Vẻ mặt Vương Húc Vĩ mê hoặc mà nhìn về phía người bạn bề ngoài xuất chúng đang đứng cạnh mình, phát giác chính mình đột nhiên không nắm bắt được cô. Lúc trước ở phân đoạn văn đồng nhân, lúc hắn ở hậu kỳ xem lại, rõ ràng từ cảm nhận được trên người nàng có hơi thở tử vòng, phảng phất nếu như lại có phân đoạn như vậy, tình bạn bọn họ có thể bị phá nát.
Hắn hít hà một hơi, vuốt cằm, lâm vào trầm tư, hắn có thể xác nhận Viên Sơ Nhụy thật là không thích đọc văn đồng nhân, vậy bây giờ Viên Sơ Nhụy đang đáng tiếc cái gì? Chẳng lẽ là ở đáng tiếc không có cớ để lấy cùng hắn tính sổ?
Vương Húc Vĩ nghĩ trăm lần cũng không ra, dứt khoát chân thành thỉnh giáo: "Chờ một chút, vừa rồi là ảo giác của tôi sao, cậu giống như...... Có điểm đáng tiếc?"
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nhìn về phía hắn, thần sắc nhất phái bình tĩnh: "Ân, là có đáng tiếc."
Trên trán Vương Húc Vĩ chậm rãi toát ra một cái dấu chấm hỏi: "Nhưng lúc trước cậu không phải không thích văn đồng nhân sao?"
Viên Sơ Nhụy không đáp hỏi lại: "Tôi nói không thích văn đồng nhân khi nào?"
Vương Húc Vĩ nói có sách mách có chứng: "Ở chương trình lần trước cậu đọc văn đồng nhân đọc đến lạnh nhạt như vậy, còn mang theo một cổ sát khí, cậu đã quên sao?"
Vương đại đạo diễn: Tôi thiếu chút nữa sẽ chết ở trong tay cậu, chẳng lẽ đã cậu quên sao!
Viên Sơ Nhụy nhướng mày, hơi hơi mỉm cười nói: "Lão Vương, tôi nhớ rõ cậu không phải không có mắt nhìn người như vậy."
Vương Húc Vĩ dừng một chút, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của cô, trong đầu lại cẩn thận đọc một lần nữa những lời có ý tứ này của cô, thẳng đến lĩnh ngộ lời ngầm của cô —— quan hệ của cậu ấy cùng Đào Hựu Tình không đơn giản.
Vương Húc Vĩ nháy mắt trợn tròn mắt, bất quá hắn đã sớm nhìn ra Viên Sơ Nhụy đối với Đào Hựu Tình không đơn giản, vừa mới bắt đầu Viên Sơ Nhụy đã làm người đại diện cho Đào Hựu Tình thì hắn cho rằng Viên Sơ Nhụy là coi trọng người nghệ sĩ Đào Hựu Tình này, hơn nữa quá thanh nhàn cho nên mới sẽ tự mình làm người hộ giá hộ tống nghệ sĩ.
Sau đó Viên Sơ Nhụy lại ở trước những bạn bè công khai tỏ vẻ chính mình muốn tham gia chương trình giải trí hơn nữa là cùng Đào Hựu Tình lên chương trình, hắn liền đã nhận ra tính vi diệu của chuyện này, còn đã phát ra biểu tình "Tôi đã hiểu" —— Viên Sơ Nhụy là rảnh, là có thời gian, nhưng hà tất phải bồi Đào Hựu Tình tham gia chương trình đây? Đào Hựu Tình lại không thiếu topic nhắc tới.
Nhưng mấy cái này chỉ là chính hắn suy đoán, còn không có chưa được chính chủ xác nhận, hắn cũng sẽ không cầm chuyện chưa có thật đi thẳng đến cửa xác định, thẳng đến hôm nay Viên Sơ Nhụy có phần thừa nhận.
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng suy đoán được với khi được đương sự khẳng định, trên mặt Vương Húc Vĩ vẫn là nhịn không được mà lộ ra vài phần kinh ngạc, hạ giọng hỏi: "Hai người các cậu là thật? Không phải gạt tôi đi?"
Viên Sơ Nhụy hơi hơi khom lưng, nhẹ giọng nói: "Hai bên cha mẹ đều đồng ý, cậu cảm thấy sao?"
Vương Húc Vĩ cảm thán nói: "Cha mẹ đều biết rồi? Vậy tốc độ này của hai người là có thể a." Giật mình, lại nói, "Không đúng, vậy cửa đó cậu không thích văn đồng nhân là sao?"
Ở trên thế giới này, nhiều người không thích văn đồng nhân, tựa như có người không thích xem chương trình giải trí, có người không thích xem phim truyền hình vậy, đều là sở thích cá nhân.
Viên Sơ Nhụy cùng Đào Hựu Tình quan hệ là tốt là không đơn giản, nhưng vậy thì thế nào đây? Như vậy là có thể đại biểu Viên Sơ Nhụy thích văn đồng nhân sao?
Vương Húc Vĩ: "Làm người cần nghiêm cẩn, không thể mơ màng hồ đồ, đặc biệt là làm trong giới này như chúng ta."
Viên Sơ Nhụy nghe vậy, nghiêm cẩn đáp: "Tôi không thích văn đồng nhân của em ấy cùng người khác, chỉ thích văn đồng nhân của tôi cùng em ấy, nói như vậy đại đạo diễn Vương đã hiểu chưa?"
Lúc trước cô vì cái gì tham gia chương trình? Lại còn không phải là vì đẩy đồng nhân CP của mình với Hựu Tình sao? Kết cục chính cô còn tự viết văn đồng nhân!
Nếu đã có đồng nhân của hai người, cô đương nhiên sẽ không để ý lại đọc văn đồng nhân —— chỉ cần là của hai người các cô.
Kết quả Vương Húc Vĩ không đón được sóng điện não này, thật là nghiêm cẩn khó hiểu phong tình a.
"Nga, đã hiểu rõ!" Vương Húc Vĩ bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là vấn đề ở CP, cuối cùng cũng đã rõ ràng.
Vương Húc Vĩ tiện đà lại nhỏ giọng nói: "Bất quá hai người lại tham gia chương trình này làm gì, nên tham gia chương trình yêu đương, 'tân hôn day' gì đó!"
Viên Sơ Nhụy: "Không công khai mà tham gia cái gì?"
Tâm bát quái của Vương Húc Vĩ tức khắc hừng hực thiêu đốt: "Hai bên cha mẹ đều đồng ý các cậu còn không công khai? Vậy các cậu khi nào công khai?"
Hắn có chút không hiểu được phương thức yêu đương của người bạn mình a......
Tầm mắt Viên Sơ Nhụy từ trên người hắn dời đi, khinh phiêu phiêu mà xuyên qua mặt pha lê trước đầu hướng phía chân trời, trầm ngâm một lúc, lúc sau nói: "Chờ sự nghiệp em ấy lại ổn định một chút rồi nói sau."
Trọng tâm hiện tại của Đào Hựu Tình đều đặt ở sự nghiệp nhiều hơn, đối với khi nào công khai, sợ là bản thân cô còn nói không rõ, nhưng cũng không liên quan, thiên trường địa cửu, các cô có rất nhiều thời gian.
Hơn nữa đáp án có lẽ liền giấu ở trong nhẫn trăng bạc cô đưa cho Đào Hựu Tình, chờ ngày nào đó nàng nghĩ kỹ muốn cùng cô kết hôn, không phải ý nghĩa nàng muốn cùng cô công khai sao?
Bất quá tiểu bằng hữu có tâm ở trên sự nghiệp cũng là chuyện tốt, người có sự nghiệp của mình so với ai đều mạnh mẽ hơn, hơn nữa nàng sinh ra nên đứng ở trên sân khấu tỏa ra ánh sáng vốn có của mình, tài hoa của nàng không cho phép nàng thờ ơ với chúng.
Vương Húc Vĩ thấy hai người có chủ ý của mình, làm một người khác cũng không nên nói nhiều, ngược lại hướng cô cười nói: "Khá tốt, cậu cũng có người bên cạnh."
Những người trong nhóm bạn bọn họ nhận tức trong giới, Viên Sơ Nhụy nhỏ tuổi nhất chỉ lập nghiệp không thành gia. Bọn họ nguyên bản còn nhọc lòng qua vì vấn đề Viên Sơ Nhụy độc thân, nhưng chỉ nhọc lòng vài phút, bởi vì bọn họ phát hiện Viên Sơ Nhụy còn căn bản là không để bụng chuyện này, cô không phải nói chuyện yêu đương được, mà là cô không muốn nói —— vậy người ngoài cuộc như bọn họ nhọc lòng cái gì?!
Bất quá hiện tại xem ra, lúc trước không nói chuyện yêu đương, cũng chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi. Nhìn xem, Giang gia đại tiểu thư mới trở về bao lâu liền đã bắt lấy tâm Tiểu Viên Đổng này?
Bỗng nhiên, chân trời truyền đến một tiếng trầm vang, sấm chớp ở biển mây tầng tầng lớp lớp màu xám quay cuồng lăn lộn, dẫn tới tất cả mọi người ngẩng đầu lên xem, bất quá qua hồi lâu, tí tách tí tách gió liền vô tình mà hạ xuống.
"Trời mưa." Viên Sơ Nhụy nói, "Phân đoạn một chốc một lát quay không được đi, cậu muốn làm như thế nào?"
Các phân đoạn sau của《 Chiến đến cuối cùng 》 đều ở nơi khác tiến hành, nhà hàng là vì thuận tiện cho mọi người ăn cơm nghỉ ngơi mới chọn làm sân chơi đoạn hai. Bên ngoài cũng đã sớm vì phân đoạn kế tiếp làm tốt bố trí cùng những chuẩn bị cần có, kết quả bị một hồi mưa to thình lình xảy ra cản đường.
Vương Húc Vĩ đối với trận mưa này không nói gì vài giây, rất mau liền bình tĩnh lại, nói: "Đợi mưa tạnh lại quay đi, mọi người những ngày sau cũng có tham gia chương trình hôm nay không quay xong thì không được, hiện tại tùy tiện quay một chút tư liệu sống."
Bọn họ ngày thường làm việc đều sẽ lấy dự báo thời tiết làm chuẩn, nhưng dự báo thời tiết cũng không cách nào bảo đảm trăm phần trăm chính xác, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện vài lần khác biệt, đều có thể hiểu được. Dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên đụng phải mưa to, sớm đã quen.
Chỉ cần không cần đến buổi tối là được...... Nếu không sẽ rất phiền toái.
......
Giang Nhã Lăng đang ở trong nhà xem bộ kịch bản tiếp theo nàng diễn chính, nàng gần đây rất là lo âu, áp lực như gió lồng lộng ở núi lớn ầm ầm đè ép xuống dưới.
Đào Hựu Tình lại phát hành ca khúc mới, bất quá khiến nàng lo âu không phải Đào Hựu Tình ra ca khúc mới, mà là thành tích của Đào Hựu Tình —— thành tích ưu tú đến so với thành tích của nhóm gần như nhau.
Đào Hựu Tình một tân binh vừa ra mắt chưa đến một năm, lần thứ hai phát hành bài hát cư nhiên liền có thành tích như vậy, topic cũng nhiều như thế, nàng ra mắt ba năm cũng chưa làm được! Nếu Đào Hựu Tình lần này trực tiếp bắt được song âm, vậy nàng liền càng mất mặt!
Toàn thế giới đều đang lấy nàng cùng Đào Hựu Tình so sánh, ngay cả chính mình cũng đang so sánh, nàng không muốn bại bởi Đào Hựu Tình, càng sợ hãi Đào Hựu Tình sẽ dễ dàng mà đuổi theo bước chân nàng. Ai có thể nói chính xác Đào Hựu Tình về sau đều sẽ không vào tất cả phương diện so sánh cùng nàng đây? Vạn nhất...... Vạn nhất ngay cả diễn Đào Hựu Tình cũng có thiên phú thì sao?! Vậy trừ bỏ nàng ra mắt sớm lấy lấy hơn được mấy giải thưởng, còn có thể làm sao bây giờ?
Tệ nhất chính là, Đào Hựu Tình có Viên Sơ Nhụy. Nếu Đào Hựu Tình cuối cùng thật sự cùng Viên Sơ Nhụy kết hôn, dựa vào thân phận địa vị của Viên Sơ Nhụy, Viên-Giang liên hôn vì Giang gia mang đến lợi ích đâu chỉ có một chút?! Mà nàng thì sao, không chuế một cái danh hào " bạn gái Chu Dĩ Nhu", cảm tình cùng Chu Dĩ Nhu mờ mịt không xác định.
Kỳ thật nếu nàng cũng có thể cùng Chu Dĩ Nhu kết hôn, dựa vào Chu Dĩ Nhu là chủ quản Hưng Lan, nàng cũng có thể vì Giang gia mang đến lợi ích thương mại, cũng nhất định có thể làm vợ chồng Giang Hải Minh cảm thấy cao hứng —— nhưng nàng làm không được, nàng không có chắc chắn có thể làm Chu Dĩ Nhu kết hôn cùng nàng hay không.
Nghĩ đến đây, nàng thường xuyên sẽ hối hận, lúc trước Chu Dĩ Nhu nghiêm túc thích nàng như vậy vì cái gì nàng không nắm chắc Chu Dĩ Nhu cho đàng hoàng? Không —— 5 năm trước nàng liền không nên chơi thủ đoạn làm Đào Hựu Tình lui tái!
Một người đã từng bị nàng dùng quyền thế ngạo mạn chèn ép, nhiều năm trôi qua lại vẫn cứ có thể ngạo nghễ mà đi ở đằng trước nàng, thắng được sủng ái của mọi người, trong tay còn nắm chặt quyền thế hơn so với năm đó nàng sử dụng qua, các cô không hề ngoài ý muốn trở thành địch nhân, đây làm nàng càng nôn nóng, khủng hoảng, tức giận cùng với hối hận. Nếu năm đó nàng không làm chuyện kia, liền không đến mức có mấy chuyện này quấy phá!
Nàng như cũ chán ghét, ghen ghét Đào Hựu Tình, hâm mộ thiên phú của người kia cũng ghen ghét thiên phú đó, cũng không thể không thừa nhận chính mình đã không có nửa điểm ưu thế có thể thắng được người kia......
Nàng chán ghét loại cảm giác này, từ nhỏ đến lớn nàng muốn cái gì không có? Nhưng chính là sau khi Đào Hựu Tình trở thành Giang Hựu Tình, cuộc sống của nàng bắt đầu nơi chốn không như ý. Người nàng thích thích Đào Hựu Tình, người thích nàng cũng thích Đào Hựu Tình, ba mẹ, em trai hết thảy thích Đào Hựu Tình! Nàng trở nên không người hỏi thăm, không đáng một đồng!!!
Trong lòng nàng phiền muộn, tức giận mà đem kịch bản trong tay hướng một đầu sô pha khác, chỉ có thể vô năng mà phát tiết tức giận trong lòng.
"Leng keng ——" chuông cửa đột nhiên vang lên thanh quấy rầy nàng tức giận.
Nàng không thể không phiền muộn mà đứng dậy đi xem là ai, kết quả liền ở trên màn hình điện tử thấy mặt Chu Dĩ Nhu, biểu tình nàng sửng sốt, vội vàng điều chỉnh tâm tình chuẩn bị nghênh đón Chu Dĩ Nhu.
Nếu đời này nàng có thể nắm chặt Chu Dĩ Nhu, kỳ thật ngược lại có thể làm có một chút tự tin, rốt cuộc Chu Dĩ Nhu chính là tổng tài Hưng Lan a......
Nàng mở cửa, thấy Chu Dĩ Nhu trong tay xách một túi dâu tây, lập tức lộ ra ôn nhu tươi cười: " Chị Dĩ Nhu, sao chị lại tới đây? Mau đi vào."
Chu Dĩ Nhu thay dép, đi theo Giang Nhã Lăng tiến phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy kịch bản quăng rối loạn trên sô pha, Giang Nhã Lăng trước cô một bước tiến lên đem kịch bản thu dọn để lên trên bàn trà, lại mời cô ngồi xuống, hỏi: "Chị Dĩ Nhu tìm em có chuyện gì sao?"
"Đến xem em thôi." Chu Dĩ Nhu đem dâu tây đặt lên bàn, "Em đóng phim vất vả, trong khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần quá mệt mỏi."
Suy nghĩ trong đầu Giang Nhã Lăng vừa chuyển, chủ động nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống ở trên sô pha, tiếp theo dựa vào trong lòng ngực cô chủ động làm nũng: "Biết rồi."
Chu Dĩ Nhu thấy thế khẽ cau mày, nhưng cũng không có đẩy nàng ra, mím môi, trầm mặc một lát sau, ngữ khí bình thản nói: "Em gần đây có cùng ba mẹ liên hệ qua không? Không nên chỉ lo đóng phim mà quên hỏi thăm họ."
Giang Nhã Lăng không nghĩ quá nhiều, đáp: "Chị yên tâm, em cùng họ rất tốt, cũng không quên liên lạc."
Vợ chồng Giang Hải Minh vẫn dò dặn nàng như cũ, thái độ không có quá mức xa cách, nhưng cũng không có giống như trước đây thiên vị vô điều kiện—— Đào Hựu Tình mới là hòn ngọc quý trên tay bọn họ.
Chu Dĩ Nhu gật gật đầu, một chút lại một chút mà vuốt thẳng tóc dài của nàng lại. Từ khi nào, Đào Hựu Tình cũng có một đầu lại dài lại thẳng như vậy, vẫn là vì cô mà để......
Cô rũ đôi mắt xuống, ánh mắt sâu kín làm người nhìn không thấu cô đang suy nghĩ cái gì.
Giang Nhã Lăng đợi một hồi lâu cũng chưa nghe được thanh âm của cô, đang muốn mở miệng khi liền nghe thấy cô đột nhiên hô một tiếng: "Nhã Lăng."
"Chúng ta kết hôn đi."Cô nói như thế.
......
Hết mưa rồi.
Đào Hựu Tình hai tay để trong túi đứng ở ngoài cửa, ngưỡng mặt nhìn về phía chân trời đen nhánh, chóp mũi có một cổ hơi thở cỏ xanh dày đặc, không khí ướŧ áŧ.
Hết mưa rồi, bầu trời cũng đen, không ai có thể dự đoán được trận này mưa cư nhiên sẽ lâu như vậy.
Gió đêm lạnh lẽo nhào vào trên mặt nàng, lạnh đến nàng không khỏi run run bả vai. Viên Sơ Nhụy thấy thế, duỗi tay dắt người vào trong phòng: "Đừng để cảm lạnh."
Đào Hựu Tình được cô nắm cười nói: "Một hồi liền phải quay, coi như là để em trước tiên thích ứng nhiệt độ một chút."
Gió dừng lại, nhân viên công tác đều bắt đầu nhích người thu thập thiết bị chuẩn bị đi xuống quay, chỉ có mình Vương Húc Vĩ sắc mặt ngưng trọng mà đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, như là đang rối rắm.
Đào Hựu Tình chú ý tới hắn, kéo cánh tay Viên Sơ Nhụy hướng về phía hắn đi qua, quan tâm nói: "Lão vương anh làm sao vậy?"
Vương Húc Vĩ nâng lên mắt thấy nàng, lại nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, tự hỏi vài giây lúc sau mở miệng kêu nàng: "Tiểu Tình."
Đào Hựu Tình khó hiểu mà đáp lời: "Đây, làm sao vậy?"
Vương Húc Vĩ: "Mấy ngày kế tiếp mọi người đều không tham gia được, chúng ta tốt nhất là hôm nay quay cho xong."
"Cho nên," Vương Húc Vĩ rối rắm mà nói, "Em có thể nỗ lực khắc phục sợ tối không?"