Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 37




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

"Sự tiến bộ của nền văn minh, cũng là tiến bộ của xã hội..." thông cáo báo chí Nhan Khê đọc được một nửa, thấy đạo diễn cầm tấm biển nhắc nhở phía sau ống kính, đây là có tin tức khẩn cấp cần phát sóng, cô nhanh chóng đọc xong bản thảo, để máy quay cắt vào video tin tức.

Video tin tức chỉ chưa đầy hai phút, Nhan Khê vừa phát tin tức, vừa đem bản thảo nhét vào đầu. Lúc lần đầu gặp phải tin tức bất ngờ, cô còn có chút luống cuống tay chân, hiện tại đã quen nên cũng biết xử lý như thế nào mới có thể làm cho lúc phát sóng trực tiếp lưu loát hơn.

Ống kính quay trở lại phòng thu, Nhan Khê phối hợp với tiết tấu của Trương Hạo đọc bản thảo, đột nhiên đầu óc giống như bị thứ gì đó đập vào, bên tai cứ ong ong, người bên cạnh nói cái gì cũng không nghe rõ, liền hôn mê bất tỉnh.


Nhìn thấy Nhan Khê trên TV bị đèn trần rơi xuống đập trúng, Nguyên Dịch mấy giây không lấy lại tinh thần, thẳng đến khi chương trình vội vàng kết thúc, anh mới giật mình phát hiện mình ngoại trừ đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào TV, những chỗ khác trên người tựa hồ đều mất đi tri giác.

Ném điều khiển từ xa xuống, không chút nghĩ ngợi đi ra ngoài.

"Nguyên tiểu nhị, em làm sao vậy?" Nguyên Bác thấy chân Nguyên Dịch còn mang dép lê lại muốn ra cửa, đưa tay giữ hắn, "Trước tiên mang giày vào đã."

Nguyên Dịch cúi đầu đổi giày, thoạt nhìn bình tĩnh hơn một chút, anh nhận áo khoác dì Lý đem tới: "Con có chút việc đi ra ngoài, sẽ không về nhà dùng cơm." Nói xong, hắn vội vàng ra cửa, áo khoác treo trên cánh tay, ngay cả thời gian mặc cũng không có.

"Giữa trưa ra ngoài cũng không chào hỏi" Nguyên Á Sâm không cao hứng nói, "Đã gần ba mươi tuổi rồi, làm việc không có quy củ như vậy."


Nguyên Bác mặt không chút thay đổi nhìn ông một cái, khom lưng thay giày, cũng không quay đầu lại mà ra cửa.

"Em nhìn hai đứa nó..."

"Được rồi" Từ Nhã buông đũa xuống, "Anh ăn cơm đi, con đã lớn rồi, anh mắng bọn nhỏ như vậy, trông giống bộ dáng gì?"

Nguyên Á Sâm buông đũa xuống, có chút mất hứng nói: "Anh là ba của bọn nó, nói bọn nó vài câu thì có làm sao?"

Từ Nhã hơi trầm mặt xuống: "Vậy bây giờ anh chạy theo mắng bọn họ đi, tôi không ngăn cản anh."

Bị vợ nói như vậy, Nguyên Á Sâm ngược lại nói không nên lời.

Đến ngã tư đèn giao thông, Nguyên Dịch nhìn vạch kẻ đường thất thần, thẳng đến tiếng còi phía sau vang lên, mới giật mình phát hiện đèn đỏ đã qua. Hắn khởi động xe, có chiếc xe cứu thương phía sau chạy tới, hắn liền nhường đường cho họ đi trước.

Chiếc xe này... Là đi đón Nhan Khê?


Hắn chạy theo xe cứu thương, ngay sau đó thấy xe cứu thương rẽ phải và đi vào một con đường khác.

Đó không phải đường đến đài truyền hình.

Chương trình phát sóng trực tiếp xuất hiện tai nạn, Nhan Khê cũng không phải là trường hợp đầu tiên, nhưng tỷ lệ xảy ra loại sự kiện này so với trúng giải độc đắc còn khó hơn, huống chi Kênh 8 tuy rằng không có ratings gì, nhưng bởi vì có chính sách hỗ trợ của cấp trên, các thiết bị mọi người sử dụng cũng phải đồ dỏm, mỗi một đoạn thời gian đều cho người đi kiểm tra, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?

Trương Hạo còn chưa từ trong hoảng sợ đi ra, hắn ngồi ở ngoài phòng phát sóng, uống nước trợ lý chương trình đưa cho hắn.

Trước đây hắn vẫn luôn ngồi ở vị trí hôm nay Nhan Khê ngồi, nhưng bởi vì tối hôm qua hắn ngủ không ngon, mặt trái có chút sưng lên, góc ánh sáng trong phòng thu có chút vấn đề, khiến góc trái của hắn sẽ hiện rõ ràng, cho nên hôm nay hắn cố ý đổi vị trí với Nhan Khê.
Ai biết được sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, nếu hôm nay hắn không thay đổi chỗ ngồi, người bị đèn đập trúng chính là hắn.

Nghĩ đến lúc Nhan Khê được khiêng ra khỏi phòng thu, cả lưng đều là máu, hắn liền cảm thấy toàn thân phát lạnh, tay bưng ly nước không ngừng run rẩy.

"Nhan Khê đâu?" Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng bộ âu phục màu xám đứng trước mặt hắn, "Cô ấy có bị thương nghiêm trọng không?".

Trương Hạo kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, không khỏi kinh hãi, phản ứng có chút chậm chạp.

Nguyên Dịch thấy hắn như vậy, nhẫn nại hoàn toàn không có, "Cô ấy được đưa đến bệnh viện nào?"

"Anh đẹp trai, Nhan lão sư được đưa đến bệnh viện trung tâm số 1." Trợ lý chương trình thấy người đàn ông mặc âu phục xa lạ này mộ mặt có chút hung, có thể một lời không hợp sẽ muốn động thủ đánh người, vội vàng nói, "Đài trưởng và đạo diễn cũng đi theo đến bệnh viện."
Nguyên Dịch ngay cả cảm ơn cũng không kịp nói, vội vàng xoay người rời đi.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Thấy Nguyên Dịch rời đi, trợ lý thở phào nhẹ nhõm, xoay người thấy trong phòng thu có người chuẩn bị lau dọn vết máu trên mặt đất cùng đèn trần bị rơi xuống, vội vàng mở miệng ngăn cản: "Chờ một chút, không thể phá hư hiện trường, vừa rồi biên đạo đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tới đây điều tra."

Người khom lưng chuẩn bị thu dọn đồ đạc dừng tay, cô ta xoay người nhìn trợ lý: "Sao lại làm lớn chuyện như vậy, liệu đối với đài có ổn không?"

"Không ổn lắm." Trợ lý ý bảo cô ta lập tức đi ra, chờ sau khi hắn đi ra, đóng cửa phòng thu lại, "Cô vừa mới được nhận vào làm việc nên không biết, Nhan lão sư không giống với các tiểu chủ trì khác, chuyện hôm nay chúng ta phải chủ động điều tra rõ ràng, bằng không trong nhà cô ấy tìm đến, chỉ sợ trong đài chúng ta ăn cũng không nổi."
"Đây, đây không phải là ngoài ý muốn sao?"

"Có phải là ngoài ý muốn hay không, cũng phải chờ cảnh sát định đoạt, chúng ta nói là ngoài ý muốn, người nhà Nhan lão sư nếu như không chấp nhận, đến lúc đó người phiền toái vẫn là chúng ta." Trợ lý cũng cảm thấy việc hôm nay hoàn toàn là trùng hợp, nhưng cho dù là trùng hợp, cũng phải nhờ cơ quan có thẩm quyền điều tra.

Không bao lâu, cảnh sát đã chạy tới, đi theo cảnh sát còn có hai vị giáo sư đặc biệt, nghe nói hai người là cao thủ điều tra hiện trường, cho dù có một cọng lông không thích hợp, cũng sẽ bị bọn họ phát hiện.

Giáo sư đặc biệt cao cấp lại vì loại chuyện nhỏ này mà ra tay?

Người phụ trách tiếp đãi trong lòng có chút hoảng hốt, cho dù là người chủ trì không may bị đèn đập, hay là xảy ra án mạng lớn đi nữa, thì loại đại nhân vật như thế này cũng sẽ tự mình chạy tới hiện trường?
Nguyên Dịch nghe trợ lý thông báo, hai vị giáo sư đã chạy tới hiện trường, trầm mặt nói: "Tôi biết rồi."

Trước kia Nhan Khê đều ngồi ở bên phải đài chủ trì, chỉ có ngoại lệ hôm nay, ngồi bên trái, kết quả liền xảy ra chuyện. Hắn không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, đèn trần được lắp rất chắc chắn không thể tự nhiên mà rơi xuống.

Khi Nhan Khê tỉnh lại, phát hiện mình giống như đang nằm sấp trên giường, bốn phía còn không ít tiếng nói chuyện, mùi nước khử trùng đầy mũi.

"Nguyên tiên sinh, xin ngài yên tâm, vết thương ở phần đầu bệnh nhân không nghiêm trọng lắm, nhưng vết thương ở sau lưng cần chú ý hơn để tránh bị nhiễm trùng"

"Vậy tại sao bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?"

Nhan Khê cảm thấy mình có chút lành lạnh muốn nôn, lại nôn không được, bên tai đều là tiếng lải nhải của Nguyên Dịch, trước kia cô sao lại không biết, Nguyên tiểu nhị, một đại lão gia lại thích nhiều lời vô nghĩa như vậy.
"Cô tỉnh rồi?" Hộ lý bên cạnh thấy Nhan Khê đã mở mắt, cao hứng nói, "Nguyên tiên sinh, bệnh nhân tỉnh rồi!"

Trực giác nói cho Nhan Khê biết, bên cạnh cô có không ít người vây quanh, chỉ là cô nằm sấp không nhìn thấy.

Nguyên Dịch đeo khẩu trang ngồi xổm trước mặt cô, cùng hai mắt cô đối diện, "Cô còn nhớ tên mình là gì không?"

Tầm mắt Nhan Khê rơi xuống cổ áo sơ mi của Nguyên Dịch: "Nguyên tiểu nhị, cổ áo sơ mi của anh vẫn chưa được gấp thẳng."

Nguyên Dịch chậc chậc một tiếng: "Xem ra không bị mất trí nhớ, đầu óc vẫn bình thường."

Thấy vóc dáng cao 1m80 ngồi xổm bên cạnh giường, Nhan Khê thiếu chút nữa nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu anh, lại khen ngợi một câu: "Thật ngoan."

Sau đó các bác sĩ vây quanh cô hỏi một đống vấn đề lớn nhỏ, quan sát lưỡi rồi tai cô, thái độ đối đãi thận trọng này, Nhan Khê có loại ảo giác mình là cơ thể trân quý trong phòng thí nghiệm.
Chờ sau khi các bác sĩ rời đi, Nguyên Dịch ngồi xuống ghế: "Nhan Tiểu Khê, cô ra ngoài quên không bái thần đúng không? Có thể gặp phải chuyện xui xẻo như vậy sao?"

"Anh không thể nể mặt tôi là người bị thương, nói lời dịu dàng với tôi một chút sao?" Trên lưng Nhan Khê không có bao nhiêu cảm giác, hẳn đã được tiêm thuốc tê, cô cũng không biết vết thương có sâu hay không, "Điện thoại của tôi đâu?"

"Đã thành cái bộ dạng gì rồi, cô còn nghĩ đến điện thoại di động?" Nguyên Dịch đứng dậy lấy điện thoại di động của Nhan Khê từ trong ngăn kéo ra, bên ngoài có một cái túi trong suốt vô trùng. Hắn nhét điện thoại di động vào tay Nhan Khê: "Cầm đi."

"Cám ơn." Nhan Khê không ngốc, loại vết thương như thế này của cô sẽ không có nhiều bác sĩ vây quanh chăm sóc đến vậy, còn được an bài phòng bệnh cao cấp, đài Kênh 8 sẽ không có mặt mũi lớn như vậy, cũng không hào phóng như vậy. Cho nên tất cả những chuyện này hẳn là do Nguyên Dịch sắp xếp, vấn đề duy nhất là, Nguyên Dịch làm sao biết cô bị thương, hơn nữa còn chạy tới kịp thời như vậy?
"Cảm ơn cái gì" Nguyên Dịch có chút không được tự nhiên quay mặt đi, "Tôi đã sắp xếp cho cô hai hộ lý, có chuyện gì cô cứ nhờ bọn họ làm."

Nhan Khê nhìn màn hình điện thoại di động, hiện tại đã hơn ba giờ chiều, sáng nay ba cô cùng trợ lý đi khảo sát dự án ở nơi khác, chắc còn chưa biết chuyện này. Lại nhìn cuộc gọi nhỡ, ước chừng có hơn 20 người, phần lớn là bạn bè gọi tới.

Cô gọi điện thoại cho Tống Hải trước, nói chuyện mình bị thương, bảo ông ngàn vạn lần đừng lo lắng, cô tất cả đều rất tốt.

Sự tình nháo lớn như vậy, trong lúc phát sóng trực tiếp cô bị đèn đập trúng, hơn nữa cô còn chủ trì 《 Chuyện quanh ta 》 nổi tiếng trên mạng mấy kỳ, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ nổi ở trên mạng. Thay vì để cho ba cô từ trên mạng biết tin tức rồi lo lắng lung tung, không bằng chủ động thẳng thắn, trấn an tốt cảm xúc của Tống Hải.
Tống Hải vừa nghe con gái bị thương, đến khách sạn, ông lập tức muốn thư ký giúp ông đặt vé máy bay trở về, lại bị Nhan Khê nhiều lần khuyên nhủ.

"Ba, con thật sự không có việc gì, một người bạn của con giúp con mời mấy vị chuyên gia, còn mời hai nữ hộ lý" Nhan Khê nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, "Không tin ba có thể hỏi anh ấy, con thật sự không có việc gì."

Sau khi nói xong, cô mở loa ngoài, ánh mắt kia ý bảo Nguyên Dịch giúp cô trấn an cảm xúc của Tống Hải.

Dưới ánh mắt chờ mong của Nhan Khê, Nguyên Dịch... nhượng bộ.

"Đúng vậy, bác trai không cần lo lắng, con có vài người quen ở đây, tuyệt đối sắp xếp cho Tiểu Khê bác sĩ tốt nhất."

"Đúng vậy ạ, hộ lý cũng là người chuyên nghiệp nhất."

"Vểt thương? Vết thương không thành vấn đề, chỉ là bị thương ngoài da."
Nguyên Dịch chưa bao giờ biết, thì ra người đàn ông khi làm ba có thể cằn nhằn nhiều đến mức này, anh nhiều lần cam đoan mình nhất định sẽ chiếu cố Nhan Khê thật tốt, Tống Hải mới miễn cưỡng đáp ứng mình sẽ không lập tức chạy tới, nhưng chậm nhất ngày mốt sẽ trở về.

"Ba," Nhan Khê tắt loa ngoài, cầm điện thoại di động đến bên tai, "Lần này ba đi ra ngoài là vì trẻ em ở vùng nông thôn, chút vết thương này của con không thành vấn đề, đừng để người ta cho rằng ba là giả làm từ thiện, gây phiền toái cho con."

"Nếu chăm sóc con còn không tốt, ba nào có tâm tư quan tâm đến con nhà người khác." Tống Hải bất đắc dĩ thở dài, "Ba hiểu rồi, yên tâm đi, ba sẽ không làm mình mệt mỏi, cũng sẽ không vội vàng chạy về, nhất định sẽ chú ý thân thể, được không?"

"Ba biết là tốt rồi." Giọng Nhan Khê trở nên nũng nịu, "Lúc ba trở về, nhớ mang đặc sản địa phương về cho con nhé."
"Chỉ biết ăn." nghe được giọng điệu thoải mái của con gái, Tống Hải thở phào nhẹ nhõm, có tâm tình lẩm bẩm ăn, xem ra vết thương thật sự không nặng, "Chàng trai vừa rồi nói chuyện với ba, có quan hệ gì với con, bạn trai của con?"

"Ba, ba đừng suy nghĩ nhiều." Nhan Khê liếc mắt nhìn Nguyên Dịch, "Làm sao có thể."

Trước tiên không nói với thân phận của Nguyên Dịch hoàn toàn không có khả năng sẽ kết hôn với cô, nhìn cách nói chuyện thích ăn đòn của hắn, không giống đang có ý tứ với cô.

Đàn ông bình thường mở miệng như đối phương thiếu nợ anh ta, đời này cũng đừng nghĩ sẽ có bạn gái.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

"Tôi ra ngoài nhận điện thoại." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê trò chuyện vui vẻ với ba cô, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Anh vừa gọi điện thoại cho Mạnh trợ lý, bên kia liền nhấc máy.

"Ông chủ, cảnh sát có kết quả, tai nạn này không phải là ngoài ý muốn, mà do có người cố ý tạo ra."

Cổ họng Nguyên Dịch có chút căng, trong đầu không ngừng nghĩ đến bộ dáng Nhan Khê bị đèn đập trúng, thế nào cũng không nhịn được, hắn xoa xoa sống mũi: "Nghi phạm là ai?"

"Là người mới thực tập, nhưng hắn ta không muốn nhắm vào Nhan tiểu thư, mà là Trương Hạo, cộng sự của Nhan tiểu thư." Mạnh trợ lý có chút đồng tình với vị Nhan tiểu thư này, "Nào biết hôm nay Nhan tiểu thư cùng Trương Hạo đổi vị trí."

Dưới tình huống bình thường, người dẫn chương trình tin tức không thể dễ dàng thay đổi vị trí, nhưng mặt trái của Trương Hạo bị sưng, hiệu quả phát sóng với Nhan Khê sẽ không tốt, hơn nữa chương trình này ratings không cao, yêu cầu đối với những chuyện này không nghiêm khắc, đủ loại trùng hợp, Nhan tiểu thư liền xui xẻo.
"Tôi biết rồi." Nguyên Dịch cúp điện thoại, đẩy cửa ra một khe hở, nhưng không đi vào.

Người phụ nữ xinh đẹp đến đâu, tóc tai bù xù không hề có hình tượng nằm sấp trên giường, đều không có chỗ nao đáng xem đi?

Quần áo bệnh nhân trên người Nhan Khê có chút rộng, lộ ra nửa cánh tay cô, trắng nõn mềm mại giống như làm bằng đậu hũ.

Nguyên Dịch mở cửa, dựa vào tường bỗng nhiên có chút không dám đi vào. Có y tá đi ngang qua, tò mò nhìn anh một cái, không phải nói bệnh nhân trong phòng bệnh này bị thương không nghiêm trọng sao, vì sao sắc mặt người thân và bạn bè của bệnh nhân lại nghiêm trọng như vậy?

Nguyên Dịch không để ý tới ánh mắt của người khác, hắn mở trình duyệt điện thoại di động, do dự hồi lâu, ở trên công cụ tìm kiếm đánh một câu.

Cảm giác thích một người sẽ như thế nào?
"Nguyên tiểu nhị!"

Hắn nhét điện thoại vào túi vội vã vào cửa: "Có chuyện gì vậy?"

"Điện thoại của tôi bị rớt." Nhan Khê đáng thương nhìn hắn, "Có thể giúp tôi nhặt nó lên được không?"

Lúc này sắc mặt cô tái nhợt, bộ dáng trông mong nhìn hắn, khiến lòng hắn chua xót, mềm mại lẫn lộn với nhau.

Đi đến bên giường, khom lưng nhặt điện thoại đựng trong túi vô trùng, Nguyên Dịch ngồi xổm bên giường cùng Nhan Khê hai mắt nhìn nhau: "Nhan Tiểu Khê."

"Hả?" Nhan Khê cầm lấy điện thoại di động, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Sắp tới tôi chuyển nhà, cô cũng tới góp vui đi."

"Khi nào?" Chỉ dựa vào bộ dáng hiện tại của cô nằm sấp trên giường, có thể đi đâu?

"Còn một đoạn thời gian, phải đợi đến khi vết thương của cô tốt lên." Nguyên Dịch đứng thẳng người, "Hiện tại thuốc tê còn chưa hết, cô ngủ thêm một chút nữa, đừng để bụng khó chịu."
Nhan Khê không nhìn thấy biểu tình của Nguyên Dịch, thấy anh đi ra ngoài, liền hỏi: "Anh về à?"

"Không, tôi đi ăn cơm." Nguyên Dịch xoay người nhìn cô, "Đi ăn gà cay, mao huyết vượng, cá luộc v.v.., dù sao cô hiện tại cũng không thể ăn, tôi sẽ giúp cô nếm thử."

Nhan Khê:...

Đây là cố tình muốn chọc giận cô?

Buổi chiều hôm đó, Trương Vọng nhận được điện thoại của Nguyên Dịch thông báo thay đổi ngày chuyển nhà.

Lý do là ngày mai không tốt, cần phải mời thầy phong thuỷ đến tính toán ngày lành tháng tốt.

Mấy ngày trước ngay cả hoàng lịch cũng lười xem, lúc này lại muốn mời thầy phong thuỷ tính ngày chuyển nhà, đây là muốn kiếm chuyện sao?

....