Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 62




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Nhan Khê và Nguyên Dịch thay trang phục cưỡi ngựa ra, cùng Nguyên Bác ngồi hóng gió trong đình.

Hai anh em đều không phải người giỏi nói chuyện gia đình, hiện tại ở đây lại thêm một Nhan Khê, bầu không khí giữa ba người dần ngượng ngùng. Nhan Khê cầm tách trà, nhìn trái Nguyên Dịch, nhìn phải Nguyên Bác, cúi đầu làm bộ nghiêm túc thưởng thức trà.

Địch bất động ta bất động, có thể không mở miệng tuyệt đối không mở chuyện.

"Nhan tiểu thư so với trên TV còn đẹp hơn." Nguyên Bác là một người đàn ông thập phần nghiêm túc, tuy rằng hắn rất muốn làm cho thái độ của mình dịu dàng một chút, nhưng hắn ở chỗ cao đã lâu, cái gọi là dịu dàng thật sự có giới hạn, nếu như là cô gái nhát gan hơn gặp phải người thân nhà trai như thế này, nhất định sẽ cho rằng Nguyên Bác đang tỏ vẻ bất mãn với cô ấy.


"Anh hai quá khách sáo." Nhan Khê cười nhận lời khen cứng ngắc này, "Trên TV dễ làm người khác béo lên, cho nên khuôn mặt sẽ lớn hơn người thật một chút."

Nguyên Dịch vụиɠ ŧяộʍ nhìn Nhan Khê, cô bắt chước theo hắn gọi anh hai?

"Thì ra là như vậy" Nguyên Bác gật gật đầu, dừng lại một lát, "Tiết mục em chủ trì anh đã xem qua, nội dung vô cùng đặc sắc, so với chương trình gameshow bình thường rất có ý nghĩa."

"Không nghĩ tới anh hai cũng sẽ xem tiết mục do em dẫn chương trình." Nhan Khê có chút ngoài ý muốn, "Đều là công lao của cả tổ tiết mục, chỉ là em vận khí tốt, được làm MC, được nhận công lao nhiều hơn"

"Lúc tiểu nhị ở nhà, mỗi ngày đều xem tiết mục của em." Nguyên Bác trước kia không rõ vì sao Nguyên tiểu nhị mỗi ngày đều xem chương trình của đài địa phương, hiện tại hắn mới hiểu được, thứ Nguyên tiểu nhị muốn xem không phải là tiết mục, mà là người dẫn chương trình, "Trong nhà có người mỗi ngày đến giờ liền canh trước TV, ngay cả anh không thích xem TV, anh cũng biết nội dung trên TV là gì."


Nguyên Bác nói những lời này, là muốn cho Nhan Khê biết em trai hắn thích cô bao nhiêu, coi trọng cô bao nhiêu, ngay cả tiết mục của cô cũng không muốn bỏ lỡ. Nhưng hắn lại không biết, người em trai của hắn tiết kiệm thể diện, vẫn chưa bao giờ thừa nhận điều này.

Bàn tay cầm tách trà của Nguyên Dịch run lên, hận không thể cầm tách trà chặn miệng anh trai hắn, ai, ai mỗi ngày canh giữ trước TV, anh không rảnh rỗi như vậy.

"A..." Nhan Khê cười tủm tỉm nhìn Nguyên Dịch một cái, "Anh ấy chưa từng nói với em chuyện này. "

"Nó từ nhỏ đã có tính tình này, làm cái gì cũng không nói cho người khác biết, thích cái gì cũng không muốn mở miệng nói cho người khác." Nguyên Bác còn đang muốn cố gắng giúp em trai kéo độ hảo cảm, "Nếu nó có chỗ nào không tốt, em không nên để trong lòng, cứ việc dạy dỗ nó là được."


Nhan Khê:...

Theo như hiểu biết, anh cả hào môn phải nên bên ngoài nói chuyện khách sáo, bên trong lại trào phúng một câu, như thế nào lại có một chút bao dung, quy tắc như vậy? Lại khuyên cô đi dạy dỗ thu thập em trai hắn.

Nguyên tiểu nhị là card nạp tiền điện thoại sao, còn có khuyến mãi thêm 50%.

"Anh ấy rất tốt." Nhan Khê nở nụ cười, "Anh ấy rất tốt bụng và chu đáo, tính tình chính trực lại có trách nhiệm, người đàn ông bên cạnh em, ngoại trừ ba em, chỉ có anh ấy là tốt nhất."

Nước trà trong tay Nguyên Dịch hơi tràn ra hơn phân nửa, lấy khăn tay ra lau nước trà trên ống quần, khuôn mặt đỏ thành mông khỉ. Thì ra trong lòng Nhan Tiểu Khê, anh được đánh giá cao như vậy sao?

Nguyên Bác nhìn em trai không có tiền đồ của mình, nhịn không được nở nụ cười. Làm anh ruột, nghe được người khác khen em trai của mình, làm sao có thể không vui? Vốn nhìn bộ dáng quan tâm của em trai đối với Nhan Khê, hắn còn lo lắng quan hệ giữa hai người không tốt, hiện tại nhìn thái độ Nhan Khê bảo vệ em trai, hắn thật sự không tìm ra nửa điểm xấu.
Nhưng ngoại hình của hai người này...

Đi ngoài đường chẳng khác gì ép buộc con gái nhà người ta đi chung hắn.

"Bình thường khó có dịp gặp mặt, buổi tối anh mời các em dùng cơm, hai em thích ăn cái gì?" Nguyên Bác thấy Nguyên Dịch còn đỏ mặt, để tránh em trai mất mặt trước mặt bạn gái, không thể không bày ra thái độ trưởng bối nhà trai, mời Nhan Khê ăn cơm.

"Em sao cũng được." Nhan Khê mỉm cười, dịu dàng nhìn Nguyên Dịch, "Nguyên tiểu nhị, anh muốn ăn cái gì?"

Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy có chút không tự nhiên, nữ nhân này đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, toàn thân anh đều khó chịu, thậm chí có cảm giác lưng phát lạnh.

Đến giờ cơm chiều, tuy rằng chỉ có ba người bọn họ, nhưng Nguyên Bác vẫn gọi đầy một bàn đồ ăn, "Không biết khẩu vị của Nhan tiểu thư thế nào, cho nên mỗi loại hương vị đều chọn hai món."
"Cảm ơn anh hai, anh gọi em là Đại Hà hoặc Tiểu Nhan là được rồi, không cần khách sáo như vậy." Nhan Khê nhìn Nguyên Bác nói "Gọi Nhan tiểu thư quá xa cách ạ."

"Đại Hà?" Nguyên Bác cười, "Tên này này rất thú vị"

"Là biệt danh bạn bè đặt cho em." Nhan Khê đem món ăn Hoài Nam trước mặt mình đổi vị trí với món Tứ Xuyên trước mặt Nguyên Dịch, "Người một nhà gọi là Đại Hà sẽ thân thiết hơn một chút ạ."

Nguyên Bác chú ý tới hành động của cô, cười gật đầu nói: "Vậy sau này anh sẽ gọi em là Đại Hà."

Vợ tương lai của em trai, đương nhiên là người một nhà.

Trong bữa ăn, hai người nói đến một ít chuyện văn học, tin tức, tán gẫu rất vui vẻ, nhân lúc Nhan Khê đi vệ sinh, Nguyên Bác nói với Nguyên Dịch: "Nhan tiểu thư là một người phụ nữ rất tốt, tính cách em nhiều tật xấu như vậy làm sao theo đuổi được cô ấy?"
"Cô ấy có tốt đến đâu cũng là bạn gái em." Nguyên Dịch uống một ngụm nước trái cây, "Theo đuổi cái gì, em dựa vào mị lực bản thân khiến cô ấy rung động."

Thị lực của Nhan tiểu thư nhất định phải vượt qua trình độ người bình thường, mới có thể thông qua thái độ thiếu đòn này mà nhìn thấy được con người bên trong của em." Nguyên Bác cảm thấy Nguyên Dịch sớm muộn gì cũng có ngày chết trên cái thể diện của mình, "Có bạn gái, thì hãy sống cho tốt, người trong nhà em đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Em không quan tâm người khác suy nghĩ gì" Nguyên Dịch rũ mắt xuống, ngữ khí bình tĩnh đến có chút lạnh, "Anh hai, anh không phải thường xuyên sống ở bên ngoài sao?"

Nguyên Bác khẽ nhíu mày, hắn muốn mở miệng nói, nghe được có có tiếng mở cửa, thay đổi: "Được, em cùng Đại Hà đối xử tốt với nhau, anh có thể yên tâm rồi."
Nhan Khê đẩy cửa tiến vào, đi đến bên cạnh Nguyên Dịch ngồi xuống: "Anh đang nói gì thế, tán gẫu đến vui vẻ như vậy?"

Nguyên Dịch:...

Rốt cuộc cô nhìn chỗ nào thấy anh trò chuyện vui vẻ?

"Không có gì, vừa rồi nói với tiểu nhị, em tốt như vậy, hắn làm sao theo đuổi được em." Nguyên Bác bán đứng em trai, bản thân không hề thấy áp lực.

"Nguyên tiểu nhị, anh nói với anh hai thế nào?"Nhan Khê cười tủm tỉm dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào thắt lưng Nguyên Dịch, bộ dáng tò mò.

Vẻ mặt Nguyên Dịch khẽ biến, anh hai sẽ không đem lời hắn vừa nói, nói lại cho Nhan Khê chứ?

Cái gì mị lực bản thân, hắn căn bản ngay cả tỏ tình cũng không dám mở miệng.

"Tôi, tôi còn chưa nói, em đã quay lại." Nguyên Dịch nắm lấy cánh tay cô, đặt tay cô lên ghế, chưa từng nghe qua thắt lưng của đàn ông không thể tùy tiện sờ sao?
Nguyên Bác tựa như cười cười nhìn Nguyên Dịch, lời vừa nãy nói không biết xấu hổ a, hiện tại sao lại sợ hãi, "Vậy bây giờ em cứ từ từ nói, anh rất hứng thú nghe."

Nguyên Dịch nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, đây thật sự là anh trai hắn sao? Ba mươi mấy tuổi, sao còn nhàm chán như vậy? Nhưng bắt anh thừa nhận quan hệ người yêu của mình và Nhan Khê chỉ là giả, anh lại rất không cam lòng.

Cho dù là giả, anh cũng muốn tự mình lừa gạt mình, không muốn bị vạch trần.

"Chính là tặng hoa."

"Đúng vậy, mỗi ngày mỗi loại hoa khác nhau, cũng không biết anh ấy lấy ý tưởng ở đâu." Nhan Khê ở bên cạnh bổ sung.

Nguyên Dịch:...

Quên đi, cô ấy cũng chỉ không muốn để cho người khác phát hiện bọn họ là tình nhân giả, nói dối thiện ý một chút cũng không sao.

"Còn đi ăn đồ ăn ngon."
"Em gần đây bị mập lên, đều do anh ấy."

Diễn cũng thật giống, Nguyên Dịch thiếu chút nữa ngay cả chính mình cũng cho là thật.

"Còn có cùng nhau đi dạo phố, đi xem phim."

"Anh ấy rất tốt, mỗi lần ra đường đều chủ động giúp em cầm túi, xách đồ, săn sóc lại dịu dàng."

Nguyên Dịch:...

Anh hiểu rằng người phụ nữ này không có nói dối, cô là đang mô tả lại kịch bản tình yêu. Anh đường đường là tinh anh trong ngành, chủ tịch tập đoàn Ân Thái, sẽ cầm túi xách đồ cho phụ nữ?

Làm sao có thể!

Nhưng... Anh nghiêng đầu nhìn Nhan Khê, nếu như, nếu như cô nguyện ý làm bạn gái thật của anh, anh thỉnh thoảng sẽ hạ mình một lần, dù sao cũng không tổn hại gì nhiều.

"Không nghĩ tới nó lại có thể săn sóc chu đáo như vậy." Nguyên Bác nghe xong Nhan Khê kể lại, nhìn em trai một cái, vì theo đuổi bạn gái mà hy sinh nhiều nguyên tắc như vậy, khó trách có thể thành công.
Người đàn ông có thể ở trước mặt bạn gái mà ra tay tàn nhẫn với nguyên tắc của bản thân như vậy, nhất định... là sẽ bị vợ quản nghiêm.

Sau khi biết được tình cảm của đôi tình nhân này rất tốt, Nguyên Bác cũng yên lòng, tâm tình cực tốt ăn xong bữa cơm tối. Trước khi đi, còn đưa cho Nhan Khê một tấm thẻ.

"Anh hai, cái này em không thể nhận..."

"Dựa theo quy củ, cô gái lần đầu tiên gặp người thân nhà trai, đều phải được nhận lì xì." Nguyên Bác cười nói, "Trong thẻ này cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ là một món lễ gặp mặt nhỏ, em cứ cầm đi uống trà."

"Anh hai cho, em nhận đi." Nguyên Dịch nhét thẻ vào trong tay Nhan Khê, thuận tay ôm eo Nhan Khê, "Anh hai, cảm ơn."

"Cảm ơn anh hai." Nhan Khê nhu thuận nói cảm ơn, hai má hơi đỏ lên.

Nhìn em dâu tương lai nhu thuận, Nguyên Bác thập phần vui mừng, nhưng lại nhìn em trai nhà mình, trong lòng hắn lại nghẹn. Không có cách nhìn nào khác, đây quả thực chính là phiên bản thực tế của ác bá cùng thiếu nữ xinh đẹp đáng thương, nếu như hắn không phải là anh ruột, thực không có cách nào để dối lòng mà nói bọn họ có tình cảm thật.
Mắt không thấy tâm không phiền, Nguyên Bác quyết đoán cùng hai người tạm biệt.

Những chuyện khác, vẫn là giao cho em trai hắn tự mình quan tâm.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Chờ Nguyên Bác rời đi, Nguyên Dịch mới lưu luyến buông eo Nhan Khê ra, "Anh tôi không có ý gì khác, chính là..." chính là lo lắng anh không hiểu chuyện tình cảm, sẽ độc thân cả đời.

"Tôi hiểu." Nhan Khê nắm lấy tay anh, kéo người đi ra ngoài, "Anh ấy quan tâm đến anh, anh ấy là một người anh trai rất tốt."

"Đúng vậy, trước kia khi kết quả thi không đạt, đều là anh ấy đi học gặp giáo viên giúp tôi." Nguyên Dịch ngoan ngoãn để Nhan Khê kéo đi, "Anh ấy còn đảm đương vai trò làm ba trong cuộc sống của tôi."

Ba mẹ còn sống, lại để một người anh trai lớn hơn 7 8 tuổi đảm nhiệm vai trò làm ba, quan hệ trong Nguyên gia phức tạp vậy sao? Cô nhớ tới bữa tiệc sinh nhật của Nguyên phu nhân, tình cảm vợ chồng Nguyên gia hẳn là rất tốt, tại sao cô chưa từng nghe Nguyên Dịch nhắc tới bọn họ?
"Không đạt?" Nhan Khê không hỏi chuyện của ba mẹ Nguyên Dịch, ngược lại quay đầu tò mò nhìn anh: "Thành tích của anh kém như vậy sao?"

"Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng" Ngay lúc này làm sao hắn có thể thừa nhận thành tích của mình không tốt, "Tôi là sinh viên đại học Đế Đô, thành tích kém có thể vào đó?"

"Thật ra trước kia, thành tích hoá học của tôi cũng không đạt." Nhan Khê trên mạng đã tra qua lý lịch của Nguyên Dịch, anh đúng là tốt nghiệp đại học Đế Đô, nghe nói lúc học đại học đã bắt đầu khởi nghiệp, còn từng đại diện cho trường đạt được giải thưởng lập trình gì đó, cô không hiểu rõ lĩnh vực này, nhưng biết giải thưởng này rất lợi hại.

Nguyên Dịch không nói gì, anh không dám để Nhan Khê biết, hồi trung học anh không chỉ không học hành tốt, hơn nữa phong cách ăn mặc cũng không phù hợp với xu hướng.
Giả vờ cool ngầu đùa giỡn nhất thời sảng khoái, lớn lên hối hận đoạn trường.

Trước kia không cảm thấy quá khứ tuổi trẻ vô tri này có cái gì không tốt, hiện tại có người mình thích, mới biết làm người tốt không nên có bất kỳ lịch sử đen tối nào, anh muốn ở trong mắt Nhan Khê mình là người hoàn mỹ, mà không phải là một học sinh cao trung trốn học mặc trang phục kỳ dị.

Đi tới bãi đỗ xe của biệt uyển, Nhan Khê nhìn Nguyên Dịch giống như một đứa bé ngoan tùy ý mình dắt tới dắt lui, bỗng nhiên dừng bước. Nguyên Dịch nghi hoặc nhìn cô, "Làm sao vậy?"

Nhan Khê lắc lắc tay hai người nắm chặt nhau: "Anh vẫn còn là đứa trẻ 3 tuổi sao, vẫn muốn tôi dắt đi?"

Nguyên Dịch muốn rút tay ra, nhưng rút được một nửa lại trở tay cầm tay Nhan Khê: "Cô nắm tay tôi lâu như vậy, nói công bằng, tôi phải nắm lại tay cô."
Không biết xấu hổ, hắn nhất định phải không biết xấu hổ.

"Được thôi." Nhan Khê cười tủm tỉm tùy ý Nguyên Dịch dắt đi, thẳng đến sau khi lên xe, Nguyên Dịch mới buông tay cô ra.

"Không nắm nữa?"

Nguyên Dịch:...

Anh cảm thấy người phụ nữ này đang đùa giỡn với anh.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Xe chạy đến bên ngoài biệt thự của Nhan Khê, Nguyên Dịch phát hiện trong biệt thự tối đen, nhịn không được nhíu mày: "Cô ở một mình?"

"Ba tôi theo đoàn khảo sát ra nước ngoài, phải vài ngày mới trở về." Nhan Khê lấy thẻ vàng Nguyên Bác tặng cho cô ra, "Cái này trả lại cho anh."

"Anh tôi cho cô, cô nhận là được, còn đưa tôi làm gì?" Nguyên Dịch không nhận.

"Thẻ này Nguyên tiên sinh không phải đưa cho tôi, mà là đưa cho bạn gái anh, tôi không nhận." Nhan Khê nhét thẻ vào trong tay Nguyên Dịch, mở cửa xuống xe, "Tôi về ngủ, chúc ngủ ngon."
Nguyên Dịch nắm lấy thẻ vàng trong tay, do dự một lát đuổi theo: "Nhan Tiểu Khê!"

"Hả?" Nhan khê đi cũng không nhanh, thấy Nguyên Dịch đuổi theo, cười cười quay đầu lại nhìn anh, "Làm sao vậy?"

"Cái này," Nguyên Dịch nắm lấy tay Nhan Khê, nhét tấm thẻ vàng này trở lại, "Tôi không muốn đưa cho người khác."

Cúi đầu nhìn thẻ trong tay, Nhan Khê vẫn cười như cũ, "Vì sao?"

"Không có bạn gái nào khác" Nguyên Dịch có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Khê lại vô cùng kiên định, "Chỉ có mình em."

"Nhưng tôi chỉ..."

"Giả cũng có thể thành thật," giọng Nguyên Dịch có chút run, "Được không?"

Nhan Khê cười không nói lời nào, cô cầm lấy thẻ ngân nhìn kỹ, dưới ánh đèn đường, tấm thẻ này chiếu ra ánh sáng mê người.

Nguyên Dịch lần đầu tiên biết được thế nào là một giây dài như một năm.
"Tấm thẻ này tôi tạm thời nhận lấy."

Trong lòng Nguyên Dịch mừng như điên.

"Nhưng mà..." Nguyên Dịch nín thở, đồng tử run rẩy, hai chân có chút nhũn ra.

"Lấy giả thành thật như vậy có phải không tốt lắm không?"

"Chỗ nào không tốt?"

"Cảm giác không tốt." Nhan Khê nghịch thẻ vàng trong tay, "Loại tình cảm này, quan trọng là cảm giác. Anh thử phương pháp theo đuổi phụ nữ đi, có lẽ sẽ nhanh cảm nhận được."

Nguyên Dịch:...

"Ý em là muốn tôi chịu khổ theo đuổi em sao?"

"Đúng vậy" Nhan Khê cười tủm tỉm hỏi, "Anh không muốn sao?"

Nguyên Dịch: "Được, nguyện ý."

Hắn là đại nam nhân, nhường cô một chút cũng không sao.

Cô gái của mình, cưng chiều một chút cũng không có vấn đề gì, liền chiều theo ý cô ấy.

"Vậy anh cố lên." Nhan Khê vẫy tay với anh, "Đến đây, cúi đầu."

Nguyên Dịch cúi đầu.
Môi mềm mại, chút dịu dàng, lại ấm áp.

Anh ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt, cứng đờ như tượng.

"Đặt cọc trước cho anh."

....