau khi được trang điểm. Chủ yếu là do ngày thường phong cách cá nhân quá phóng túng, thích tóm người và nói không ngừng, dẫn đến mang tiếng xấu. Nhưng có lẽ cũng chính vì vậy mà vị trí của anh trong Tiểu Hùng TV mới được đảm bảo.
Tả Đào định viện cớ rời đi, dù sao dưới tình trạng không phải hình thái ác bá, thì cậu hoàn toàn không có cách nào thắng Súng Máy.
Ngô Thủy Ba lại nói vào lúc này: "Tống Thời Hàn vẫn đang phỏng vấn, chúng ta nói chuyện một lúc nhé?" Hắn phủi phủi khói bụi: "Hút xong liền đi."
Tả Đào trầm mặc nửa giây, không cự tuyệt: "Được ạ, nói cái gì bây giờ?" Nếu là trước kia, cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ cùng Ngô Thủy Ba lén nói chuyện phiếm.
Có trời mới biết cậu đã sử dụng tài khoản "ZZ" bao nhiêu lần để like cho anti-fan của hắn.
Ngô Thủy Ba thuận miệng vừa hỏi: "Em cảm thấy Tống Thời Hàn thế nào?"
"A?"
Đề tài chuyển biến quá nhanh, Tả Đào ngẩn ra: "Cái gì?"
Ngô Thủy Ba không lặp lại, chỉ là nhìn Tả Đào một cái, giữa mày mang theo một nụ cười đầy ẩn ý.
Tả Đào trực giác cảm thấy rằng người này đang cười rất nham hiểm, vì vậy cậu đã cố gắng hết sức để nói về phía ban tổ chức: "À, đội trưởng của chúng em hả. Anh ấy rất tốt, hơn nữa kỹ thuật lại giỏi." Dừng một chút: "Còn những thông tin khác có thể tìm thấy trên mạng?"
Ngô Thủy Ba cười ra tiếng, hắn ưu nhã hút điếu thuốc, cũng không tiếp lời Tả Đào, mà hỏi: "Hôm nay khi lên sân khấu cậu ta làm vậy với em, em không thấy tức giận sao?"
Nói rồi, hắn nhún vai: "Nhưng mà Fire từ xưa đến nay đều như vậy, mọi người đều nói cậu ta tự cao tự đại, không coi ai ra gì, ỷ vào chính mình có lý lịch, thích làm theo ý mình."
"Mới không phải."
Tả Đào nhíu mày, không chút suy nghĩ đáp lại, không phát hiện trong giọng điệu của cậu tăng thêm mấy phần nghiêm túc: "Trên mạng đều là nói bừa, đội trưởng của em mới không phải người như vậy."
Ngô Thủy Ba gật gật đầu, cũng không phủ nhận: "Ừ ừ, đội trưởng của em quả thật không như vậy." Hắn lại hỏi: "Em trai, vậy em cảm thấy cậu ta là người thế nào?"
Tả Đào vừa định mở miệng, liền nhìn thấy trong mắt Ngô Thủy Ba hiện lên một tia trêu đùa, giọng nói ngưng lại: "Lúc phỏng vấn không phải em đã nói rồi sao?" Hắn lấy di động ra nhìn, rồi nói không có gì: ""Huấn luyện viên của chúng em gửi tin nhắn tới, thôi em không nói nữa."
"Em trai, em thật thú vị."
Ngô Thủy Ba dập tàn thuốc vào trong gạt tàn, móng tay của hắn được sơn một lớp keo nền trong suốt, rồi trang trí bằng một số viên kim cương nhân tạo không quá khoa trương, lấp lánh tinh xảo dưới ánh đèn.
Thấy một viên kim cương vỡ rơi khỏi ngón trỏ, ngẩng đầu, hướng Tả Đào thành tâm phát ra lời mời: "Cuối tuần này em có muốn đi làm móng với anh không?"
Tả Đào: "......?"
Biểu cảm trên mặt cậu vặn vẹo trong giây lát, chỉ thiếu điều đem chữ "What? " dán lên trán.
"Ha ha ha, không đùa em nữa, em đi về trước đi."
Ngô Thủy Ba lại vỗ vỗ bả vai Tả Đào, nói: "Hôm nay em đã thể hiện rất tốt trên sân khấu, lần sau hãy tiếp tục cố lên!"
Tả Đào rời đi với vẻ mặt khó hiểu.
Ngô Thủy Ba đứng đó một lúc, mới cười như không cười mà đứng thẳng hướng cách gian đi đến, ngữ khí hơi có chút nghiền ngẫm: "Xác thật có tiền đồ, vừa lên liền khiêu chiến khúc xương cứng như Tống Thời Hàn."
Bên kia.
Sau khi trở lại phòng nghỉ ngơi, Tống Thời Hàn cũng vừa trở về sau cuộc phỏng vấn. Hôm nay bọn họ không còn trận đấu nào nữa nên cũng không cần lưu lại, Khương Minh bảo mọi người thu dọn đồ đạc và trở về căn cứ.
Ngồi xuống xe, Tả Đào như nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn Cat: "Chị. Vừa rồi em đến FG không gặp dì, chắc dì bận rồi, lần sau em sẽ hỏi dì chuyện xin chữ ký cho chị."
Cat lắc đầu và nói rằng không sao cả, lại quan tâm tình trạng thân thể của cậu một chút.
Tả Đào nhéo nhéo cái mũi, liếc nhìn Tống Thời Hàn đang ngồi song song với Khương Minh ở ghế đầu: "Em đi ngủ trước."
Sau khi liều lạng duy trì ý chí đánh xong trận cuối, sau khi từ trên sân thi đấu đi xuống không bao lâu sau, Tả Đào liền bắt đầu đầu choáng váng, trước khi lên xe, cậu đã đo nhiệt độ cơ thể, lúc này đã tăng lên hơn 38 độ, trên trán còn bị Khương Minh không cho tranh cãi dán một miếng hạ sốt.
Không chịu nổi cơn buồn ngủ, Tả Đào ngủ một giấc trên xe buýt, khi trở về căn cứ thì đã là buổi tối.
Trước đây, khi trở về căn cứ sau một trận đấu đều phải ngồi lại họp để xem xét lại trận đấu,, nhưng hôm nay, xét đến tình trạng thân thể Tả Đào, Khương Minh để mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, họp thì chờ đến sáng ngày mai.
Tả Đào cầu mà không được, bây giờ xương khớp khắp cơ thể như bị rò rỉ, cậu không còn sức lực nào nữa, sau khi ăn qua loa mấy miếng, uống thuốc xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc tỉnh lại thì đã đến 2 giờ sáng.
Bộ đồ ngủ của Tả Đào đã ướt đẫm mồ hôi, cậu kéo bước chân mệt mỏi lên thay một bộ quần áo khác, mở cửa đi ra ngoài để tìm một số đồ ăn nhẹ trong phòng trà.
Đi dọc hành lang đến phòng trà, đèn vẫn sáng.
Không ngờ lúc này trong căn cứ vẫn còn người đang thức, Tả Đào vừa định đẩy cửa đi vào, cnhưng qua cánh cửa khép hờ, cậu nhìn thấy Khương Minh và Tống Thời Hàn đang đứng nói chuyện bên trong ——
Khương Minh bưng chén trà hoa cúc trong tay, cười hả hê: "Fire, dọa một đứa bé khóc như vậy, cậu định lấy cái gì bồi thường?"
Tống Thời Hàn vẻ mặt lạnh lùng, liếc nhìn: "Sắp mười tám tuổi rồi, không tính là còn nhỏ."
"Chỉ cần chưa thành niên thì vẫn còn là một đứa bé."
Khương Minh phản bác anh, cố tình tỏ ra khoa trương: "Không thể nào, chẳng lẽ cậu định cứ nhẹ nhàng bỏ qua thế sao?"
Khương Minh: "Tôi hỏi bác sĩ rồi, cảm xúc dao động quá lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Cậu đầu tiên là hung dữ với em ấy ở phòng nghỉ, sau đó khi thi đấu còn bỏ bơ em ấy, chẳng lẽ đến lời xin lỗi, cũng không thể nào nói nổi sao?"
Tống Thời Hàn nhíu mày, im lặng vài giây, ngữ khí so với trước có hơi chút mất tự nhiên: "Tôi không hung dữ với em ấy."
Khương Minh cười mà không nói, cũng không tiếp tục cái đề tài này, mà là nói: "Nhưng nói thì nói vậy, ở trên mạng đang mắng cậu vô cùng thê thảm, cậu xem Weibo chưa?"
Không cần nhìn cũng biết trên Weibo đang bàn luận cái gì, thực ra nhiều năm như vậy, nhưng thanh âm trên mạng quanh đi lộn lại cũng chỉ có những cái đó.
Tống Thời Hàn cũng không để ý.
Khương Minh nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không thì cậu lên Weibo giải thích một chút đi. Hơn nữa, ván cuối cùng hôm nay cậu chơi như vậy, quả thực là vì Pink. Nếu nó kết thúc sớm một chút em ấy cũng có thể sớm về căn cứ nghỉ ngơi."
"Như vậy cũng đỡ mất công tôi phải tìm xã giao."
Tống Thời Hàn: "Không cần, cứ để bọn họ nói đi."
Nghe đến đó, Tả Đào mím môi, do dự một hồi, cậu lại chậm rì rì trở về phòng.
Lúc cậu tỉnh lại đến bây giờ còn không có xem Weibo, ntìm điện thoại vừa đăng nhập liền liếc mắt nhìn, trước mắt tối đen như mực————
#Đội Fire búa đá #
#Fire Pink#
#Pink khóc lớn nghi bị khi dễ #
Nhấp vào mục từ bên dưới, ầu như tất cả đều là những lời mắng chửi, một số người còn kêu cuậ nhanh chấm dứt hợp đồng với Wildfire càng sớm càng tốt.
Thậm chí, các đội khác còn gửi tin nhắn riêng cho cậu trên Weibo, nói rằng cậu luôn được chào đón.
Điều đáng phẫn nộ hơn nữa là có một đại V đem mọi nhất cử nhất động của cậu và Tống Thời Hàn trên sân khấu lột tả, sau đó phân tích chi tiết từ đuôi lông mày cho đến khóe mắt để chắc chắn rằng cậu nhất định là bị Tống Thời Hàn khi dễ.
Lý do chính là, cậu đã cướp được ba mạng trong ván đầu tiên, nổi bật hơn Fire, mới chọc tới Fire không vui.
Tả Đào: "......"
Nếu cậu không phải là nhân vật chính, thì cậu cũng thiếu chút nữa tin tưởng cái dưa đêm khuya này.
Nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không nổi, cậu không nghĩ tới Tống Thời Hàn bởi vì cậu mà bị mắng thành như vậy.
Năm phút sau, Tả Đào lên Tiểu Hùng TV, mở phát sóng trực tiếp.
Mặc dù đã hơn hai giờ sáng, nhưng đã gần tới nghỉ hè cho nên chỉ trong vài phút, một lượng lớn cú đêm đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
Thấy lượng truy cập đã đủ, Tả Đào mới hướng màn hình chào hỏi: "Chào mọi người buổi tối tốt lành."
【 A? Con trai, sao muộn thế rồi vẫn còn phát sóng trực tiếp? 】
【 Hello bảo bối, mẹ tới rồi đây ——】
【 Hiss, con trai mặc bộ đồ ngủ Doraemon cũng vô cùng đáng yêu. 】
【 Mau cho các thím cắn một miếng đi! 】
Ánh mắt rời khỏi một đám comment kỳ quái, Tả Đào ho nhẹ một tiếng, làm bộ không nhìn thấy: "Muộn như vậy rồi còn phát sóng trực tiếp kỳ thật là có một việc, muốn cùng mọi người làm sáng tỏ một chút."
Cậu không nhanh không chậm mà nói: "Em có lên xem hot search ngày hôm nay, cho nên muốn vì đội trưởng phản bác lại những bình luận khó nghe kia."
Cùng lúc đó, trong phòng trà ——
Điện thoại của Khương Minh rung lên, anh có theo dõi tài khoản của các tài khoản phát sóng trực tiếp của các thành viên trong đội, chỉ cần có ai vừa phát sóng, liền sẽ nhắc nhở.
Hơi kinh ngạc lấy điện thoại di động ra, Khương Minh còn có chút kỳ quái: "Để tôi xem ai đổi tính, còn vất vả phát sóng vào giờ muộn như vậy, hay là tính quậy phá chuyện gì rồi?"
Vừa dứt lời, ánh mắt dừng ở tiêu đề phòng phát sóng [Cuộc trò chuyện đêm khuya với Pink ] nửa giây, mà ngẩn người: "Ủa? Tả Đào?"
Tống Thời Hàn vốn định đi ngủ tiếp, nhưng nghe đến đây, liền dừng lại, lấy điện thoại di động ra.
Trên màn hình điện thoại di động, anh nhìn thấy một thiếu niên ốm yếu dựa vào lưng ghế, cho dù vẫn luôn không thoải mái, nhưng cậu vẫn nỗ lực để mình đọc rõ ràng từng chữ, đôi mắt sáng ngời.
"Lại lần nữa thanh minh, đội trưởng không có khi dễ em, sở dĩ một ván cuối cùng hôm nay đánh như vậy, là muốn kết thúc sớm một chút để em có thể nghỉ ngơi."
"Anh ấy khác với những gì trên hot search nói, mọi người không nên nghe lời đồn."
Vừa nói, cậu vừa cầm súng đo nhiệt độ đã chuẩn bị trước trên bàn lên " tích " lên đầu một cái: "Thấy không, 38 độ 3, em phát sốt."
"Vâng, bị sốt từ lúc lên thi đấu."
【 Thấy rồi, chúng ta thấy rồi, con trai ngoan, ma ma cầu con mau đi ngủ đi! 】
【 Bây giờ! Lập tức! Mau đi ngủ! Chuyện còn lại cứ để nhóm ma ma tới xé! 】
【 Mấy người anti-fan đó thật sự không có lương tâm, không có việc gì cứ thích đi bôi đen người ta làm gì, xem đi khiến một đứa nhỏ nửa đêm nửa hôm phải bò dậy phát sóng trực tiếp, về sau nếu có chuyện gì, các vị đang ngồi đây đều phải phụ trách! / đau lòng gạt lệ.jpg】
【 Thật sự không phải Fire bức nhóc lên phát sóng? 】
【 Tôi thấy giống lắm, dù sao Fire mới vừa bị mắng lên hot search không lâu, rất có khả năng thẹn quá thành giận kéo Pink dậy phát sóng trực tiếp, có khi người còn đang đứng ngày bên cạnh đâu. 】
【 Con trai, lặp lại lần nữa, nếu bị bắt cóc liền chớp chớp mắt! 】
Như đã sớm dự đoán được sẽ có như vậy, Tả Đào lại chậm rì rì mà lấy ra đạo cụ thứ hai của mình.
Tả Đào lắc lọ thuốc cảm mà cậu vừa pha, nói: "Không có, cái này là đội trưởng mới đưa đến cho em, còn nói em đi ngủ sớm một chút."
Lại lần nữa cường điệu: "Anh ấy thực sự rất tốt."
Phòng trà. Nhìn đến đây, khoé miệng Khương Minh co rút một cái, hắn nhìn Tống Thời Hàn đang đứng trước người mình: "Cậu đưa thuốc cảm cho em ấy khi nào vậy?"
"Là do linh hồn gửi tới sao?"