Dung Tuyết

Chương 5: Đêm về




Edit: @fanbaoyuan

***

"Cô giáo nhỏ, ngồi vững!"

Vinh Tuyết đỡ lấy chỗ ngồi hắn.

Dưới chân Thiệu Tê dùng một chút lực, xe đạp đón gió rời đi.

Hắn chạy không nhanh, lời nói lại có điểm nhiều.

Từ cô là người ở nơi nào hỏi đến việc tai trái mà cô yêu thích.

Vinh Tuyết không phải một nữ sinh tùy tiện cùng người khác thân cận, khi phía trước không quen thuộc, cô thói quen cùng người ta bảo trì khoảng cách thích hợp. Cho nên đối mặt một cậu học sinh cao trung và các loại vấn đề, cô trả lời thật sự một chút có lệ.

Trung tâm phụ đạo kỳ thật ở nghiêng đối diện cửa phía Tây trường Giang Đại, nhưng từ cửa phía Tây đến khu ký túc xá, lại còn phải bị dài dòng quá nhiều câu hỏi.

-

Tối nay trăng sáng sao thưa, đèn đường màu trắng hạ xuống, che phủ bóng cây.

Trên đường chỉ còn thưa thớt học sinh trở về, nhiều nhất là các cặp đôi.

Xe đạp chạy qua một đoạn liền giảm tốc độ, thật mạnh xóc nảy một chút.

Vinh Tuyết không có phòng bị, thiếu chút nữa là ngã xuống hầu tòa, theo bản năng bắt lấy quần áo Thiệu Tê.

Hè tuần tháng chín, cho dù là đêm tối, cũng còn không tính lạnh. Nam sinh tuổi dạy thì khí huyến cản trở, ăn mặc tự nhiên đơn bạc.

Thiệu Tê hôm nay chỉ mặc một tay áo thun, Vinh Tuyết ở trong hoảng loạn dang tay bắt lấy hai bên sườn quần áo của hắn, ngón tay từ bên hông cơ bắp hắn xẹt qua.

Trái tim hắn run rẩy, còn không có kịp cảm thụ, tay bắt lấy quần áo chính mình đã buông ra.

Tiếp theo hắn thử giảm tốc độ, Vinh Tuyết đã có chuẩn bị.

Dự đoán đụng vào không có đến, Thiệu Tê không khỏi có điểm hậm hực.

Xe chạy đến một đoạn chỗ yên tĩnh không có vật kiến trúc, trừ bỏ bóng đêm, bóng người càng không.

Thiệu Tê mở miệng hỏi: "Cô giáo nhỏ, cô thường xuyên một mình trở về ký túc xá như vậy, trên đường vắng rất nhiều người, không sợ sao?"

Vinh Tuyết thuận miệng trả lời: "Tôi chỉ có tối hôm nay, ngày thường mười giờ xuất đầu liền tan tầm, vườn trường người còn rất nhiều."

Thiệu Tê a một tiếng: "Hôm nay là tôi sai, không nên lôi kéo cô hỏi bài."

Vinh Tuyết nhàn nhạt nói: "Không quan trọng, chăm học hỏi là chuyện tốt."

Thiệu Tê hắc hắc cười cười, bỗng nhiên đổi chuyện khác, giống như tùy ý nói: "Kỳ thật nếu ra trễ, cô có thể cho bạn trai đi đón cô a!"

Vinh Tuyết cười khẽ, không để ý lắm mà trả lời hắn: "Tôi không có bạn trai."

"Phải không?" Thiệu Tê gật đầu, ngữ khí nghe tới tùy ý, khóe miệng lại khống chế không được cong lên.

Tới khu ký túc xá, Vinh Tuyết chỉ chỉ phía trước cổng: "Dừng ở phía trước cửa."

"Được."

Thiệu Tê đang chạy xe đạp đến, bỗng nhiên dường như lại nghĩ đến cái gì giảm bớt tốc độ.

Một đoạn ngắn ngủn khoảng cách, lại bị hắn kéo dài hai phút, nhưng rốt cuộc vẫn tới nơi.

Chân hắn đạp lên trên mặt đất dừng xe.

Vinh Tuyết từ yên xe sau nhảy xuống: "Cảm ơn cậu. Cậu sớm một chút trở về nghỉ ngơi, bằng không cha mẹ cậu sẽ lo lắng."

Cô kỳ thật có chỗ kỳ quái, một đường này, giống như cũng không có người gọi điện thoại thúc giục hắn trở về. Đối với một cậu cao trung từ nhỏ nói, tựa hồ không quá bình thường.

Thiệu Tê cười cười: "Ba tôi đi công tác không ai quản tôi."

Thì ra là thế, Vinh Tuyết cười khẽ, không quá để ở trong lòng. Trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hơi hơi do dự xuống, mở miệng nói: "Cái kia... Có chuyện tôi muốn cùng cậu nói một chút."

"Cô nói!" Cô lời còn chưa dứt, Thiệu Tê đã gấp không thể chờ mà đáp.

"Trần lão sư hơn sáu mươi tuổi, vốn là nên an hưởng tuổi tác lúc về già, chỉ là năm trước con trai địa vị cao tai nạn giao thông đã liệt nửa người, con dâu mất, còn có đứa cháu trai ba tuổi, trong nhà cần tiền, cho nên tuổi lớn như vậy còn tới kiêm chức ban khóa phụ đạo buổi tối, chính bà thân thể kỳ thật cũng không phải thật tốt. Tôi không phải muốn các cậu làm cái gì, chính là hy vọng lớp học về sau nên tôn trọng người lớn tuổi một chút. Trần lão sư đi dạy khá tốt, nếu các cậu nghiêm túc một chút, thành tích có thể đề cao, đối với bà sẽ có trợ giúp rất lớn."

Vinh Tuyết kỳ thật không phải là người thích lo chuyện bao đồng, bị sinh hoạt phí bao bọc phía trước, học tập rồi kiêm chức những việc này đã làm cho tâm thần và thể xác cô đều mệt mỏi, nơi nào có tình yêu tràn lan như vậy. Nhưng tao ngộ Trần lão sư, rất khó làm người thờ ơ.

"A? Hả!" Thiệu Tê thoáng sửng sốt mới phản ứng lại đây, "Tôi không biết... Nếu biết như thế, khóa lần đầu tiên khẳng định sẽ không như vậy. Cô yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc."

Hắn không xem như một cậu nam sinh lòng tràn đầy sự đồng tình, có lẽ đổi lại người khác nói chuyện này, hắn có lẽ cũng sẽ không có bao lớn xúc động, nhưng nếu là Vinh Tuyết nói ra, lại làm hắn lần đầu tiên đối chính mình tùy hứng có thật sâu tự cảm trách.

Vinh Tuyết xưa nay mặt có chút sơ đạm, khó được nảy lên một tầng nhàn nhạt ý cười: "Cậu cũng đừng có áp lực, học tập tốt là vì chính mình, nghe nói cậu là học sinh mũi nhọn, cũng không nghĩ thi đại học bị kéo chân sau đi?"

Dưới đèn đêm cô gái mặt hiếm thấy nhu hòa, bỗng nhiên tim Thiệu Tê đập gia tốc đến lợi hại, dùng sức gật đầu lung tung, muốn nói thêm cái gì, lại phát giác trong đầu trống rỗng.

Vinh Tuyết nhìn nhìn hắn: "Tôi lên lầu đây, thứ sáu gặp lại."

Thiệu Tê gật đầu, nhìn cô xoay người vừa đi vừa đem mắt kính tháo xuống, duỗi tay xoa mũi, đại khái là có chút mệt mỏi.

"Chờ một chút!" Hắn bỗng nhiên gọi cô lại.

Vinh Tuyết quay đầu: "Còn có việc?"

Bởi vì cách vài bước khoảng cách, cô lại tính theo thói quen mà hơi hơi híp mắt nhìn về phía hắn. Không có mắt kính che đậy khuôn mặt, ở tối tăm có đèn đường hạ xuống, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người.

Thiệu Tê vừa mới gọi cô lại, đại não hoàn toàn chưa kịp hoạt động mà buột miệng thốt ra, lúc này thấy cô nhìn qua, trong đầu càng là một đoàn keo hồ, ấp úng nửa ngày chưa nói ra lời muốn nói.

Vinh Tuyết cảm thấy kỳ quái, cho rằng hắn có vấn đề khó mở miệng, dứt khoát tiến lên hai bước, nghiêng đầu xem hắn: "Là đi học có vấn đề gì sao?"

Thiệu Tê lắc đầu: "Không đúng không đúng, cũng không có chuyện gì."

Vinh Tuyết bất động thanh sắc đánh giá hắn một chút: "Tôi đây phải lên rồi, nếu có vấn đề gì gửi tin nhắn gọi điện thoại cho tôi đều có thể."

Thiệu Tê gật đầu.

Nhưng cô vừa mới xoay người, nam sinh phía sau lại gọi cô lại: "Chờ một chút!"

Vinh Tuyết không thể không lần nữa di chuyển qua tới, lúc này không tự chủ được nhíu mày: "Cậu có chuyện gì nói thẳng đi!"

Thiệu Tê nhìn cô, vẫn là không nghĩ tới muốn nói cái gì, nhu chiếp miệng lại không có lời phía sau.

Lúc này ở ngoài khu ký túc xá, trừ bỏ hai người, còn có mấy đôi tình chàng ý thiếp lưu luyến không rời nửa kia.

Đã tới mười một giờ, dì quản lí ký túc xá theo thường lệ ra tới nhắc nhở.

"Gần khóa cửa, mau chạy nhanh về ký túc xá!"

Mấy đôi tình lữ bị kinh động tách ra, vội vàng hôn một lúc, rồi các nam sinh nhìn theo tổ chim nhỏ nữ sinh chạy tiến ký túc xá, sau đó quay người rời đi.

Xung quanh một chút trống trải hiện lên, đèn đường hạ chỉ còn lại có Vinh Tuyết cùng Thiệu Tê hai người.

Vinh Tuyết có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía nam sinh trước mặt muốn nói lại thôi kia: "Rốt cuộc có chuyện gì mau nói đi, bằng không tôi phải về ký túc xá."

Thiệu Tê ậm ừ một lát, thình lình mở miệng nói: "Cô ở lầu mấy a?"

Vinh Tuyết mặt ngẩn ra, bật cười: "Lầu hai, cũng mặc kệ ở lầu mấy, tôi đều phải lập tức trở về, bằng không dì quản túc sẽ đóng chặt cửa. Cậu có chuyện gì thì nói nhanh."

Thiệu Tê a một tiếng. Hắn kỳ thật chỉ không nghĩ lập tức rời đi, chính là đầu óc lại nhất thời trống rỗng, tìm không thấy lí do thích hợp để lấy cớ kéo dài.

Dì quản túc thấy hai người này còn thờ ơ, cách mấy mét khoảng cách lớn tiếng nói: "Các cô cậu hai cái tiểu tình lữ, có nói cái gì không thể ngày mai nói sau?"

Vinh Tuyết nghe được ba chữ tiểu tình lữ, trên mặt không khỏi đỏ một mảng.

Cô thấp giọng nói: "Cậu rốt cuộc có muốn nói hay không? Tôi thật muốn lên lầu."

Thiệu Tê bỗng nhiên câu môi bật cười, lắc đầu: "Cũng không có việc gì, chính là tôi sẽ nghiêm túc nghe giảng khóa Trần lão sư, tôi phải đi rồi!"

Nói xong khởi động xe, nhanh như chớp chạy đi rồi.

Vinh Tuyết không hiểu ra sao, lắc đầu xoay người tiến lên lầu.

Bởi vì kỳ nghỉ cô có ở ký túc xá vừa học vừa làm, dì quản túc đối cô còn tính quen thuộc, khi cô đi ngang qua trước mặt dì, cười thuận miệng hỏi: "Vinh Tuyết, khi nào đã có bạn trai rồi?"

Vinh Tuyết chạy nhanh lắc đầu: "Dì, không phải bạn trai."

Đi cùng một người nam sinh cao trung bị hiểu lầm, thật sự là có chút vớ vẩn vừa buồn cười.

Dì quản túc hiểu rõ gật gật đầu: "Kia khẳng định là người ở lại theo đuổi đi! Hiện tại nam sinh cũng thật là, đã trễ như thế này còn lôi kéo không cho con trở về ký túc xá."

Vinh Tuyết lười không muốn giải thích, chỉ cười cười: "Dì, con lên lầu đây,"

Dì quản túc "ai" một tiếng: "Nghỉ ngơi sớm một chút a."

-

Thiệu Tê chạy một chặng đường, dường như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trống trải yên tĩnh liền quay đầu xe chạy ngược lại.

Sau đó ở ký túc xá của nữ sinh vừa mới nãy dừng xe.

Lí trí thì sai bảo nhìn lên ban công ký túc xá, nhà vệ sinh trên ban công vào thời gian này đúng là náo nhiệt, ký túc xá đều có nhiều nữ sinh ra ra vào vào.

Bởi vì đèn sáng, từ bên ngoài mơ hồ xem tới được động tĩnh ban công.

Thiệu Tê vừa đi vừa đẩy xe, một bên ngẩng đầu hướng gian lầu hai ký túc xá nhìn.

Nhưng mà đi qua đi lại một lần, cũng không thấy được người chính mình muốn thấy.

Nghĩ nghĩ, không cam lòng mà đi trở về, rồi lại xem tỉ mỉ lần nữa.

Rốt cuộc... Ở một cái ban công bên trong hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Hắn nhón chân duỗi thẳng cổ, sợ bỏ qua.

Vẫn là cách tấm kính pha lê, kỳ thật xem đến không rõ ràng như vậy, nhưng Thiệu Tê vẫn là nhận ra đó là Vinh Tuyết.

Cô mặc một thân váy ngủ, tóc cô cột cao lên, cầm lấy xào phơi đồ đem một cái quần lót treo ở không trung, sau đó bưng một cái thau nhỏ đi vào buồng vệ sinh.

Thiệu Tê thu hồi gót chân đang nhón, dựa vào trên xe đạp yên lặng chờ.

Ước chừng qua hơn mười phút, Vinh Tuyết từ buồng vệ sinh đi ra, không có ở ban công dừng lại, trực tiếp trở lại trong phòng.

Thiệu Tê chạy nhanh nhảy dựng lên hướng bên trong xem.

Thật đáng tiếc, cửa sổ ban công cùng cửa sổ ký túc xá sát đất, bên trong cái gì đều không nhìn thấy tới.

"Làm gì đấy?"

Hắn hành động lén lút dị thường khiến cho bảo an tuần tra chú ý, khẽ quát một tiếng, đi tới xem tình huống.

Thiệu Tê chạy nhanh cưỡi lên xe đạp: "Không có việc gì không có việc gì, vừa mới đưa người về."

Nói xong bay nhanh trốn mất.

Bảo an ước chừng nhìn ra hắn bất quá là cậu nam sinh hơn mười mấy tuổi, ăn mặc không giống như làm chuyện xấu, rốt cuộc không đuổi theo hắn.

Bởi vì vừa mới trở về không lâu, Vinh Tuyết bò lên trên giường, đã 12 giờ, ký túc xá đúng giờ tắt đèn. Khi cô cầm lấy di động chuẩn bị tắt máy, bỗng nhiên nhảy vào tới một cái tin nhắn.

"Cô giáo nhỏ, tôi đã về đến nhà. Ngủ ngon!"

Vinh Tuyết khẽ cười một tiếng, gửi lại: "Ngủ ngon!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu mười bảy tuổi tâm trí thật sự mười bảy tuổi, không thể lại nhiều.

- HẾT CHƯƠNG 5 -