Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 10




Hôm sau.

Có lẽ vì vẫn giữ đồng hồ sinh học lúc còn ở trường, mới 6 giờ sáng Tả Đào đã tỉnh giấc, đầu tiên cậu ngáp ngủ một cái, nhìn lên đỉnh trần nhà khoảng vài giây sau mới ý thức được hiện tại mình đang ở căn cứ Wildfire. 

Để thuận tiện cho việc huấn luyện và giao lưu, tối qua Khương Minh đã suy nghĩ một phen, đã trực tiếp sắp xếp cho Tả Đào ở cùng khu ký túc xá trong căn cứ với bọn Tống Thời Hàn. Hơn nữa Tả Đào mới đến đây không lâu nên trước mắt cũng chỉ quen biết một số đồng đội, ở chung cũng dễ dàng chăm sóc lẫn nhau hơn. 

Dù sao ký túc xá cũng còn nhiều phòng trống. 

Dù sao trong giới E-Sport đều có một cách nói như này, đồng đội sống gần nhau thường sẽ dễ bồi dưỡng độ ăn ý hơn. 

Cũng chính vì lý do này, hiện tại phòng ở của cậu ngay cách vách phòng Tống Thời Hàn, nhưng mà cũng may các phòng được trang bị cách âm vô cùng tốt, cơ bản chỉ cần không phải động tĩnh quá lớn, thì không nghe thấy được thanh âm ở phía đối diện. 

Bất quá tối qua Tả Đào cũng ngủ không ngon, cậu có chút lạ giường, hơn nữa chăn ga gối đệm mà cậu quen ngủ vẫn chưa gửi đến, ngay cả quần áo ngủ đang mặc trên người cùng là Khương Minh tìm cho cậu —— áo ngủ là đồ được đặt riêng có chữ Wildfire hoàn toàn mới, mặt trước còn có logo tiêu chí của Wildfire, cùng với chữ ký của Tống Thời Hàn, còn chưa bán ra bên ngoài. 

Tả Đào đối với chuyện này thực vừa lòng. 

Sau khi tắm rửa sơ qua, Tả Đào tính đi xuống lầu hoạt động một chút, thuận tiện đi nhà ăn tìm cái gì đó để ăn, đúng lúc này điện thoại di dộng trên bàn vang lên.

Tả Đào bước qua nhìn thoáng qua tên hiển thị liền không muốn nhận máy. 

Là Tả Trí Dũng gọi điện cho cậu. 

Bên kia có dấu hiệu gọi không được sẽ gọi tiếp, cuộc gọi đầu tiên tự động cúp máy vì hết thời gian chờ, cuộc gọi thứ hai quay lại trước khi màn hình điện thoại kịp tối..

Tả Đào có chút bực bội mà nhéo trán, vừa mới nhấn nút trả lời, còn chưa kịp nói chuyện, đối diện đã đổ ập một tràng lại đây ——

"Con thi đại học xong rồi sao không thấy gọi cho ba?"

"Ba nhớ lộn rồi." Tả Đào đẩy cửa sổ ban công phòng ngủ ra ngoài, cậu dựa vào lan can, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng: "Con mới học lớp 9, mấy ngày nữa mới thi vào cấp 3."

Điện thoại im lặng vài giây, trong giọng nói của Tả Chí Dũng đã ẩn chứa một chút tức giận: "Tả Đào, con liền nhất phải nói chuyện với ba như vậy sao?"

Tả Đào ngữ khí bình đạm: "Con nói chuyện thế nào, không phải rất tâm bình khí hòa sao?"

Ban công phòng ngủ của cậu liền kề với ban công phòng ngủ Tống Thời Hàn, ở giữa có một bức tường ngăn cách đặt một chậu bạc hà, vừa nhìn liền thấy cái cây này rất ít khi được chăm sóc, đất ở trong chậu khô thành các vết nứt như mạng nhện, thân rễ khô cằn, phiến lá nhỏ gầy, có lá đã khô vàng.

Nhìn một cái liền biết bị suy dinh dưỡng. 

Hẳn là chuẩn bị bỏ. 

"Sao bây giờ con lại thành như vậy?" Tả Trí Dũng nói: "Ba đã sớm nói, ngày thường ít chung đụng với mấy người Tô Nguyệt Yểu. Bây giờ nhìn con xem, có chút nào giống như một học sinh không?"

Tả Đào ngữ khí lãnh đạm vài phần: "Nói chuyện thì nói chuyện, không cần nhắc đến dì nhỏ của con." Cậu duỗi tay nắm lấy một lá bạc hà không được xanh lắm: "Nói xấu sau lưng người khác như ba mà có bộ dạng của người lớn sao?"

"Ba không gọi điện để cãi nhau với con." Tả Trí Dũng bên kia điện thoại hít sâu một hơi: "Hiện tại có thể tính được cụ thể bao nhiêu điểm?"

Tả Đào rũ mắt, lại ngắt một lá bạc hà khác: "Không biết, hẳn là có thể thi đậu đại học."

"Vậy ba năm cấp 3 này con đang làm gì?"

Thanh âm Tả Trí Dũng cũng lạnh xuống dưới: "Ba nói cho con biết, nếu thi không đậu trường đại học A thì con trở về học lại ngay cho ba." Dứt lời, nghĩ tới cái gì: "Còn có, ai cho phép con đi nhuộm màu tóc hồng nhạt? Nhanh chóng nhuộm về như cũ, suốt cả ngày trên người toàn nhiễm mấy thứ xấu gì đâu......"

Không hề cho ông cơ hội nói hết câu, Tả Đào trực tiếp tắt điện thoại, thuần thục mà đem số điện thoại kéo vào sổ đen, sau đó lại lên WeChat kéo vào sổ đen.

Mới buổi sáng sớm liền chọc người không thoải mái.

Cuối cùng Tả Đào nắm một nhúm lá bạc hà, dùng sức mà chà xát mặt, gió buổi sáng và mùi của bạc hà khiến cậu tỉnh táo hơn.

Thật khó chịu, thực muốn hét to.

Nhân lúc mọi người đều đang ngủ, Tả Đào lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, lấy ra một điếu và châm lửa, làn khói trắng nâng cảm xúc phiền muộn lên, từng chút từng chút tạo thành một dải khói, vẽ ra đường cong uốn lượn, sau đó tiêu tán.

Đúng lúc này điện thoại rung lên.

【 Người đi rừng số một thế giới: Ba con gọi điện thoại cho dì. 】

【 Người đi rừng số một thế giới: Bảo là không gọi được cho con, con đem số điện thoại ông ấy kéo đen à? 】

Tả Đào trả lời một tin nhắn, hút một hơi thuốc cuối cùng, dập tắt mẩu thuốc, sau đó quấn nó vào khăn giấy và ném vào bồn cầu xả nước, hủy thi diệt tích.

Tâm tình dậy sớm vận động đã bị phá hư, Tả Đào ngồi xuống bàn làm việc, mở chiếc máy tính xách tay duy nhất mang theo bên mình lên, tính toán làm cho xong hai đơn hàng mà cậu đã nhận trong thời gian trước nhưng chưa kịp làm xong. 

Cậu có đăng ký một tài khoản trên APP Tiểu Hùng TV để bồi chơi với bạn bè, mới đầu chỉ là vì kiếm chút tiền sinh hoạt, kết quả sau đó thành tích cũng không tệ, dần dần có không ít chiến đội hẹn cậu cùng thi đấu, thanh danh cũng chậm rãi đi lên, cho nên cái tài khoản bồi chơi này vẫn luôn được giữ lại.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn, có một lần trong quá khứ, cái tài khoản này là thứ khiến khoảng cách giữa cậu và Tống Thời Hàn gần nhau hơn.

Vừa đăng nhập vào hậu trường, tin nhắn chờ màu đỏ thiếu chút nữa khiến trang web đóng băng nửa giây, trượt xuống phía dưới một lúc, liền nhìn thấy một trong những tài khoản quen thuộc, có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

【Bộ phận nhân sự Reborn: Xin chào, ZZ thân mến, chúng tôi là bộ phận nhân sự chuyên đào tạo thanh niên của Reborn. Hiện tại Reborn đang trong giai đoạn thành lập, đang rất cần những game thủ xuất sắc như bạn, không biết bạn có ý tưởng chơi thể thao điện tử không? 】

Tả Đào dựa lưng vào chiếc ghế xoay.

Đào tạo thanh niên? Thật đúng là để mắt người. Không phải cậu không nhận được lời mời từ các chiến đội, nhưng kém nhất cùng là sau khi trải qua huấn luyện trực tiếp tiến vào đội 2, chiêu mộ cậu tiến vào đội đào tạo vẫn là lần đầu tiên gặp được.

【Bộ phận nhân sự Reborn: Có thể bạn vẫn chưa thực sự hiểu rõ chúng tôi. Trước mắt chúng tôi đã mời được pháp sư đường giữa đến từ đội tuyển FTU lúc trước tuyển thủ Wind, tin tưởng bạn đã nghe qua ID của hắn. 】

【Bộ phận nhân sự Reborn: Chờ mong câu trả lời của bạn / mỉm cười.jpg】

Không cần mong đợi.

Tả Đào gõ bàn phím vài lần và trả lời.

【ZZ: Wind? Ai vậy, chưa từng nghe qua, tôi chỉ biết FTU-Fire. 】

【ZZ: Hơn nữa, có thể mấy người không biết rõ về tôi, tôi cảm thấy thao tác của tôi rất tốt, cho nên nếu tôi đi, có thể trực tiếp tiến vào đội hình xuất phát sao?? 】

Sau khi hai tin nhắn được gửi đi, Tả Đào không quan tâm nữa, lấy mánh lới lôi tuyển thủ ra để quảng cáo này, cậu cảm thấy chiến đội Reborn cũng chỉ có như vậy, có thể về sau cũng không tiến được bao xa.

Có lẽ còn quá sớm, Tả Đào từ dưới hướng lên trên nhìn một vòng, mấy ông chủ hẹn trước cơ hồ đều không online, đành phải tạm thời từ bỏ, nhắn lại từng tin nhắn để tìm thời gian nhận đơn vào buổi tối.

Sau một thời gian trì hoãn như vậy, lúc tôi rời khỏi ký túc xá đã là hơn 7:30 sắp tới 8:00 sáng.

Hôm qua mọi người đều huấn luyện tới 12 giờ, nên Tả Đào di chuyển rất nhẹ nhàng, nhẹ tay đóng mở cửa, để không làm phiền giấc ngủ của mọi người.

Kết quả là vừa xuống lầu, từ cửa chính đi ra, liền đụng phải Tống Thời Hàn từ bên ngoài đi vào.

Rõ ràng là anh vừa mới chạy bộ buổi sáng trở về, trên người Tống Thời Hàn mặc một bộ thể thao, rên đầu đeo băng đô thể thao màu đỏ, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu lên người anh, phủ lên anh một lớp viền vàng nhạt, chiếu lên trên mặt khiến cho có thể mơ hồ thấy được cả lỗ lông tơ cùng nhỏ.

Mặc dù vẫn còn cách một khoảng, nhưng Tả Đào hơi thở ấm áp tỏa ra từ người đàn ông, cũng như mùi cam quýt vô cùng mát mẻ. 

Quả thực là bùng nổ hormone.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà gặp phải ngay lúc này, Tả Đào theo bản năng đứng thẳng, cười chào hỏi, sau lại hỏi một câu vô nghĩa: "Sao sớm vậy?"

Lời vừa dứt, chợt cậu ý thức được mình vừa hút một điếu thuốc cách đây không lâu, mím môi, lo lắng lùi về phía sau nửa bước nhưng lại cố gắng trấn tĩnh.

Hẳn là sẽ không ngửi được mùi đâu nhỉ?

Lúc vừa ra ngoài cậu còn ăn một viên kẹo trái cây, hẳn là có thể che lại mùi thuốc lá? A, phiền thật, sớm biết vậy thì đã súc miệng rồi mới đi ra.

Khi trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, trong đôi mắt nhợt nhạt của Tống Thời Hàn luôn có một chút lãnh đạm không để người lạ tới gần.

Anh nhìn trên dưới đánh giá Tả Đào một cái, đôi mắt anh đột nhiên dán vào một nơi nào đó.

Tả Đào có chút khó hiểu: "Sao...... Sao vậy ạ?"

Tống Thời Hàn đột nhiên nghiêng người tới gần, chiếc mũi cao khẽ nhúc nhích hai lần, sau đó một bên lông mày hơi nhướng lên..

Tả Đào: "......"

Cậu cảm thấy xong đời rồi.

Tống Thời Hàn nheo mắt: "Tả Đào."

Tả Đào cả người căng cứng đứng thẳng, chờ đợi thời gian tuyến án cuối cùng: "Có em."

Tống Thời Hàn vươn tay, từ trên trán cậu lấy ra một nửa lá bạc hà, thấp giọng hỏi: "Có phải em ngắt lá bạc hà của anh để trên ban công không."

Tả Đào lúc đầu còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy chiếc lá bạc hà trong tay Tống Thời Hàn, tim cậu lại nhảy lên cổ họng..

Xong đời,

Cậu không chỉ ngắt, hình như còn ngắt trọc cả cái chậu bạc hà kia. 

Nửa giờ sau.

Tả Đào đang ngồi trên ghế trong phòng huấn luyện, gặm bánh bao nhân đậu đỏ mới lấy từ nhà ăn, cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Tống Thời Hàn, do dự một chút: "Đội trưởng, em không biết đó là cây bạc hà của anh."

Tống Thời Hàn " ừ " một tiếng, anh nhìn màn hình máy tính, nhíu mày cài đặt phần mềm Tiểu Hùng TV.

Ngày thường anh rất ít khi phát sóng trực tiếp, cho nên cũng không quen thuộc với phần mềm này, chờ sau khi đăng nhập tài khoản vào, tính toán sắp xếp thời gian phát sóng trực tiếp.

Tả Đào cũng không có phát hiện.

Thấy Tống Thời Hàn chưa nói gì, Tả Đào trước sau lo sợ bất an, dù sao từ lúc nãy đến giờ, đôi lông mày đang nhíu chặt của Tống Thời Hàn vẫn chưa có giãn ra.

Cậu thật sự không biết đó là cây bạc hà của Tống Thời Hàn, dù sao cái chậu bạc hà kia nhìn như có thể chết bất cứ lúc nào, chỉ có thể hy vọng đây không phải là thứ vô cùng quan trọng với Tống Thời Hàn.

"Kỳ thật em cũng không có ngắt trọc, vẫn có thể cứu vớt lại, chắc chắn có thể sống sót."

"Thôi, hay là em mua trả lại cho anh một chậu khác?"

"Cái cây kia của anh là chủng loại nào?"

Nói rồi, Tả Đào mở di động ra, xích lại gần bên cạnh Tống Thời Hàn, đem thanh tuyến phóng mềm: "Đội trưởng ca ca......" Vừa muốn đối phương nhập từ khóa, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, anh đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trên màn hình máy tính của Tống Thời Hàn.

Làn đạn rậm rạp nhanh chóng xẹt qua.

【 a a a, Hàn thần!!! 】

【 Sao chưa thông báo trước đã phát sóng trực tiếp, quỷ này ~! 】

【 Khắp chốn vui mừng khắp chốn vui mừng, tôi muốn rút lại comments mắng người điều hành Wildfire đêm qua. 】

【 À ~ đội trưởng bồ câu bồ câu ~~~】

【 Đứa nhỏ này là ai? Miệng kêu ca ca thật ngọt  ~~】

Tả Đào đại não trống rỗng, ánh mắt có chút mờ mịt: "Anh đang phát sóng trực tiếp ạ?"

Tống Thời Hàn: "Ừ."

Dứt lời, anh liếc nhìn Tả Đào đang ở bên cạnh, tùy tiện chọn mấy comments để trả lời.

【 ha ha ha, người này là ai, sao mà thấy ngốc thế chứ? 】

【 Hôm qua tôi xem phát sóng trực tiếp của Star thấy có nói các anh đã tìm được hỗ trợ? 】

【 Chính là đứa nhóc tóc hồng này sao? 】

Tống Thời Hàn lên tiếng: "Ừ, đây là hỗ trợ của tôi."

【 Tôi đến chậm, có phải đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không? 】

【 Sao tóc hồng thoạt nhìn như đang chịu uỷ khuất, Hàn thần, anh khi dễ đứa nhỏ sao? 】

Tống Thời Hàn: "Không khi dễ."

Anh nói, anh vừa liếc nhìn sản phẩm bạc hà trên điện thoại di động của Tả Đào, khóe miệng hơi cong lên: "Bạn nhỏ phạm lỗi."