Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
"Tiểu Như, cậu bị làm sao vậy?" Dương Mẫn phát hiện, sau khi gặp nam thanh niên được Đại Hà gọi là "Nguyên tiểu nhị", phản ứng của Đào Như rất không thích hợp, "Cậu biết nam thanh niên này sao?"
Đào Như kéo cô vào một góc, nhỏ giọng nói: "Hắn chính là nhị đổng tớ lúc nãy có nói với Đại hà, thiếu gia hào môn."
"Thiếu gia hào môn?" Dương Mẫn thấy bộ dáng Nguyên nhị thiếu cùng Đại Hà đấu võ mồm, cảm thấy người này thật sự quá không phù hợp với suy nghĩ của cô đối với giới hào môn, "Hào môn này có phải hơi khác không?"
Một công tử nhà giàu, hắn không phải chỉ rượu vang đỏ Lafite 82, xe chỉ lái phiên bản giới hạn toàn cầu, đồng hồ được làm hoàn toàn thủ công, quần áo đều là đồ cao cấp, ra ngoài không mang theo mười hoặc tám vệ sĩ, sẽ miễn cưỡng ra cửa như vậy sao?
"Cậu thấy chúng ta có nên qua nói chuyện không?" Dương Mẫn thấy hai người cãi nhau đến hưng phấn, "Hai người bọn họ tốt cuộc có quan hệ gì?"
Người yêu?
Cũng không giống lắm, bạn trai nào dám trước mặt bạn gái bày vẻ nợ nần giữa thanh thiên bạch nhật như thế?
Bạn bè?
Dương Mẫn thấy Nguyên nhị thiếu mặc dù đang cãi nhau với Đại Hà, nhưng lại chu đáo kéo một cái ghế thấp ngồi xuống bên giường, cùng Đại Hà duy trì độ cao để đấu võ mồm, mà không phải từ trên cao nhìn xuống làm cho Đại Hà không nhìn thấy mặt hắn, từ điểm này mà nói, vị Nguyên nhị thiếu vẫn rất cẩn thận.
"Qua đó làm gì?" Đào Như vội vàng giữ chặt cô, "Để cho bọn họ cãi nhau đủ rồi nói sau."
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
"Vừa vặn chướng mắt." Nhan Khê khẽ hừ, "Đỡ phải nghĩ cách từ chối anh."
Nguyên Dịch bỗng nhiên dừng một lát, tức giận nói: "Lười cãi nhau với cô, buổi tối muốn ăn cái gì, tôi nhờ người khác chuẩn bị cho cô."
"Muốn ăn lẩu..."
"Nói thực tế một chút" Nguyên Dịch từ trên ghế đứng dậy, thay Nhan Khê đè góc chăn, "Cô có thể lựa chọn cháo thịt nạc, cháo rau xanh, cháo ngô hoặc cháo khoai lang, cháo nấm hương, mùi vị nặng không nằm trong phạm vi lựa chọn."
Nhan Khê: Như vậy cũng gọi là được lựa chọn sao?
Không muốn nói chuyện ăn uống nữa, cô nhìn về phía hai người bạn thân đang đứng ở góc: "Tớ giới thiệu các cậu một chút, đây là bạn của tớ, Nguyên Dịch"
"Chào Nguyên tổng." Đào Như nhìn thấy tiểu lão bản trong lòng có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến cô là bạn của Đại Hà, lúc này không thể biểu hiện quá rụt rè làm cho Đại Hà mất mặt, cứng rắn thẳng tắp lồng ngực, tận lực làm cho mình biểu hiện không kiêu ngạo.
"Chào các cô." Nguyên Dịch gật gật đầu với hai người, đứng đắn mười phần, mặc dù một phút trước hắn còn đang đấu võ mồm với Nhan Khê.
Dương Mẫn cùng Đào Như trong lòng đều hiểu rõ, Tống tiên sinh vừa rồi đến, Nhan Khê ngay cả ý tứ giới thiệu cho các cô cũng không có, thái độ đối đãi với hắn khách khí đến mức xấu hổ. So với vị Tống tiên sinh kia, đãi ngộ của Nguyên nhị thiếu cao hơn nhiều.
Nguyên Dịch cùng hai người khách khí vài câu, quay đầu nói với Nhan Khê: "Mọi người chậm rãi nói chuyện, tôi đi tìm bác sĩ chủ trị nói chuyện."
Đào Như và Dương Mẫn lại ở trong phòng bệnh một lát mới đứng dậy rời đi.
Lúc ra khỏi bệnh viện chờ xe, Dương Mẫn tuỳ ý lấy điện thoại di động lướt web một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên không dễ nhìn: "Tiểu Như, chuyện Đại Hà đèn trần đập trúng, lại xuất hiện tin tức mới."
"Cái gì?" Đào Như lấy điện thoại di động ra, nhìn sắc mặt càng không tốt.
Không biết là ai tiết lộ, chuyện này không phải ngoài ý muốn, mà là thực tập viên chiếu sáng của Kênh 8 cố ý làm. Thực tập vốn định ám sát nam MC Trương Hạo, nhưng hắn không ngờ hôm đó Nhan Khê và Trương Hạo đổi vị trí, cho nên người bị thương cuối cùng chính là Nhan Khê.
Trên đó còn có một đoạn video phóng viên phỏng vấn kỹ sư thực tập viên chiếu sáng, trên mặt thực tập viên có khảm, mọi người không thấy rõ biểu tình của hắn, nhưng dường như hắn cũng không thích nói chuyện, phóng viên cho dù hỏi hắn cái gì cũng không trả lời, cho đến khi phóng viên hỏi anh có cảm xúc gì, hắn mới tỏ vẻ, hy vọng gặp Nhan Khê một lần, trực tiếp xin lỗi cô.
"Hắn đây là có ý gì, còn ngại việc này náo loạn không đủ lớn, Đại Hà vẫn chưa đủ nổi tiếng phải hay không?" Dương Mẫn trong lòng có chút ghê tởm, đến lúc đó Đại Hà dưới sự chú ý của vô số cư dân mạng, sẽ lựa chọn tha thứ hay là không tha thứ?
Là người bị hại, nếu Đại Hà lựa chọn tha thứ cho hắn, khi cơ quan tư pháp đo hình phạt, có lẽ sẽ nhẹ hơn một chút.
Trong mắt Đào Như và Dương Mẫn, mặc kệ giữa thực tập chiếu sáng và Trương Hạo có ân oán gì, cũng không nên liên lụy đến Đại Hà, lần này là Đại Hà may mắn, cho nên mới không có hậu quả nghiêm trọng, nhưng nếu đèn trần đập trúng đầu Đại Hà thì sao?
"Đạo đức bị chó gặm," Dương Mẫn trầm mặt mắng, "Thật sự là không biết xấu hổ."
Chuyện lớn đến mức này, cả nước đều biết, cũng không biết sẽ kết thúc như thế nào.
Nhan Khê ở bệnh viện vài ngày, được Tống Hải đón về nhà, vì để chăm sóc Nhan Khê tốt hơn, Tống Hải mời mấy vị điều dưỡng chuyên nghiệp tới, chỉ mong con gái bớt đau lòng.
Mấy ngày nay bởi vì Trương Hạo liên quan đến vụ sát hại này, mà Nhan Khê lại bị thương, cho nên "tin tức buổi trưa" tạm thời điều hai MC từ đài khác đến chủ trì, rất nhiều khán giả quen xem hai người chủ trì mỗi ngày đều gọi điện thoại đến đài truyền hình, hỏi khi nào hai người bọn họ mới có thể chủ trì trở lại.
Còn có vài lão gia không rõ tình huống cho rằng tính mạng Nhan Khê đang nguy kịch, gọi điện thoại đến đài truyền hình giới thiệu danh y bọn họ quen biết, nhân viên truyền hình nói cô không có nguy hiểm đến tính mạng, những vị lão gia này còn hoài nghi nhân viên truyền thông đang nói dối, không muốn bỏ tiền chữa trị cho cô.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Nhan Khê ở nhà hai ngày, vừa đến bệnh viện tháo dây băng, còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, đã nhận được điện thoại của cảnh sát, nói nghi phạm muốn gặp cô. Vết thương vừa mới tháo dây còn quấn băng gạc, lúc ngồi xe Nhan Khê cũng không dám dựa vào lưng ghế, giao thông Đế Đô chật chội như vậy, thỉnh thoảng còn phải phanh xe gấp, cô một chút cũng không muốn bị giày vò, nhưng là một công dân tốt trung thành với tổ quốc, sau khi do dự ba giây, vẫn lựa chọn phối hợp làm việc với cảnh sát.
Cảnh sát cũng lo lắng tin tức bị rò rỉ sẽ khiến giới truyền thông sẽ chặn đường, cho nên Nhan Khê vừa đến cửa cục cảnh sát, đã được nhân viên công tác nghênh đón, mấy phóng viên ngồi xổm ở cửa lớn chỉ nhìn thấy một cái mông xe.
"Cô Nhan, cảm ơn cô đã phối hợp điều tra với chúng tôi" Một nữ cảnh sát tươi cười ôn hòa rót cho Nhan Khê một ly nước, "Không biết vết thương của cô Nhan thế nào rồi?"
"Cảm ơn." Nhan Khê nhận lấy ly nước cười nói: "Vừa mới đến bệnh viện tháo dây, nhận được điện thoại của cảnh sát, liền chạy tới."
Nụ cười trên mặt nữ cảnh sát có chút xấu hổ, nạn nhân vừa tháo dây băng xong đã bị bọn họ gọi tới, việc này thật sự là...
"Nghi phạm ở đâu?" Nhan Khê nhấp một ngụm nước: "Tôi biết thời gian của các ngài rất gấp, không lãng phí thời gian của các vị, tôi có thể lập tức phối hợp làm việc"
"Cảm ơn." Nữ cảnh sát cảm ơn Nhan Khê, ngay cả nụ cười trên mặt cũng chân thành vài phần.
Làm công việc này, loại người nào cũng đã gặp qua, cho nên lúc trước khi gọi điện thoại cho Nhan Khê, cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị đối phương làm khó dễ.
Khi người ta cho rằng mình sẽ bị làm khó dễ, ai biết đối phương thập phần ôn hòa, sẽ bộc phát hảo cảm cực lớn đối với người này. Trong nháy mắt, nữ cảnh sát cảm thấy Nhan Khê đẹp như thiên tiên, đẹp hơn trên TV gấp trăm lần.
Nhan Khê đi theo nhân viên cục cảnh sát gặp được thực tập viên chiếu sáng Tiểu Lâm. Trong ấn tượng của cô, thực tập sinh này trầm mặc ít nói, người rất chăm chỉ, bình thường khi không có việc gì, còn có thể giúp đỡ các đồng nghiệp khác làm tạp vụ, cô thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người thanh niên hơn hai mươi tuổi này, sẽ bày mưu tính kế ra loại chuyện lớn đó.
"Nhan lão sư." Tiểu Lâm nhìn thấy Nhan Khê, trên mặt lộ ra biểu tình dồn dập, hắn ngồi trên ghế thẩm vấn, trên người mặc áo phạm nhân, hai tay đeo còng tay bất an giao nhau, thoạt nhìn có chút sợ hãi.
Nhan Khê ngồi đối diện với Tiểu Lâm qua hàng rào sắt, bởi vì trên lưng có vết thương, tư thế ngồi của cô có chút cứng ngắc.
"Nhan lão sư, thực xin lỗi, tôi không có ý liên lụy đến cô." Sau khi Tiểu Lâm nhìn thấy Nhan Khê, tâm tình có chút bất ổn, sau khi hắn vào đài, mọi người đối với người thợ chiếu sáng như hắn không nóng không lạnh, bình thường nói chuyện phiếm cũng không để ý đến hắn, chỉ có Nhan lão sư bình thường mời mọi người ăn uống, chưa bao giờ quên phần của hắn.
"Nhưng ngày tôi đổi chỗ ngồi với Trương lão sư, anh cũng không ngăn cản tôi." Nhan Khê bình tĩnh nhìn Tiểu Lâm, "Vì sao?"
"Tôi muốn ngăn cản, nhưng cô và Trương Hạo đổi chỗ ngồi quá đột ngột, livestream lại sắp bắt đầu, trong lòng tôi sợ hãi" Tiểu Lâm áy náy cúi đầu, "Tôi cho rằng không động nút điều chỉnh góc đèn, đèn sẽ không rơi xuống."
Nhưng anh ta chỉ là thực tập sinh, những người khác trong quá trình phát sóng trực tiếp đột nhiên điều chỉnh góc đèn trên cùng, anh ta không thể kiểm soát.
"Cho nên bây giờ anh xin lỗi tôi có ích lợi gì?" Nhan Khê đùa giỡn ngón tay của mình: "Nhất định phải tôi tha thứ mới được?"
Tiểu Lâm mặt đỏ tai hồng cúi đầu.
"Tôi không hiểu, giữa anh và Trương lão sư có bao nhiêu mâu thuẫn, khiến anh thà vi phạm pháp luật còn muốn liều mạng như vậy." Nhan Khê biết đây là vấn đề cảnh sát muốn hiểu, cho nên dứt khoát hỏi ra: "Anh phải biết rằng, hủy hoại anh ta, cả đời này của anh cũng chấm hết."
Tiểu Lâm kinh ngạc nhìn Nhan Khê, ngay khi Nhan Khê cho rằng anh sẽ không trả lời, Tiểu Lâm mở miệng: "Chị tôi rất xinh đẹp, là học sinh ưu tú của học viện múa."
Nhan Khê mơ hồ đoán được cái gì, lý trí nói cho cô biết, cô không nên ngồi ở chỗ này nghe tiếp, nhưng cô cúi đầu nhìn tay mình, có lẽ là bởi vì trên lưng có vết thương, hiện tại cô không muốn đứng dậy.
"Trương Hạo tên súc sinh kia lừa dối chị tôi, hắn nói sẽ giới thiệu công việc truyền hình cho chị tôi, chị tôi tin" Tiểu Lâm hai mắt đỏ lên, "Chị tôi chết rồi, nguyên nhân chết là tự sát từ tầng mười tám" Tiểu Lâm khóc không thành tiếng, "Từ chỗ cao như vậy ngã xuống, phải đau bao nhiêu a... chị tôi yêu cái đẹp như vậy, nhưng chị ấy chết một chút cũng không đẹp."
Nhan Khê nói không nên lời, cô nhìn người thanh niên khàn khàn khóc, trong cổ họng nói đến khó chịu.
"Ba tôi qua đời sớm, mấy tháng trước mẹ tôi bởi vì thương tâm quá độ bệnh mà chết, tất cả đều là do Trương Hạo tạo thành!" Cảm xúc của Tiểu Lâm bỗng nhiên trở nên kích động, "Chị tôi không có khả năng tự sát, người có tiền và đám cảnh sát các người đều đang lừa gạt người khác!"
Nghe Tiểu Lâm tâm tình bất ổn mắng chửi, Nhan Khê bỗng nhiên cảm thấy có chút không có ý nghĩa, cô bảo nhân viên đưa mình ra ngoài, sau khi rời khỏi gian phòng có chút áp lực kia, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô Nhan, cô không sao chứ?" Nữ cảnh sát đưa Nhan Khê ra thấy sắc mặt Nhan Khê không tốt lắm, nhịn không được thay cảnh sát bọn họ giải thích vài câu: "Vụ án của chị gái nghi phạm, chúng tôi trước sau phái vài chuyên gia điều tra vụ án, kết quả quả thật là tự sát, chúng tôi sẽ không lấy tính mạng của nạn nhân ra làm trò đùa."
Nhan Khê khách khí với nữ cảnh sát vài câu, đi ra cửa thấy trong sân có một chiếc Bentley màu đen, Nguyên Dịch trên ghế lái phụ đang vẫy tay với cô.
"Còn ngây ngốc làm gì, bên ngoài vây quanh một đống phóng viên, bảo tài xế nhà cô lái xe ra gây chú ý với đám phóng viên, tôi đưa cô về nhà."
Nguyên Dịch đi xuống xe, mở cửa xe, "Vết thương trên lưng cô cũng không chịu nổi bọn họ chen tới chen lui, thời gian chính là tiền bạc, cô không thể lãng phí."
Sau khi Nhan Khê ngồi vào xe, chiếc xe của cô được tài xế khởi động chạy trước, kết quả xe vừa đi ra ngoài, cửa lớn vốn thoạt nhìn vẫn rất bình thường bỗng nhiên xuất hiện hơn mười phóng viên, vây xe đến nước chảy không thông, nửa bước khó đi.
Xe Bentley nhân cơ hội lái ra ngoài, ngoại trừ một mông khí thải, cái gì cũng không lưu lại.
Nhan Khê đem lời Tiểu Lâm nói, kể lại một lần: "Nói thật, tôi cảm thấy Trương lão sư không giống loại người làm ra chuyện này."
"Mặc kệ ai đúng ai sai, đều có cảnh sát quan tâm, chẳng lẽ một người dẫn chương trình như cô còn muốn làm thám tử bán thời gian?" Nguyên Dịch vỗ vỗ âu phục, "Bất quá cho dù Trương Hạo trong sạch vô tội, việc này qua đi, hắn cũng không làm tiếp người dẫn chương trình được nữa."
Nhan Khê trầm mặc, trong lòng cô rõ ràng, đối với nhân vật xuất hiện trước TV mà nói, chân tướng không quan trọng, quan trọng là hình tượng cá nhân.
"Sao, hối hận vì làm MC?" Nguyên Dịch thấy sắc mặt Nhan Khê không tốt lắm, thuận tay nói, "Nếu cô thích làm MC, hai chúng ta có thể hợp tác. Tôi đi đầu tư một chương trình tạp kỹ, cô đến làm MC, đến lúc đó lại bán chương trình cho đài truyền hình, người xem chương trình khẳng định nhiều hơn bây giờ."
"Cho nên đầu óc anh bị nhúng nước mới mời loại MC như tôi, đài truyền hình bị mù mới có thể mua bản quyền phát sóng chương trình của anh." Nhan Khê biết rõ danh tiếng của mình và thị trường truyền hình hiện nay, "Nếu không phải biết anh không có ý tứ với tôi, hành vi này của anh thật sự rất giống thổ hào kim chủ bao dưỡng tiểu MC."
"Tôi không rảnh rỗi như vậy, sẽ không bao giờ bao nuôi nghệ sĩ nữ" Nguyên Dịch ngay lập tức phản bác, "Sao suy nghĩ của cô lại đen tối như vậy? Trong đầu có thể nghĩ về một cái gì đó sạch sẽ và tinh khiết hơn không?"
"Vậy anh bỏ tiền ra mời tôi làm MC, có phải ngốc hay không?"
"Lão tử có tiền, tiền đối với tôi mà nói, chính là con số." Nguyên Dịch chậc một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Có một số nam nhân vì bao dưỡng nữ nhân không nỡ tiêu tiền, tôi cho bằng hữu tiêu chút tiền thì làm sao? Bạn bè luôn quan trọng hơn loại bao dưỡng cô nói."
Lời này hình như không có sai cái gì đi...
Nhan Khê sửng sốt một chút, nhưng trên thực tế rất nhiều nam nhân nguyện ý cho đối tượng bao dưỡng tiêu rất nhiều tiền, lại cùng bạn bè tính toán sổ sách rất rõ ràng, cho nên câu nói "Bằng hữu như tay chân, nữ nhân như quần áo", là lời nói dối lớn nhất giữa nam nhân, so với lúc bọn họ ở trên giường nói "Anh yêu em" còn không đáng tin hơn.
"Quên đi." Nhan Khê lắc đầu, "Thay vì để cho anh bỏ ra nhiều tiền như vậy cho tôi, sao anh không đem số tiền đó cho tôi luôn đi, khỏi tiện nghi cho người khác."
"Nhan Tiểu Khê, cô rất thiếu tiền?"
"Không thiếu."
"Vậy cô có cần tục như vậy không?"
"Ai dám chê tiền nhiều?" Nhan Khê cười hắc hắc, "Tôi còn phải cố gắng tích góp tiền để cho con cái của tôi làm phú tam đại."
Nguyên Dịch nhìn nữ nhân cười tủm tỉm bên cạnh, nhịn không được nghĩ, nếu như... nếu anh có một đứa con với Tiểu Khê, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.
Không đúng, vì sao hắn lại nghĩ đến chuyện đáng sợ như vậy, những đứa trẻ thích ồn ào tinh lực vô hạn kia, có cái gì thú vị?
Khi người đàn ông cảm thấy hài lòng về bản thân, người phụ nữ chỉ cần mỉm cười với anh ta, anh ta đã nghĩ đến tên của đứa trẻ của bọn họ. Loại tật xấu này không phân biệt cao thấp mập gầy, không phân có tiền hay không có tiền, chỉ phân não bổ sung có lợi hại hay không.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Nhan Khê thấy Nguyên Dịch nhìn chằm chằm mình ngẩn người: "Bị sự hào sảng của tôi làm cho choáng váng?"
"Không," Nguyên Dịch lắc đầu, "Tôi chỉ là đang suy nghĩ, nếu cô muốn con mình làm phú tam đại, đầu tiên... cô phải có bạn trai."
Một mũi tên đâm vào tim, ngực đau quá. Nhan Khê sờ sờ mặt mình, "Nguyên tiểu nhị, nhân sinh gian nan, cần gì..." cô còn chưa dứt lời, tài xế bỗng nhiên phanh gấp, lưng cô bị đụng mạnh hai lần, cảm giác vô cùng đau.
Trong nháy mắt, Nhan Khê rốt cục cảm nhận được trước mắt tối sầm, đau đến muốn rơi vài giọt nước mắt.
"Nhan Tiểu Khê, cô không sao chứ?" Nguyên Dịch đưa tay đỡ lấy bả vai cô, năm ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, không đụng vào chỗ đau.
-------
Tác giả có điều muốn nói:
Nguyên tiểu nhị: Tiểu Khê cười với tôi... Lễ kết hồn chúng tôi nên tổ chức ở đâu, muốn phong cách Trung Quốc hay Tây Âu? Nên sớm sinh hài tử hay trễ một chút? Di~ thật khó lựa chọn