Chậm rãi mở cánh cửa
tủ quần áo, một mùi hương quen thuộc ập vào mũi, nhìn bộ quần áo đẹp đẽ
mà mình từng mặc mà khẽ thở dài. Nhẹ nhàng vuốt ve chúng, cô tin rằng
tất cả phụ nữ đều tham lam trước vẻ đẹp của những bộ trang phục, nhưng
lại chẳng lấy bộ nào, dù sao sau này cô cũng không mặc đến chúng. Nhưng
bộ đầu tiên cô mặc để gặp gỡ Cố Trạch Nặc và chiếc áo sơ mi cô chọn giúp anh thì nhất định phải mang đi để giữ lại một chút kỷ niệm.
“Nếu chị thực sự yêu anh ấy, sao chị không nói thẳng thắn cho anh ấy biết?”
Quách Thiển Thiển đứng tựa vào cánh cửa phòng ngủ, nhìn Lâm Thâm Thâm
đang dán mắt vào những bộ quần áo của Cố Trạch Nặc với vẻ bùi ngùi, lưu
luyến.
Nói rõ ư? Từ lâu họ đã chẳng thể nói chuyện rõ ràng với
nhau rồi, đã có một số vết rạn, cho dù dùng keo 502 để hàn gắn lại cũng
vẫn để lại dấu vết, cho dù có gương vỡ lại lành thì cũng không có nghĩa
trong lòng không còn khúc mắc. Cô né tránh câu hỏi của em gái, bình tĩnh nói: “Em đừng nói với chị là em còn nhớ Đường Minh Hồng đấy nhé!”
Nghe Lâm Thâm Thâm nói vậy, Quách Thiển Thiển ngẩn người, sau đó vội vàng lên tiếng phủ nhận: “Không đâu.”
Lâm Thâm Thâm gật đầu cười. “Tốt nhất em đừng có nhớ, vì bây giờ anh ấy là bạn trai của chị.”
“Chị nói gì cơ?” Quách Thiển Thiển có chút không dám tin, cô bỗng thở gấp, mắt hoa lên.
“Không phải em chia tay với anh ấy rồi sao?” Lâm Thâm Thâm ngừng một lát, rồi
xoè tay ra. “Vậy bây giờ chị và anh ấy ở bên nhau là hợp lý quá rồi còn
gì.”
“Chị thực sự thích Đường Minh Hồng à?” Quách Thiển Thiển nheo mắt bước lại gần chị. “Chị chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn hay không, không cần em phải suy nghĩ hộ đâu.” Cô giả vờ tập trung vào những bộ quần áo, thực ra màu sắc, kiểu dáng của chúng đều đã trở
nên nhoè nhoẹt trước mắt cô. Cô không còn sức để phân biệt chúng nữa,
chỉ cảm thấy đầu ó cong ong, cô chỉ biết nói ra những lời có sẵn trong
kế hoạch: “Sao em cứ thích quản chuyện của người khác thế nhỉ? Chuyện
của Vương Chuẩn cũng vậy, chuyện của Tôn Diễm cũng thế, thực ra mỗi
người đều có cách suy nghĩ và cách hành xử riêng, không cần người khác
giả vờ tốt bụng can thiệp vào đâu.”
Quách Thiển Thiển lạnh lùng nói: “Ý chị là em không nên như vậy chứ gì?”
“Đúng, em không nên như vậy!” Cô gật đầu khẳng định lời của em gái. “Em đừng
có quản chuyện của người khác nữa, cho dù em lật bài ngửa với Cố Trạch
Nặc thì chị cũng chẳng sao, cùng lắm chị chỉ bị tổn thất tiền chữa bệnh
cho chị thôi.” Cho dù đến cuối cùng, cô vẫn không quên nhắc nhở em gái,
làm bất cứ chuyện gì cũng nên nghĩ đến hậu quả, đến bước cuối cùng, cô
vẫn muốn lợi dụng sự lương thiện của Quách Thiển Thiển.
Làm như vậy có phải rất vô liêm sỉ không?
Không sai, bản thân cô không phải luôn vô liêm sỉ như vậy hay sao?
Bóng tối bên ngoài chưa hoàn toàn bao phủ nên ánh đèn vàng nhạt toả ra từ
ngọn đèn đường khiến người ta có cảm giác thật yên tĩnh. Từ lúc Lâm Thâm Thâm rời đi, Quách Thiển Thiển cứ ngồi im bất động, không muốn nói,
cũng chẳng muốn động đậy. Cuối cùng, cô cũng định thần lại, nhìn cảnh
vật bên ngoài xe rồi bỗng nhiên cất tiếng: “Chúng ta đi đâu vậy?” Không
phải cả ngày hôm nay cô không đi làm ư? Lẽ nào anh muốn đón cô đến công
ty làm thêm? Lúc nhận được điện thoại của Cố Trạch Nặc, cô vốn định từ
chối nhưng không ngờ anh không cho cô cơ hội từ chối, chỉ buông một câu: “Năm phút nữa anh ở dưới nhà đợi em” rồi cúp máy.
Khuôn mặt Cố
Trạch Nặc từ lúc lên xe luôn lạnh lùng, đến lúc này anh mới điềm tĩnh
hỏi cô: “Em ở nhà cả ngày, không sợ bị mốc à?”
“Em không bị mốc
mà, thật đấy.” Quách Thiển Thiển nhấc cánh tay lên, rồi trước mặt anh ra sức ngửi quần áo mình. “Không tin anh ngửi xem, em không bị mốc mà, nên chúng ta có thể về nhà được không?”
“Muốn về nhà à? Muốn ở riêng với mình anh à? Em học được sự chủ động này từ lúc nào thế?” Tay anh
vẫn nắm chắc vô lăng xe, nở nụ cười gian tà. “Vậy bây giờ chúng mình về
nhà nhé? Anh nhất định sẽ làm em thoả mãn.”
“Ối, đừng, đừng,
đừng!” Cô vội vàng đưa tay day huyệt thái dương với bộ dạng hoàn toàn
thất bại. “Đúng là anh nghĩ nhiều quá rồi, vậy anh muốn đi đâu thì đi.”
Từ trước đến giờ, Quách Thiển Thiển chưa từng tưởng tượng rằng nếu mình bị Cố Trạch Nặc nắm tay đi dạo trong một trung tâm thương mại sang trọng
thế này thì sẽ có cảm giác gì. Giống như bây giờ, mỗi lần lật nhãn mác
của một sản phẩm lên xem dãy số dài dằng dặc đằng sau. Cô tưởng như bị
ngạt thở đến nơi. Tuy nhiên Cố Trạch Nặc lại cảm thấy chẳng có gì là
không thoả đáng, vẻ mặt của anh rất nhẹ nhõm, chiếc thẻ của anh cũng để
cô tuỳ ý định đoạt. Tay trái của cô xách túi đồ, tay phải bị Cố Trạch
Nặc nắm chặt. Sau khi tiêu rất nhiều tiền, dường như đã có cảm giác
thành công và thoả mãn của một người đàn ông, anh bỗng hôn lên trán cô
rồi hỏi: “Bà xã, bây giờ em có cảm giác tim đập nhanh không?”
Nhưng Quách Thiển Thiển chỉ cảm thấy những ngón tay cô đang bị bàn tay của Cố Trạch Nặc siết chặt đến nỗi sắp gãy thành từng đốt. Cô cứng miệng nói
nhỏ: “Cố Trạch Nặc, anh có thể đi chậm một chút không, chúng ta có thể
đi chậm lại không?”
Trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng, cô nhớ
Đường Minh Hồng đã từng mua sữa cho cô và nhớ nụ cười trong trẻo mười
năm như một của anh. Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã đưa cho cô một que
kem hương vani, khi ngón tay họ bất giác chạm nhau, chỉ trong phút giây
ngắn ngủi đó, một cảm giác như điện giật chạy qua tim. Đang nghĩ ngợi,
điện thoại bỗng rung lên bần bật, cô vội vàng lấy điện thoại ra rồi rút
tay mình khỏi tay của Cố Trạch Nặc, hai tay cầm điện thoại như muốn
tránh ánh mắt của anh, vì tin nhắn gửi đến là của Lâm Thâm Thâm. Mở tin
nhắn ra thì thấy có một bức ảnh, trong ảnh, môi của Lâm Thâm Thâm đang
hôn vào má Đường Minh Hồng.
Quách Thiển Thiển mở to mắt, không dám tin những gì mình nhìn thấy. Chị cô đang cười ư? Trò đùa này có phải quá lố rồi chăng?
Thậm chí cô còn cảm thấy như bị nghẹt thở, mặc dù vô cùng cố gắng để không
khóc nhưng nước mắt mấy lần chực trào ra, rồi cuối cùng vẫn lăn xuống.
Cô nhắm chặt mắt lại, ôm lấy Cố Trạch Nặc đang ở bên cạnh, lẩm bẩm: “Tim em đang đập nhanh, rất nhanh, nhanh đến nỗi sắp ngừng rồi.” Nhưng kỷ
niệm cũ cứ thế tái hiện trước mắt cô giống như một chuyến tàu đang lao
về quá khứ.
Cô ôm anh rất lâu, sau đó ngước lên nhìn khuôn mặt
bình tĩnh của anh. Trong phút chốc, cô không biết mình nên làm gì, nên
nói gì, chỉ biết quay đầu bỏ chạy ra ngoài cửa trung tâm thương mại,
chạy ra đến cửa mới dừng lại và nhớ ra bây giờ cô chẳng có nơi nào để
đi. Lẽ nào cô muốn quay về để gặp Lâm Thâm Thâm và Đường Minh Hồng ư?
Thế nên cô thở dài rất khẽ, lựa chọn tốt nhất và duy nhất của cô bây giờ là đến bãi đỗ xe đợi Cố Trạch Nặc.
Anh không đuổi theo cô, thế nên cô đành đứng cạnh xe đợi anh. Thật hoang
đường, cô bị phản bội, bị bỏ rơi, nhưng chỉ biết chọn cách chờ đợi, chọn cách “mặt dày mày dạn” cố thủ ở vị trí của mình, nhìn an hung dung,
bình tĩnh đi từ cửa lớn ra ngoài. Anh cũng nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô đang đợi anh, không cảm thấy bất ngờ chút nào, anh dừng bước
trước mặt cô, đợi cô lên tiếng giải thích.
Quách Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy ở trong đó bức bối quá!”
“Ừ.” Cố Trạch Nặc lập tức chấp nhận lý do miễn cưỡng mà cô đưa ra, còn bổ
xung thêm: “Hệ thống thông gió của trung tâm này từ trước vẫn rất kém,
anh nghĩ lần sau chúng ta không nên đến đây nữa.”
“Ồ!” Quách
Thiển Thiển kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, từ lúc nào thì anh trở nên
hào phóng như vậy, lại còn điềm đạm và biết chăm sóc, an ủi người khác
nữa chứ?
Lúc này, anh đã mở cửa xe, còn cô vẫn ngây ngốc không
chịu nói gì. Thực ra ngay từ đầu, Cố Trạch Nặc đã chú ý đến những biểu
hiện của cô, lờ mờ đoán được phần nào sự việc. Anh nắm lấy bàn tay lạnh
như băng của cô. “Này, lên xe đi chứ!” Anh gọi cô, kéo tâm hồn lạnh lẽo
của cô trở về hiện tại.
“Em…” Cố Trạch Nặc nhìn Quách Thiển Thiển kéo dài giọng, rồi anh bắt đầu cởi cúc áo vest. Cô vừa mới bình tĩnh
trở lại lại bắt đầu hốt hoảng và cảnh giác. Anh cởi áo vest rồi cởi khuy áo sơ mi, cô nhìn chằm chằm vào động tác của anh mà trong lòng phát tín hiệu báo động nguy hiểm cấp cao nhất. May thay, anh chỉ cởi hai cúc,
trái tim vốn đang yếu đuối của cô được một phen phập phồng lên xuống vì
sợ. Có điều sau khi suy nghĩ lại, cô thấy mình đã “lo bò trắng răng”, vì cho dù anh có phóng túng đến mức nào thì cũng không thể cùng với cô …
abc trên xe ô tô được.
Cố Trạch Nặc nghiêng người lấy một chai
nước khoảng ở ghế sau đưa cho cô, sau đó mới từ từ khởi động xe. Quách
Thiển Thiển đón lấy chai nước, ngẩng đầu nói cảm ơn anh. Cô mở nắp chai, uống ừng ực, lúc cô quay lại nhìn Cố Trạch Nặc thì đã có thể nở nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này để che giấu những giọt nước mắt vừa nãy của cô,
hay để giúp chị cô diễn kịch? Nhưng Quách Thiển Thiển biết, cười có lẽ
là lựa chọn duy nhất lúc này, tuy nhiên cười khiến cô cảm thấy khó chịu
hơn cả khóc.
Cố Trạch Nặc đặt tay lên vô lăng, chầm chậm lái xe
đi ra đường lớn, sự chú ý của anh hình như hoàn toàn tập trung vào con
đường nên chắc không nhìn thấy nụ cười của cô. Một lúc lâu sau, anh mới
nói nhỏ: “Không muốn cười thì đừng cười, anh không thích em che giấu bản thân như vậy đâu.”
“Em như vậy ư?” Cô uống từng ngụm nhỏ chai nước đang cầm trên tay.
“Ừ, em là thế đấy.” Cố Trạch Nặc nhăn mày, gật đầu khẳng định.
Bàn tay đang cầm chai nước của Quách Thiển Thiển bỗng siết chặt. Cô không
muốn giải thích nên bắt chước cách nói của chị cô, chẳng thèm bận tâm mà “ném” luôn chủ đề mang tính chủ động của mình cho người khác. “Anh bảo
sao cũng được, anh muốn nghĩ thế nào cũng được.”
“Vậy anh nghĩ
anh có thể ly hôn với em không?” Cố Trạch Nặc ngoảnh mặt lại nhìn cô.
Anh thừa nhận từ sâu trong đáy lòng, anh không muốn điều đó xảy ra chút
nào. Cho dù người con gái trước mặt anh chỉ giống Lâm Thâm Thâm, cô ấy
không phải là Lâm Thâm Thâm, nhưng anh vẫn không nỡ xa cô. Anh biết anh
không nên coi Quách Thiển Thiển là thế thân của Lâm Thâm Thâm, một sự
thế thân của tình yêu không muốn giải phóng, nhưng anh lại cần giải
phóng cho Lâm Thâm Thâm. Anh làm như vậy, có phải quá ích kỷ không?
Chai nước bị bóp mạnh nên nước trào ra ngoài, Quách Thiển Thiển luống cuối
tìm khăn giấy, vừa lau vừa cẩn thận xác nhận lại: “Anh vừa nói gì cơ?”
Cố Trạch Nặc không nói lại những gì vừa nói, anh tin cô đã nghe thấy rõ
ràng, nên nói tiếp: “Ngày mai anh sẽ chuyển khoản số tiền đã ký kết
trong hợp đồng sang tài khoản của em, việc làm thủ tục ly hôn anh sẽ tìm người gặp em giải quyết.
Có những việc đã làm sai, không phải vì con đường quanh co, gập ghềnh, mà vì nỗi nghi ngờ trong tim quá lớn,
lời đã nói ra có thể thuyết phục được rất nhiều người, nhưng sao lại
không thể thuyết phục bản thân? Em không hiểu sự im lặng của anh, vậy
làm sao có thể hiểu được sự tuyệt tình, dứt khoát của anh lúc này?