Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 130: Phiên Ngoại 3: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Một Gia Đình




Sau khi biết căn cứ đang được cải tạo, hai người vẫn ở trong khách sạn. Vạn Thu Huyền không nói gì, cũng không để hai người quay về, bà nói phòng trong nhà còn nhiều, hơn nữa mọi người cùng ở một chỗ sẽ náo nhiệt hơn, không có hai câu đã giữ người lại.

Tống Thời Hàn mới đầu còn lo lắng Tả Đào có chút câu nệ cảm thấy không thích ứng, nên dự định ở nhà qua đêm rồi hôm sau mới quay lại. Nhưng đến ngày thứ hai, sau khi thấy Tả Đào và Vạn Thu Huyền ở chung rất hoà hợp, thậm chí còn theo chân Vạn Thu Huyền cùng nhau chơi đùa, cũng không đề cập lại vấn đề này nữa.

Như vậy vừa ở chính là hai ngày.

"Tiểu Đào là một đứa trẻ ngoan, con đừng để người chạy mất, nghe chưa?"

Dây câu trong suốt lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, trên mặt hồ lấp lánh xuất hiện những gợn sóng, Tống Hoằng nhanh mắt và tay nhanh chóng cuốn dây câu, nhấc một con cá đen bụ bẫm nhảy ra khỏi hồ.

"Được rồi, ba không cần phải nhắc nhở con."

Tống Thời Hàn đội một chiếc mũ bóng chày màu đen trên đầu, cong đôi chân dài, khoanh tay ngồi trên ghế câu cá bên cạnh Tống Hoằng. Thấy thế, liền lạnh mặt đứng dậy khéo léo kéo con cá ra khỏi lưỡi câu cho vào thùng câu cá.

Làm xong việc này, anh đổ một ít nước ra rửa tay, nói thêm: "Ba còn định câu bao lâu nữa?"

Từ 5 giờ sáng đến giờ, đã qua bốn giờ. Nếu không phải Tả Đào trước khi rời đi dặn dò, anh đã sớm trở về ngủ bù một giấc, anh không bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ cùng Tống Hoằng câu cá bên ngoài.

Tương tự như vậy, Tống Hoằng dĩ nhiên cũng không nghĩ tới thằng con phản nghịch của mình sẽ có một ngày cùng mình ngồi câu cá ở bên ngoài. Nguyên nhân phía sau không quan trọng, có thể sai khiến thằng nhóc này cảm giác thật sự rất sướng.

Vẻ thờ ơ trên khuôn mặt của hai cha con giống như đúc. Tống Hoằng hừ lạnh một tiếng, ông như một vị quan già sai sử Tống Thời Hàn giúp mình thay mồi mới, nói: "Thái độ này của con, tiểu Đào biết không?"

Tống Thời Hàn không nói chuyện, chẳng qua gân xanh trên trán nổi đầy lên, tiện đà nhận mệnh thay mồi cho Tống Hoằng.

Tống Hoằng mở tách trà uống một ngụm, sau đó liếc nhìn con trai: "Không nhìn ra được con cũng có thể nghe lời đến vậy." Lại nói: "Không ngừng cố gắng, nếu không ba thật sự lo lắng tiểu Đào có chịu được tính cách này của con không."

Tống Thời Hàn nghe vậy, nhếch môi cười: "Ừ, cái này con di truyền từ ba."

Tống Hoằng nghe được ẩn ý trong lời nói, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhịn không được nở nụ cười, ông đặt chén trà xuống, một hồi lâu, nói: "Rất tốt. Nam nhân họ Tống chúng ta đều như vậy, năm đó ông nội con cũng nói với ba, không nghe lời vợ thì không thể coi là nam nhân tốt."

Tống Thời Hàn nhìn phía xa mặt hồ, nụ cười trên mặt cũng rõ ràng một chút.

"Phải thử một chút chứ?"

Vừa nói, Tống Hoằng giao cây sào trong tay cho Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn nhướng mày, liếc nhìn Tống Hoằng.

Tất nhiên, mối quan hệ giữa hai cha con cũng không đến nỗi quá tệ, chẳng qua là tính cách thật sự quá giống nhau, cộng hồi trước bởi vì vấn đề nghề nghiệp, cho nên mới nói hơn hai câu là đã lại xảy ra tranh chấp. Tất nhiên, tranh chấp không phải lúc nào cũng tồn tại, xung đột sẽ luôn có một ngày tan, mọi người thủy chung cũng không thể tách rời với người nhà.

"Kiến thức liên quan đến câu cá không kém gì ngành thể thao điện tử của con đâu." Tống Hoằng mặt không đổi sắc, dùng ánh mắt ý bảo Tống Thời Hàn tiếp nhận: "Cầm lấy. Mới chín giờ, nếu câu được nhiều cá nhanh một chút có thể kịp đưa cá về cho bọn họ nấu một nồi canh."

Tống Thời Hàn cụp mắt xuống, mỉm cười rồi đưa tay nhận lấy.

Sau khi xem xét cong một hạng mục công việc, Tống Hoằng hỏi: "Khi nào thì trở về căn cứ?"

Tống Thời Hàn nói: "Cũng nhanh thôi."

Tống Hoằng "Ừ" một tiếng. Một lúc sau, lại nói: "Sau tranh tài tiếp tục cố gắng lên, nếu đã quyết định phát triển ở ngành này, thì phải cố gắng để đạt được thành tích cho xứng đáng."

Gió thổi qua những ngọn cây ở bên hồ, chim bay vút lên bầu trời xanh. Thời gian trôi qua, có người già đi, có người vẫn trẻ trung, nhưng điều không thay đổi là ai cũng nỗ lực hết mình để cố gắng khiến thanh xuân đầy gian khổ này lãng mạn hơn. 

Trên đường trở về, do Tống Thời Hàn lái xe.

Sau khi cất dụng cụ câu cá vào cốp xe, Tống Hoằng ngồi xuống ghế phụ. Như chợt nhớ ra điều gì, ông mở hộp đựng đồ trước ghế phụ, lấy một tờ giấy chứng nhận bất động sản màu đỏ đưa cho Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn liếc nhìn bìa đỏ nhưng cũng không nói gì: "Này là cái gì?"

"Mắt bị cận à? Không nhìn ra đây là giấy chứng nhận bất động sản sao?"

Phụ từ tử hiếu quả nhiên là vở kịch hiếm thấy, Tống Hoằng trực tiếp nhét giấy chứng nhận bất động sản lên đùi Tống Thời Hàn, nói: "Được rồi, lái xe."

Tống Thời Hàn có chút bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm: "Không cần, con có nhà."

"Cho con cầm thì con cứ cầm, nói nhảm cái gì?"

Tống Hoằng không nhịn được nói: "Hơn nữa cũng không phải là mua cho một mình con. Làm sao, chẳng lẽ con định cho tiểu Đào ở trong cái căn nhà nhỏ ấy hả?"

Tống Thời Hàn vừa định nói cái gì đó, Tống Hoằng đã cài xong đai an toàn, vừa bổ sung một câu: "Biết con có tiền. Nhưng đây là chuyện mà cha mẹ như chúng ta nên làm, đây cũng là ý của mẹ con."

"Đều ở chung một khu, cách nhau không xa lắm. Đó là biệt thự nhỏ phía sau nhà chúng ta. Nội thất sẽ được chuyển đến trong vài ngày nữa. Chờ qua mùa hè, sang năm là các con có thể vào ở."

Nghe đến đó, Tống Thời Hàn không có cự tuyệt nữa.

Anh đáp một tiếng, cất giấy chứng nhận bất động sản vào: "Ba, cám ơn."

Giống như là vì giấy chứng nhận bất động sản này, hoặc như là bởi vì những chuyện khác.

- -

Buổi chiều.

Vui vẻ uống xong bát canh cá, Tả Đào lười biếng nằm trên giường Tống Thời Hàn, bật điều hòa cho gió thổi mát.

Khi ở nhà Tống, cậu cũng không mang theo quần áo để thay nên vẫn mặc bộ đồ ngủ của Tống Thời Hàn.

Kích thước tất nhiên là hơi lớn, cổ tay áo và ống quần được xắn lên vài lần nhưng dù vậy, khi đi bộ vẫn phải kéo cạp quần lên.

"Bộ đồ ngủ anh mua cho em vẫn chưa đến à?"

Tả Đào ngáp dài và ngước nhìn Tống Thời Hàn đang ngồi ở bàn..

"Ừ?" Tống Thời Hàn quay đầu lại. Thân hình Tả Đào vốn nhỏ hơn anh một vòng, dáng người vẫn còn là thiếu niên ngây ngô, nhìn từ góc độ của anh, toàn thân cậu đều được bao bọc trong quần áo, động tác hơi mạnh một chút, sẽ lộ ra một mảng lớn da thịt, tự dưng sinh ra mấy phần kiều diễm.

Anh ta liếc nhìn chiếc cổ áo khá lớn của Tả Đào, không biết anh ta đang nghĩ gì, cổ họng anh ta cuộn lên, không trả lời mà chỉ bình tĩnh nói: "Em mặc thế này trông rất đẹp."

Dĩ nhiên là anh thấy nó đẹp rồi."

Cũng là nam nhân, Tả Đào làm sao có thể không đoán được anh đang nghĩ gì. Cậu đứng dậy và dừng lại trước mặt Tống Thời Hàn, nhịn không được liếc mắt một cái.

"Dù sao thì em cũng chỉ mặc khi ngủ thôi" Tống Thời Hàn có chút buồn cười đựa lưng vào ghế, hỏi: "Ba mẹ đâu rồi?"

Tả Đào: "Mới vừa nói có việc nên đi ra ngoài, nói ở công ty có cuộc họp sắp bắt đầu." Cậu vừa nói, vừa liếc nhìn túi văn kiện trên bàn Tống Thời Hàn: "Đây là cái gì?"

"Là Giấy chứng nhận bất động sản, sáng nay ba mới đưa cho chúng ta." Tống Thời Hàn đưa túi văn kiện cho Tả Đào: "Em giữ đo."

Tả Đào sửng sốt một chút: "A? Em giữ?"

Tống Thời Hàn: "Ừ, nói là quà cho chúng ta."

"Này......" Tả Đào không biết nên nói thế nào: "Em giữ cái này không tốt lắm đâu?" Cậu có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu tóc, cảm thấy độ dày không đúng, tò mò mở túi đựng tài liệu ra, giật mình ngây ngốc: "Nhưng ở đây có nhiều hơn một Giấy chứng nhận bất động sản......"

Bây giờ đã là cuối tháng, Tả Đào đã sớm hoàn thành thời lượng phát sóng, nhưng Tống Thời Hàn vẫn còn thiếu mười mấy giờ, anh bật máy tính lên và trả lời: "Cái đầu tiên là ba anh đưa cho lúc sáng nay, những cái còn lại là do anh mua."

Tả Đào vẫn còn có chút mộng: "Vậy những cái thẻ ngân hàng này là sao vậy?"

Tống Thời Hàn không nhanh không chậm vội vàng đăng nhập vào game: "Là thẻ lương của anh."

Tả Đào khịt mũi, bối rối hỏi: "Vậy anh đưa em làm gì."

"Là truyền thống của nhà họ Tống bọn anh." Tống Thời Hàn ngước mắt nhìn Tả Đào, môi nhếch lên tùy ý: "Tổ tiên đặt ra quy củ, sợ nam nhân có tiền sẽ học hư, cho nên họ luôn để vợ của mình quản lý tiền bạc."

Tả Đào: "......"

Nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ là theo bản năng cảm thấy không thích hợp, vội vàng Giấy chứng nhận bất động sản và thẻ ngân hàng về trước bàn Tống Thời Hàn: "Không được, em không thể cầm."

Không nói cái khác, chỉ riêng phí ký hợp đồng mỗi mùa của Tống Thời Hàn đã là một con số thiên văn, cho cậu nhiều tiền như vậy để làm gì?

"Không cần có áp lực, ở nhà chúng ta, cũng là mẹ anh trông coi những thứ này."

Tống Thời Hàn nhéo tay Tả Đào: "Em phải tập làm quen trước." Cũng không còn cho Tả Đào cơ hội cự tuyệt, anh nhướng mày: "Hay là nói, em không định ở chung cả đời với anh?"

"Dĩ nhiên là không phải!"

Tả Đào không cần suy nghĩ phủ nhận: "Em chỉ cảm thấy..." Cậu theo bản năng nắm lấy tay Tống Thời Hàn, nhưng khi chạm vào ánh mắt của anh lại không nói nên lời.

Tuy rằng giữa lông mày và ánh mắt của người đàn ông này có vẻ trêu chọc nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.

Lúc trước, Tả Đào luôn cảm thấy tương lai còn quá xa.

Nhưng đột nhiên vào lúc này, khi đứng trước mặt anh, mọi thứ về tương lai bắt đầu hiện thực hóa, hắn không khỏi mong chờ tương lai mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tống Thời Hàn.

"Vậy được......"

Tả Đào cụp mi xuống, trầm mặc hai giây sau, lúng túng đáp: "Khi trở về, em cũng sẽ đưa thẻ vào. Cũng không nhiều lắm, nhưng......"

"Hãy coi nó như một quỹ khởi nghiệp cho gia đình tương lai của chúng ta."

"Được."

Tống Thời Hàn không có cự tuyệt, cúi đầu hôn lên mu bàn tay Tả Đào.

Tả Đào thực sự không phải là người thích bất ngờ, cậu ho nhẹ một tiếng, thu tay về, rồi như người không xương dựa vào tay vịn trên ghế Tống Thời Hàn đang ngồi, vừa ra vẻ nghiêm trang vỗ vỗ lên bả vai Tống Thời Hàn.

Rất nhanh lại nói giỡn: "Anh yên tâm. Em không phải là một không nói đạo lý, anh đem tiền giao cho em, sau này em nhất định sẽ thường xuyên đúng giờ phát tiền tiêu vặt cho anh."

Tống Thời Hàn vẫn mặc kệ cậu, chẳng qua là híp mắt một cái, theo thói quen dùng giọng nói ranh mãnh, nói: "Vậy thì phải cơm ơn em rồi." Lại không nhanh không chậm nói: "Chủ nhân nhỏ."

Giọng nói của anh rất trầm thấp, khi nói ra những lời này còn cố ý kéo dài giọng, rõ ràng là những lời nói đơn giản nhưng lại có chút thêm chút sắc thái kiều diễm.

Lỗ tai Tả Đào bắt đầu tê dại, ánh mắt bắt đầu nhìn về phía màn hình máy tính. Tống Thời Hàn đăng nhập vào một tài khoản nhỏ, trong tài khoản này chỉ có bọn họ là bạn bè duy nhất, anh vừa đăng nhập, hộp thoại liền bắt đầu nhấp nháy.

"Anh Thu đang tìm anh."

Cậu cúi xuống mở hộp thoại, Vương Thu đã gửi mấy tin nhắn tới.

【 Mùa thu sẽ không trở lại: Aida, đội trưởng, cuối cùng anh cũng online rồi. 】

【 Mùa thu sẽ không trở lại: Anh có đánh xếp hạng không? 】

【 Mùa thu sẽ không trở lại: Anh Tranh với mấy người khác đã sớm login, mau vào đi! 】

【 Mùa thu sẽ không trở lại: Vô chọn Đại Tế Ti cho mọi người mở mang tầm mắt chút. 】

Tả Đào: "Chơi Đại Tế Ti."

Thấy thế, Tống Thời Hàn thấy vậy cũng không có lập tức mở cửa phòng phát sóng trực tiếp, hắn nghĩ tới điều gì đó nhìn Tả Đào: "Em muốn học không?"

Tả Đào: "Đại Tế Ti sao?"

Tống Thời Hàn: "Ừ."

"Học như thế nào?" Tả Đào có chút háo hức muốn thử: "Nơi này chỉ có một cái máy tính, em có thể xem ngươi chơi trước."

"Không phải."

Tống Thời Hàn kéo ghế xoay về phía Tả Đào, vỗ nhẹ vào chân cậu, ra hiệu cho Tả Đào ngồi dậy: "Anh đã nói rồi, dạy từng bước một."

Tả Đào chớp mắt: "Hả?"

Tống Thời Hàn: "Em không muốn học sao?"

"Tất nhiên là muốn học!"

Không thể phân biệt được đó là loại cảm xúc gì, Tả Đào vô thức tiến lên một bước, khi nhận ra thì cậu đã ngồi trên đùi Tống Thời Hàn.

Nói giỡn, người chơi Đại Tế Ti giỏi nhất thế giới đích thân dạy học.

Nó không liên quan gì đến bất cứ điều gì khác.

Cậu phải nắm bắt cơ hội.

Lúc đầu, Tống Thời Hàn không có lập tức mang cậu đi ghép cặp với bọn Vương Thu, mà mở hình thức huấn luyện tìm xúc cảm trước. 

Tống Thời Hàn dạy  quả nhiên luôn làm theo chỉ dẫn của hắn từng bước một. Nhưng dù vậy, Tả Đào vẫn học quá chậm, thậm chí có lúc, thậm chí có lúc Tống Thời Hàn giúp cậu phân tích kỹ năng, giọng nói của anh dường như không tiến vào đầu cậu. 

Máy điều hòa rõ ràng đang làm mát, nhưng nhiệt độ dường như đang tăng lên.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Tả Đào có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang thức tỉnh.

Tay run rẩy một cái, liền ấn vào tốc biến.

......

"Tả Đào?"

Hết lần này tới lần khác người khởi xướng lại vô cùng lười nhác dựa lưng vào ghế, lạnh lùng hỏi: "Em ddang suy nghĩ cái gì?"

"Em......" Tả Đào đỏ mặt: "Nếu không hôm nay học đến đây thôi?"

Tống Thời Hàn vẫn không nói gì mà chỉ ôm người vào trong ngực, vẫn không nhanh không chậm nói: "Cẩn thận nghe. Đại Tế Ti tính bị động còn tùy vào......"

Tả Đào quả thực muốn điên rồi.

Làm thế nào cậu có thể lắng nghe cẩn thận?

Việc giảng dạy này hoàn toàn không phù hợp, cậu vừa rồi chính là bị ma quỷ ám mới có thể tin tưởng âm mưu của Tống Thời Hàn.

Cậu vặn vẹo người khó khăn cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Tống Thời Hàn. Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rên, ngay sau đó trên mông bị đánh cho một cái.

Bàn tay của Tống Thời Hàn hơi siết chặt, nửa như cảnh cáo, nửa như đùa: "Chớ lộn xộn."

Ý thức được mới vừa xảy ra chuyện gì, Tả Đào cơ hồ đỏ mặt sắp rỉ ra máu.

Từ giới thiệu ban đầu cho đến thật sự thực hành, Tả Đào đã hoàn toàn nát rồi, cậu cảm giác mình hiện tại giống như là một bức tượng gỗ bị Tống Thời Hàn nắm trong tay, không học được bất kỳ thao tác nào, chỉ biết phó mặc cho Tống Thời Hàn tuỳ ý sai sử.

Tống Thời Hàn yêu cầu bổ sung quân, cậu liền bổ sung quân, để cho cậu dọn rừng thì cậu đi dọn rừng, suy nghĩ đã sớm bay đến ngoài chín tầng mây.

Điều đầu tiên là nhận thấy là sự tương phản trong hình ảnh của họ vào lúc này.

Bộ đồ ngủ cậu đang mặc buông thõng trên người, xem xét lại Tống Thời Hàn còn mặc chiếc quần buổi sáng đi ra ngoài, cả người nhìn tỉ mỉ, toát ra một cảm giác cấm dục.

Sau đó lại chú ý tới tay trái Tống Thời Hàn, trên hổ khẩu của người đàn ông này có một nốt ruồi nhỏ, khi anh cầm tay và thao tác trên bàn phím, mu bàn tay hơi cong lên, mơ hồ có thể nhìn thấy vài đường gân, xương ngón tay thon dài đẹp mắt.

Trong lúc hốt hoảng, Tả Đào nhìn thấy Tống Thời Hàn rút tay ra khỏi bàn phím rồi đi xuống.

Đợi đã.

Những suy nghĩ rải rác chợt quay trở lại khi tay anh chạm vào lớp vải của chiếc quần âu.

Nút áo bị cài cặt nháy mắt bật ra. 

Tả Đào sững người một lúc, như thể cậu đang thấy lại cảnh bức tranh fanart mà Ba Ba gửi tới. 

Sau đó không đợi cậu phản ứng, giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tống Thời Hàn lại vang lên rõ ràng bên tai cậu.

Cậu nghe thấy Tống Thời Hàn trầm giọng hỏi:

"Có thể làm được không?"

Nhưng anh không cho cậu cơ hội để nói không.!