Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 52




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Gió cuối thu se lạnh, Nguyên Dịch ngồi trong xe, chờ Nhan Khê đi ra.

Mở cửa sổ ra, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo, có chút ảo não vỗ vỗ trán. Sáng sớm chạy tới đây ngồi ngốc, đầu óc hắn có bị bệnh không?

"Nguyên tiểu nhị, để anh chờ lâu." Nhan Khê mặc váy dài, bên ngoài còn khoác một chiếc áo, bước đến xe Nguyên Dịch ngồi xuống, đặt túi lớn trong tay ở dưới chân, xoa xoa tay nói: "Hôm nay hình như hạ nhiệt, hơi lạnh."

"A Cương, tăng nhiệt độ trong xe lên một chút." Nguyên Dịch thấy tay cô trắng nõn mềm mại, có loại xúc động muốn sờ lên. Ý thức được suy nghĩ của mình lại lưu manh như vậy, anh vội vàng dời tầm mắt, "Cô xách cái túi lớn như vậy làm gì?"

"Tôi không biết hôm nay sẽ chơi trò gì, cho nên chuẩn bị thêm một bộ quần áo để thuận tiện vận động." Nhan Khê lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, "Đây là bánh quy ba tôi nướng, anh nếm thử đi."


Bánh quy được tạo hình các loại động vật khác nhau, giống như bánh quy mà ba mẹ hay dỗ dành trẻ con dưới 12 tuổi.

"Muốn thuận tiện cho việc vận động, còn mặc váy, đây không phải càng phiền phức cho chính mình?"

"Nhưng đẹp."

Không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ, Nguyên Dịch cúi đầu đưa tay lấy bánh quy bỏ vào miệng, bánh quy ngọt mà không ngấy, tay nghề quả thật không tệ, giống như là thứ mà thợ làm bánh ngọt chuyên nghiệp làm ra, anh nhịn không được lại cầm khối bánh thứ hai, "Không nghĩ tới bác Tống có tay nghề tốt như vậy."

"Ba tôi nấu ăn rất ngon." Nhan Khê đắc ý nói, "Trước đây, bữa cơm gia đình đều do ba tôi nấu."

"Bác gái không biết nấu cơm?" Lúc Nguyên Dịch cầm bánh quy thứ ba, cùng đầu ngón tay Nhan Khê đụng phải nhau, xúc cảm hơi lạnh cùng mềm mại, làm cho ngực hắn đập không ngừng, lồng ngực tựa hồ đã không giữ được trái tim, nó như thể chờ không được muốn nhảy ra.


Tay Nguyên Dịch vừa khô ráo vừa ấm áp, Nhan Khê sửng sốt một chút, thu ngón tay trở về, "Mẹ tôi rất am hiểu những thứ liên quan đến nghệ thuật, mặc dù bà ấy rất thích nấu ăn, nhưng ba tôi vẫn suy nghĩ cho sức khỏe của tôi nên không đành lòng cho tôi ăn com do bà nấu."

Cúi đầu nhìn nữ nhân mỉm cười nói chuyện, Nguyên Dịch cảm thấy trái tim mình giống như ngâm mình trong suối nước nóng, có chút ấm áp, có chút trướng lên, muốn... Muốn ôm cô ấy vào lòng.

"Tôi giúp cô cầm bánh quy, cẩn thận đừng để rơi." Nguyên Dịch ôm hộp bánh quy trong tay mình.

Nếu cô ấy cứ cầm như vậy, tay chắc sẽ bị đau.

"Anh thích ăn, thì ăn nhiều một chút, tôi cũng sẽ không tranh với anh." Nhan Khê hào phóng xua tay "Nếu anh thích, lần sau tôi nhờ ba tôi nướng nhiều hơn một chút, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui vì đùi vàng có thể thưởng thức tay nghề của của ông ấy."


"Đùi vàng?" Nguyên Dịch nhướng mày nhìn Nhan Khê, lần đầu tiên nghe thấy câu nói thẳng thừng như vậy.

"Chỗ dựa lắp lánh nha." Nhan Khê so sánh một tư thế phát sáng, "Hiểu không?"

"Nếu tôi là đùi vàng..." Nguyên Dịch bỗng nhiên tới gần Nhan Khê một chút, "Vì sao tôi ở trước mặt cô, không có loại hưởng thụ nhận đãi ngộ của đùi vàng?"

"Bởi vì tôi có tiền, không có nghèo khổ, coi quyền lợi tiền bạc là phù du." Nhan Khê dịch mông sang bên cạnh, cách Nguyên Dịch quá gần, hô hấp của cô có chút không được tự nhiên, "Nhìn gương mặt chân thành này của tôi đi, vừa nhìn đã biết là nữ nhân đơn giản thanh thuần như đóa bạch liên."

"Nhan Tiểu Khê, cô biểu diện rất sống động loại tư thái không cần mặt mũi." Ánh mắt Nguyên Dịch rơi vào trên mặt Nhan Khê, khuôn mặt này... thực sự trông rất vô tội đáng thương. Không phải người ta đều nói tâm sinh tướng sao, vì sao nữ nhân Nhan Tiểu Khê này lại dám nằm ngoài quy luật mệnh lý?
"Mặt tôi vẫn còn chỗ này, ai nói tôi không cần mặt nữa." Nhan Khê nâng mặt cười với Nguyên Dịch, Nguyên Dịch muốn trào phúng mấy câu nhưng đến miệng cứng rắn nuốt xuống.

Hắn là người đàn ông tốt, người đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.

Nguyên Dịch và nhóm bạn hẹn gặp nhau tại một khu nghỉ mát phong cách cổ kính, bên trong phong cảnh đẹp, thái độ phục vụ rất tốt, loại phục vụ đặc biệt chỉ dành cho giới thượng lưu.

"Nơi này thật đẹp." Nhan Khê từ trên xe đi xuống, đi tới cầu hành lang cửu khúc, "Bọn họ đang ở đâu?"

"Đi theo tôi." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê có hứng thú với một hồ hoa, "Đêm nay chúng ta có thể ở lại đây một đêm, sáng mai tôi sẽ đưa cô đến đài truyền hình."

Nhan khê cười cười, từ chối cho ý kiến.

"Anh Dịch, Đại Hà, bên này." Trên đình trong hồ, Từ Kiều Sinh dựa trên lan can vẫy tay với Nhan Khê và Nguyên Dịch, bình thường ra ngoài đều đem mũ lưỡi trai và kính râm, hôm nay lại không có, thoạt nhìn giống người thường không ít.
"Sao anh đến sớm vậy?" Nhan Khê đi tới đình trong hồ, thấy trên bàn bày một ấm trà, nước trà ngâm rất đậm, "Uống trà đậm sớm như vậy?"

"Vì có thể đến tham gia tụ họp hôm nay, tôi tăng ca thêm một chút để quay xong cảnh quay." Từ Kiều Sinh vừa nói, vừa uống xong nửa tách trà đậm còn lại, "Anh Dịch, vừa rồi mấy người bọn họ gọi điện thoại cho em, nói sắp tới rồi, hay anh và... Đại Hà gọi bữa sáng trước?"

"Anh đã ăn rồi." Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê, "Ở đây bọn họ có há cảo hấp hương vị cũng không tệ, cô có muốn nếm thử không?"

"Được."

Nghe được có mỹ thực còn có thể nếm thử, Nhan Khê không chút khách khí đáp ứng.

Rất nhanh có nhân viên đưa bữa sáng tới, Nhan Khê bất tri bất giác ăn hết nửa lồng hấp.

"Nhan Tiểu Khê, tôi nhớ rõ… Cô đã ăn sáng rồi?" Nhìn Nhan Khê ăn, Nguyên Dịch cảm thấy dạ dày mình có chút cồn cào.
"Ừm, cho nên lồng hấp há cảo này tôi ăn không hết." Nhan Khê có chút tiếc nuối, hương vị của bánh quả thật rất ngon, khó trách có thể hấp dẫn người tiêu dùng khó tính tới nơi này. Rót một tách trà uống, Nhan Khê đứng dậy chậm rãi đi trong đình, bỗng nhiên cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Mặt trời đã nhô lên a."

Ánh mặt trời màu vàng chiếu lên mặt cô, ngay cả người cô cũng ấm lên theo.

Nguyên Dịch ngơ ngác nhìn chằm chằm Nhan Khê trong chốc lát, đi đến bên cạnh Nhan Khê, tay chống lan can duỗi đầu ra ngoài: "Thời tiết hôm nay rất tốt, buổi tối nói không chừng có thể nhìn thấy mặt trăng."

Nhan Khê nhìn thoáng qua, thuận miệng đáp: "Có thể thế."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Từ Kiều Sinh nhìn chằm chằm nửa lồng há cảo còn lại, nhịn không được nuốt nước miếng, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, gắp một cái bánh bỏ vào miệng.
Cái gì mà giữ dáng, cái gì mà khống chế cân nặng, gần đây ăn chay hắn cũng muốn điên rồi, nhìn thấy há cảo nhân thịt, hận không thể toàn bộ nuốt vào trong bụng. Thịt, cuối cùng hắn cũng được ăn thịt.

Chờ lúc bọn họ đi tới, Từ Kiều Sinh đã mất khống chế, lại gọi một phần há cảo nhân thịt ăn sạch sẽ, cả người thần thái đều phấn chấn hẳn lên.

Lần này Trương Vọng không phải là một mình đến, bên cạnh hắn còn mang theo một người bạn gái, bạn gái mặt mũi xinh đẹp, mắt to, mắt hai mí, trang điểm tinh xảo, là một cô gái trẻ tuổi thập phần xinh đẹp, bất quá Nguyên Dịch, Từ Kiều Sinh bọn họ đối với cô ấy thái độ cũng không thân thiết mấy.

Cô gái hình như cũng không muốn để ý, ngoan ngoãn đi theo phía sau Trương Vọng bưng trà đưa nước, đối với đám người Nguyên Dịch và Nhan Khê cô ấy cũng thập phần tôn kính lịch sự.
Phía sau khu nghỉ dưỡng có một trường đua ngựa rất lớn, Nhan Khê tuy rằng không biết cưỡi ngựa, nhưng cũng muốn đi theo góp vui, lúc đến phòng thay đồ cưỡi ngựa, vừa vặn đi cùng Vũ Nhi.

Vũ Nhi chân trước chân sau giúp cô lấy đồ, ý tứ lấy lòng rất rõ ràng.

"Cám ơn." Nhan Khê tiếp nhận đồ cô ấy đưa đến, "Sàn nhà có chút trơn, cô chú ý đừng để ngã."

Vũ Nhi cười cười, ôm đồ cưỡi ngựa đi vào phòng, thay quần áo xong liền cầm điện thoại di động khoe với bạn bè, hôm nay không chỉ có thể cùng Trương thiếu ra ngoài chơi, còn gặp được bạn gái thần bí của Nguyên thiếu.

Bạn bè hâm mộ cô có thể đi cùng Trương thiếu, lại tò mò thân phận bạn gái Nguyên thiếu.

Người như các cô ấy lấy kết giao với người có tiền làm vinh dự, tự biết gả không nổi vào hào môn, đối với những nữ nhân có thể gả cho công tử nhà giàu vừa ghen tị vừa sùng bái. Cả giới ai mà không biết hai vị thiếu gia Nguyên gia là tảng băng trôi không thể leo lên được, đừng nói cùng các cô ấy làm bạn, ngay cả liếc một cái cũng không thèm.
Tay Vũ Nhi đánh chữ dừng một chút, rất nhanh liền gõ tiếp.

【Người rất tốt, bộ dáng thanh thuần lại ôn nhu, mấy vị đại thiếu gia kia thái độ đối với cô ấy cũng rất nhiệt tình, không giống với những người như chúng ta.】

"Vũ Nhi, em thay xong chưa?" cánh cửa bị gõ.

"Xong rồi đây." Vũ Nhi cất điện thoại, sửa sang lại trang phục trên người, mở cửa đi ra ngoài, "Nhan tiểu thư, chân cô thật xinh đẹp."

Mảnh khảnh cân xứng, ngay cả một người phụ nữ như cô ấy cũng muốn nhìn thêm hai lần.

Yêu cái đẹp lòng người đều có, ánh mắt không nghe sai khiến, cô ấy cũng không có biện pháp.

"Cám ơn, cô cũng rất xinh đẹp." Nhan Khê lấy một cây roi ngựa từ trên tường, làm bộ mình là cao thủ cưỡi ngựa, đi ra ngoài.

Đi tới trường đua ngựa, cô nhìn con ngựa chân lùn đang được giữ trong tay huấn luyện viên, trong lòng có chút sợ hãi, vạn nhất từ trên lưng ngựa ngã xuống, lại vừa vặn bị vó ngựa giẫm lên mặt...
Cô sờ sờ cánh tay nổi da gà, suy nghĩ quá nhiều, thật không phải chuyện tốt gì.

Sợ roi ngựa làm ngựa sợ hãi, cô đưa roi cho nhân viên, giẫm lên ghế run rẩy trèo lên lưng ngựa, huấn luyện viên nói một đống lời cũng không nhớ nổi, "Huấn luyện viên đẹp trai, anh ngàn vạn lần đừng buông dây thừng, đừng buông."

"Cô yên tâm, con ngựa này rất ngoan, tôi cũng sẽ không buông tay." Huấn luyện viên thấy bộ dáng Nhan Khê vừa sợ vừa muốn cưỡi ngựa, thiếu chút nữa không nhịn được cười, nhưng nghĩ đến đây là khách quý do Nguyên thiếu gia mời đến, hắn cố gắng nhịn xuống.

Lộc cộc lộc cộc

Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, Nhan Khê nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Dịch cưỡi một con bạch mã, giống như vương tử quý tộc trong truyền thuyết, chạy về phía này. Lúc rảnh rỗi nhàm chán, cô cũng từng xem cuộc thi cưỡi ngựa quốc tế, những tuyển thủ kia dáng người cao ngất, dáng vẻ tao nhã, quý khí mười phần, cho dù là người ngoài cuộc không biết gì như cô, cũng sẽ nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai cưỡi ngựa trong thực tế.

"Sao không đi?" Nguyên Dịch cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Nhan Khê, sửa sang lại mũ bảo hộ trên đầu một chút, "Không biết cưỡi?"

Mẹ ơi, người đàn ông vai rộng mông tròn chân dài, mặc kỵ trang thật sự đẹp trai đến mức toàn thân phát sáng. Tầm mắt Nhan Khê rơi xuống thắt lưng Nguyên Dịch, thoạt nhìn rất nhỏ, không biết dưới lớp quần áo có bao nhiêu khối cơ bụng?

"Cô nhìn cái gì vậy?" Nguyên Dịch cảm thấy góc nhìn Nhan Khê có chút không thích hợp, hai bên má có chút sốt.

"Tôi thấy anh... Con ngựa rất tốt." Nhan Khê tuy rằng không biết con ngựa này tốt ở đâu, nhưng trực giác nói cho cô biết, con ngựa này nhất định không rẻ.

"Con ngựa này là do anh Dịch nuôi ở trường đua ngựa." Từ Kiều Sinh cưỡi ngựa chạy tới, "Ngọn núi này một nửa đều thuộc về anh Dịch, cho nên hôm nay cô thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, đừng giúp anh ấy tiết kiệm tiền."
"Một nửa còn lại là của ai?" Nhan Khê trong lòng âm thầm giật mình, ngọn sơn trang này đều rất nổi danh trong nước, không nghĩ tới có liên quan đến Nguyên Dịch.

"Hai người kia." Từ Kiều Sinh chỉ chỉ Chu Hàn và Dương Dục, "Bọn họ cũng đầu tư."

"Vậy tôi không chỉ tiêu tiền của Nguyên tiểu nhị, mà còn tiêu tiền của hai người khác." Nhan Khê thuận miệng đùa giỡn, "Sao lại không tiết kiệm cho Nguyên nhị thiếu được?"

"Làm sao có thể..." Từ Kiều Sinh quay đầu phát hiện Nguyên Dịch đang nhìn mình, cứng rắn thay đổi khẩu phong, "Anh Dịch vẫn chiếm phần lớn."

"Hai người chậm rãi nói chuyện, em đi cưỡi ngựa một chút."

"Nguyên tiểu nhị, tính cách của em họ anh, sẽ thích hợp lăn lộn trong giới giải trí sao?" Đầu óc đứa nhỏ này có chút không tiện, nói chuyện câu trước câu sau chả ăn nhập gì.
"Nó hay tự kỷ như vậy, không vào giới giải trí, còn có giới nào có thể chịu đựng được tật xấu này của nó chứ?" Nguyên Dịch cưỡi ngựa đi chậm rãi, huấn luyện viên dắt ngựa đi theo phía sau, Nhan Khê vốn có chút sợ hãi, cùng hắn tán gẫu, liền quên mất chuyện sợ hãi này.

Dây buộc mũ có chút chặt, Nhan Khê muốn nới lỏng một chút, nhưng cô không dám buông tay dây an toàn ra.

"Cô bị sao vậy?" Nguyên Dịch chú ý tới cô xoay cổ xoay tới xoay lui, "Chỗ nào không thoải mái?"

"Dây khóa có chút chặt."

"Đừng nhúc nhích." Nguyên Dịch vỗ vỗ con ngựa dưới thân, khiến hắn cách Nhan Khê gần hơn một chút, gần đến mức anh đưa tay có thể sờ được mặt Nhan Khê.

"Mũ bảo hộ quá chật sẽ không thoải mái, nhưng quá lỏng lẻo lại không có tác dụng bảo vệ." Nguyên Dịch tháo găng tay xuống, cúi đầu sửa sang lại dây nón cho Nhan Khê, ngón tay thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận đụng phải cằm cô, ngón tay anh có chút phát run, "Như vậy được chưa?"
Nhan Khê muốn lắc đầu thử một chút, nào biết vừa mới lắc đầu đã đụng vào tay Nguyên Dịch.

"Được, được rồi."

Mẹ ơi, sự trêu chọc vô hình là thứ trí mạng nhất, trái tim thiếu nữ của bà đây không muốn sống nữa.

"Có muốn thử cảm giác phi ngựa hay không?" Nguyên Dịch ra vẻ trấn định, "Nhìn cô chậm chạp như vậy, thật đáng thương."

"Cảm giác như thế nào?" Nhan khê siết chặt dây an toàn: "Anh đừng động vào con ngựa của tôi!"

"Tôi dẫn cô ra ngoài chơi, không phải muốn gây án mạng." Nguyên Dịch tức đến đen mặt, "Nhan Tiểu Khê, trong đầu cô có thể nghĩ chút gì đó bình thường hay không." Hắn cũng không phải biếи ŧɦái.

"Phải trách anh không nói rõ ràng" Nhan Khê quay đầu, "Sao có thể trách tôi?"

"Chỗ này."  Nguyên Dịch vỗ vỗ phía sau mình, "Con ngựa này là ngựa trưởng thành, ngồi thêm một người không thành vấn đề, tôi dẫn cô chạy một vòng."
"Hay là không cần đi, vạn nhất chạy quá nhanh, tôi bị ngã xuống thì làm sao bây giờ?" Nhan khê vừa khẩn trương đã dễ dàng bổ sung đủ loại hiện trường khủng bố, liên tục lắc đầu: "Quên đi, tôi vẫn nên ngồi xem anh cưỡi ngựa."

Xem người đẹp cưỡi ngựa, là sự hưởng thụ kép của mắt và linh hồn.

"Lên đây!" Nguyên Dịch cảm thấy nếu mình nói tiếp, nhất định sẽ bị Nhan Khê làm tức chết, "Yên tâm đi, tôi chưa tới 10 tuổi đã bắt đầu cưỡi ngựa, sẽ không để cô ngã."

"Không được." Trước mặt là mệnh nhỏ cùng dung mạo của mình, lập trường của Nhan Khê đặc biệt kiên định, "Tôi sợ."

"Cô ngay cả đắc tội với tôi cũng không sợ, còn sợ một con ngựa?" Nguyên Dịch ở trong lòng thầm mắng, là ai nói nam nữ cùng cưỡi ngựa sẽ dễ dàng sinh ra hảo cảm nhất, nữ nhân này ngay cả lưng ngựa cũng không dám lên, còn sinh ra hảo cảm cái rắm.
Kế của Trương Vọng đúng là không đáng tin cậy!

"Con người sao có thể so sánh với ngựa? Anh có thể giảng tam quan giảng đạo lý, ngựa lại không thể." Nhan Khê xua tay, "Anh tự chạy một mình đi, đừng để ý đến tôi."

Nguyên Dịch trừng hai mắt nhìn Nhan Khê, xoay người vỗ vỗ ngựa, rất nhanh liền cưỡi ngựa chạy xa, chỉ để lại cho Nhan Khê một bóng lưng soái khí.

Đây là... không vui sao?

Tâm tư của đàn ông, sâu như Thái Bình Dương, thực sự làm cho người ta không thể hiểu được.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Nguyên Dịch đi qua bên cạnh Nhan Khê ba bốn lần, Nhan Khê chỉ đi được nửa vòng trường đua ngựa, trong góc Trương Vọng cùng Vũ Nhi ngồi trên ghế nói chuyện vui vẻ, cách đó không xa ba người từ Kiều Sinh, Chu Hàn, Dương Dục cưỡi ngựa song song đi về phía trước, không biết thì thầm nói cái gì.
Lại nhìn con ngựa chân thấp chậm chạp dưới thân, cô len lén nhìn Nguyên Dịch xa xa.

Dưới ánh mặt trời, Nguyên Dịch mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, ngồi trên lưng ngựa chạy như bay, bộ dáng đẹp trai cùng... gợi cảm, giống như bạch mã hoàng tử trong cổ tích, sẵn sàng để nghênh đón công chúa của mình.

Nguyên Dịch thật không muốn để ý tới Nhan Khê, nhưng nhìn thấy cô chậm chạp cưỡi con ngựa nhỏ chạy tới chạy lui, ngoại trừ huấn luyện viên dắt ngựa cũng không có ai nói chuyện với cô, trong lòng thế nào cũng không chịu nổi, có chút phiền não kéo nút mũ bảo hộ, hắn lại dừng lại bên cạnh Nhan Khê, cùng Nhan Khê chậm rãi đi, nhưng trên mặt lại viết "Đừng nói chuyện với tôi, tôi muốn giữ im lặng."

Khoé mắt Nhan Khê lại dừng lại ở eo và đôi chân dài của Nguyên Dịch, nếu Nguyên Dịch thật sự dẫn cô chạy một vòng trường đua, có phải cô có thể không cẩn thận mà sờ thắt lưng, thuận tiện ôm một cái nữa không?
Không đúng, cô làm sao có thể có ý nghĩ lưu manh như vậy, đây chính là Nguyên tiểu nhị!

Người ta coi cô là bạn bè, cô lại muốn ăn đậu hủ người ta?

Trời ơi, cô là một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết chính trực, tư tưởng sao có thể dơ bẩn như vậy?

Nhan Khê quay đầu nhìn Trương Vọng đang tán tỉnh Vũ Nhi, nhất định là vấn đề ở hắn.

Gần mực thì đen mà.

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Vọng: ??????? Đây là cái gì vậy? Sao lại úp cái nồi đen cho tôi chứ?