Từ bệnh viện bước ra, ánh mặt trời từ vàng rực đến nhuộm đỏ như máu, rồi đến khi cả thành phố lấp lánh ánh đèn, Cố Trạch Nặc vẫn lái xe đến khi hết sạch xăng mới
dừng lại. Lúc anh mở cửa xe bước xuống mới sực nhớ ra còn một người ngồi ở ghế lái phụ suốt nhiều tiếng đồng hồ. Anh mỉm cười, mệt mỏi nhìn
Quách Thiển Thiển. “Em về nhà trước đi, chắc em cũng mệt rồi.”
“Anh có sao không?” Quách Thiển Thiển thử động tay chân, dường như ngồi quá lâu nên cả người cô đã cứng đờ, tê dại.
“Ừ, anh không sao.” Cố Trạch Nặc gật đầu với cô.
“Vậy chúng ta cùng về nhà được không?” Quách Thiển Thiển quay người, mỉm cười năn nỉ anh.
“Em từ về nhà trước đi, được không?” Cố Trạch Nặc cố gắng kìm nén cảm xúc, xua xua tay đuổi cô.
Nhưng Quách Thiển Thiển vẫn không thể yên tâm, kiên nhẫn năn nỉ: “Em nghĩ chúng ta nên cùng về thì tốt hơn.”
“Lâm Thâm Thâm, anh bảo em tự về nhà, em có nghe thấy không đấy!” Có phải cứ để anh phải nổi cáu, khùng lên, cô mới để cho anh bình tĩnh một chút
không? Anh không nói thêm câu nào nữa, thậm chí không thèm nhìn cô một
cái, đập mạnh vào mũi xe rồi cứ thế bước vô định trên đường. Lúc này,
Quách Thiển Thiển thấy nên để cho “Lâm Thâm Thâm thật” xuất hiện. “Chị
ơi, chị mau đến đi, anh Cố Trạch Nặc hình như có chuyện rồi, mà việc này em không đảm đương nổi đâu.”
“Em từ từ nói, không phải cuống lên như vậy.” Lâm Thâm Thâm an ủi cô, giọng nói bình tĩnh. “Bây giờ em đang ở đâu? Cố Trạch Nặc có ở cùng em không? Mẹ chồng chị có ở cạnh hai
người không?”
“Không có, không có. Anh Cố Trạch Nặc đang ở quảng
trường nhỏ cạnh công ty, mẹ chồng chị chắc là đã từ bệnh viện về nhà
rồi, toàn bộ việc này em không rõ lắm, dù sao em biết chắc chắn là mẹ
chồng chị giở trò gì đó, bà ấy giả vờ ốm để anh Cố Trạch Nặc tưởng có cơ hội, có điều bây giờ anh ấy đang rất buồn.” Quách Thiển Thiển nói rõ
cho Lâm Thâm Thâm tất cả những chuyện mà cô biết. “Em và Cố Trạch Nặc
đang ở bên ngoài, nhưng anh ấy không cho em ở bên cạnh, em chỉ có thể
đứng từ xa nhìn, em sợ anh ấy xảy ra chuyện gì, nếu chị đến, em sẽ về.”
“Đợi chị đến nhé!” Lâm Thâm Thâm thở dài, qua lời kể của em gái, cô đã hiểu
được phần nào sự việc, nên dặn dò Quách Thiển Thiển: “Lúc nào thấy chị
đến thì em hãy về nhé, thời gian này em sẽ rất vất vả đấy, em để ý đến
anh ấy giúp chị.”
Dưới ngọn đèn mờ mờ, Cố Trạch Nặc ngẩng đầu một cách cố chấp, khi nhìn thấy Lâm Thâm Thâm đến, anh nói: “Tại sao
anh vẫn còn đi theo anh, em muốn nhìn thấy anh thất bại ra sao, khổ sở
ra sao phải không? A, mua giúp anh bao thuốc!” Giữa đêm khuya, ánh mắt
Cố Trạch Nặc như chìm trong bóng tối. Mặc dù cô không nhìn thấy rõ nhưng lại hiểu rõ, ánh mắt ấy chắc chắn chứa đựng nỗi đau, sự bi thương, thậm chí còn cứa vào da thịt cô làm cô cũng khó chịu, muộn phiền.
Lâm Thâm Thâm lấy từ trong túi xách ra một bao thuốc đã chuẩn bị sẵn, long
ngóng cầm bật lửa định giúp anh châm thuốc. Cố Trạch Nặc không để ý đến
sự lề mề của cô, giằng điếu thuốc và cái bật lửa trong tay cô, châm lửa
rồi đặt lên môi rít mạnh một hơi, khói thuốc màu trắng xám chạm rãi bay
lên giữa hai người.
Sau khi rít vài hơi thuốc, anh khẽ chỉ vào
Lâm Thâm Thâm, hỏi: Anh nhớ vừa nãy em không mặc bộ quần áo này, tóc
cũng búi cao, tại sao đột nhiên lại thả tóc ra thế?”
“Ồ, hoá ra
anh cũng quan tâm xem em mặc cái gì, để kiểu tóc gì cơ đấy?” Lâm Thâm
Thâm hơi khựng lại rồi nhanh chóng đáp: “Lúc nãy trong xe khá lạnh nên
em mặc thêm áo khoác mỏng, trước khi xuống xe thấy bên ngoài nóng quá
nên cởi bớt áo và thả tóc ra ấy mà.”
“Giải thích cặn kẽ thế làm
gì? Cứ như em đang làm điều gì mờ ám ấy.” Anh lắc lắc đầu, không muốn
tiếp tục chủ đề này mà liên tục hút thuốc, cho đến khi hai mươi điếu
trong bao hết sạch. Lúc châm điếu thuốc cuối cùng, anh tiện tay vò nát
bao thuốc rỗng trong tay, ho rũ rượi. Lâm Thâm Thâm bước đến vỗ vào lưng giúp anh bình ổn hơi thở, sau đó, anh bỗng kéo cô vào lòng, ôm chặt,
chẳng nói câu nào.
Rồi anh quay đầu điếu thuốc lá đang hút, cứ
thế châm điếu thuốc đang cháy dở lên vai mình. Lâm Thâm Thâm có thể nghe rõ tiếng anh thở nặng nề, hốt hoảng đẩy anh ra và vén áo anh lên.
Trên da của anh, cô nhìn thấy những mụn nước phồng lên màu trắng sữa to như
ngón cái, cảm giác những mụn nước đó đang vỡ ra, hoá mủ, thành sẹo, hết
cái này đến cái khác.
Lâm Thâm Thâm bỗng cảm thấy rất đau lòng,
cô ngẩng lên nói với Cố Trạch Nặc: “Anh hôn em đi, anh hôn em có được
không?” Anh vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu, đặt đôi môi mềm mại của mình
lên má cô.
Thời gian trôi đi như nước chẩy mây trôi, thoắt
cái đã đến giữa mùa hạ. Quách Thiển Thiển và Lâm Thâm Thâm dường như đã
quen với cuộc sống hoán đổi thân phận, họ có thể nhanh chóng thích nghi
với thói quen của đổi phương và có những phản xạ phù hợp. Hai chị em
song sinh họ có thể là vì có quan hệ máu thịt nên khi đóng làm đối
phương vẫn cảm thấy dễ dàng và nhẹ nhõm.
Thực ra lúc đầu, hoán
đổi thân phận là ý tưởng của Quách Thiển Thiển, cô muốn xác nhận vị trí
của mình trong tim Đường Minh Hồng. Còn Lâm Thâm Thâm lại thực hiện hoàn mỹ và chi tiết toàn bộ kế hoạch đó, cho dù có lúc muốn dừng lại cũng
không được, muốn tiếp tục tiến về phía trước nhưng lại hoang mang không
mục đích. Càng tiếp tục kéo dài thời gian, họ càng thâm nhập sâu hơn vào cuộc sống của đối phương, điều đó không chỉ làm họ không dừng lại được, mà còn giẫm sâu hơn vào lỗ hổng tình cảm của đối phương và tự cảm thấy
lo lắng về điều đo.
Có điều, một việc làm Quách Thiển Thiển cảm
thấy vui là tình cảm của Tôn Diễm. Cô ấy và Sử Khải đã nhanh chóng bước
vào giai đoạn nồng nàn. Chỉ cần thời gian cho phép, bọn họ lại ở bên
nhau. Ngoài việc ăn cơm, xem ti vi, hát karaoke, có lúc Sử Khải còn đưa
Tôn Diễm về nhà mình, tựt tay vào bếp nấu cơm cho cô ấy ăn, rồi cùng
nhau nghe nhạc, chơi game, xem phim, đương nhiên không thể thiếu những
cái ôm ấp, những nụ hôn ngọt ngào tình cảm.
Tôn Diễm thích thú tận hưởng niềm vui và niềm hạnh phúc đó.
Một chàng trai nhìn có vẻ ngốc nghếch khi yêu say đắm lại trở nên vô cùng
hấp dẫn, huống hồ bọn họ còn có quan hệ gần gũi, cánh tay rắn chắc và bờ môi nóng ran của Sử Khải khiến Tôn Diễm ngây ngất.
Mỗi cuộc hẹn
hò của họ đều rất ngọt ngào, đến nỗi khi kết thúc, chàng đưa nàng về
nhà, nàng còn quyến luyến không muốn rời xa, chỉ mong ngày mai nhanh đến để lại được ở bên chàng.
Tôn Diễm nghĩ, yêu một người và được
người đó yêu khiến con người ta hạnh phúc, thoả mãn, thảo nào có biết
bao người khao khát được chìm đắm trong biển tình vô tận ấy.
Hôm
nay, lúc Tôn Diễm đang rón rén mở cửa bước vào thì gần mười hai giờ đêm, nhưng ngoài dự đoán của cô, Quách Thiển Thiển vẫn chưa ngủ, cô ấy cầm
một cuốn sách ngồi đọc trong phòng khách, dĩ nhiên là đợi cô về.
Tôn Diễm thầm kêu khổ, cười gian tà. “Thiển Thiển, muộn thế này sao cậu chưa ngủ? Ngày mai không phải đi làm à?”
“Cậu cũng biết ngày mai phải đi làm cơ đấy?” Quách Thiển Thiển vỗ vỗ xuống
xô pha ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi làm mặt hớn hở, ánh mắt lấp lánh
muốn nghe kể chuyện. Tôn Diễm thấy thế thì bật cười.
“Được rồi,
không cần cậu tra khảo, tớ khai hết, được chưa?” Cô đành ngoan ngoãn
ngồi cuống ghế, bắt đầu nói: “Sử Khải đối với tớ rất tốt, tớ rất thích
anh ấy, tớ phát hiện ra rằng, cảm giác được người khác yêu thật tuyệt.”
“Tôn Diễm, tớ biết yêu đương là thế nào, tớ cũng ủng hộ cậu, tớ muốn cậu
sống vui vẻ.” Quách Thiển Thiển đặt cuốn sách lên bàn. “Có điều tớ muốn
nhắc nhở cậu, hai cậu vừa mới bắt đầu chưa lâu, còn cần tìm hiểu lẫn
nhau, không nên… không nên cuồng nhiệt quá, như vậy sẽ không tốt đâu.”
Tôn Diễm hơi đỏ mặt, khẽ nắm lấy ngón tay của Quách Thiển Thiển. “Tớ hiểu ý cậu, tớ cũng biết, một người con gái chủ động quá cũng không tốt lắm,
thực ra, cậu có biết không, Thiển Thiển, tớ đã rất hối hận khi làm bạn
với cậu, vì cậu tốt hơn tớ rất nhiều. Trước mặt cậu, bọn con trai chỉ
chú ý đến cậu, còn tớ luôn là đối tượng bị người ta bỏ qua.”
“Tôn Diễm.” Quách Thiển Thiển chưa bao giờ nghĩ, khi họ làm bạn với nhau,
Tôn Diễm lại có những băn khoăn như vậy, hai người là bạn thân bao nhiêu năm rồi nhưng cô lại không hiểu tâm tư của bạn. Bây giờ cô còn nói được gì, thế nên chỉ biết cắn môi, áy náy nói: “Tớ quả thực không biết… Tớ…
tớ xin lỗi cậu.”
“Ngốc quá, chúng ta là bạn của nhau suốt đời, là bạn thân thiết, tới nói những lời này không phải muốn cậu khó nghĩ, ý
của tớ là mỗi người đều có lòng đố kỵ, tớ cũng có, nhưng không nhiều
lắm. Nếu có thể chọn lựa lại, tớ vẫn chọn cậu là bạn tốt nhất của tớ,
bao gồm cả chị cậu nữa, hai chị em cậu là hai chị em song sinh đẹp nhất
mà tớ từng gặp.” Tôn Diễm cúi đầu. “Thực ra, tớ chưa từng nói cho cậu
biết rằng chị cậu đã nhờ tớ chu cấp tiền cho cậu, tiền tớ đưa cho cậu
đều là của chị cậu gửi từ Mỹ về.” Cô vừa nói vừa giơ tay lên sát tai.
“Nhưng tớ thề, tớ không có ý cướp công lao của Lâm Thâm Thâm, chỉ là cô
ấy bảo tớ không được nói, còn tớ cảm thấy mình nên nói cho cậu biết
chuyện này. Ôi trời ơi!” Tôn Diễm không cho Quách Thiển Thiển có cơ hội
xen vào, giậm chân bình bịch tự trách mình. “Thực ra tớ đã hứa với Lâm
Thâm Thâm là không nói, nhưng cuối cùng vẫn nói, tớ có phải là nuốt lời
không nhỉ? Có phải tớ rất xấu xa, vô dụng không?”
“Thật sao?”
Quách Thiển Thiển hơi ngẩn người, cô không để ý đến những câu chất vấn
của Tôn Diễm, chỉ mải suy nghĩ về việc chị gái chu cấp tiền cho mình bao nhiêu năm rồi mà chị cô không hề nhắc đến. Tại sao lại không nhắc? Hình như chị ấy có rất nhiều chuyện giấu mình, nhưng lại rất muốn mình phát
hiện ra?
“Cậu thấy chưa? Cậu cũng muốn nói thế đúng không? Tớ là
người không giữ lời hứa, là người không giữ chữ tín, đúng không? Tôn
Diễm cuống lên tự trách mình.
“Không phải đâu.” Quách Thiển Thiển thoát ra khỏi những suy nghĩ lộn xộn, nắm tay bạn an ủi. “Không phải
thật mà.” Miệng khô khốc, cảm thấy rất mệt mỏi, cô chậm rãi nói. “Chị tớ luôn chu cấp tiền cho tớ ư?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tôn Diễm
cuống quít, đã trót nói rồi, vậy phải nói cho đầy đủ mới được. “Hơn nữa, thời gian trước, tớ gặp cậu ấy khi cậu ấy về nước, nhưng cậu ấy bảo tớ
không được nói với cậu, cậu ấy nói chỉ về một thời gian ngắn rồi lại đi, bây giờ có khi cậu ấy đã lại đi rồi!”
“Thật à?” Quách Thiển Thiển nghiêm túc nhìn bạn, không biết mình có nên giải thích rõ ràng cho bạn nghe không.
“Ừ, cậu cứ trách tớ đi.” Tôn Diễm có chút ngại ngùng, đỏ mặt nhưng bộ dạng
tỏ ra rất khảng khái. “Thực ra tớ cũng muốn nói cho cậu biết, nhưng sau
khi rời khỏi khách sạn đó tớ mới phát hiện ra mình chẳng có bất cứ thông tin nào về Lâm Thâm Thâm, xin lỗi cậu, rất xin lỗi cậu.”
“Không
sao đâu.” Cô lắc đầu, cô nhớ hình như mình đã quên không kể cho Tôn Diễm nghe chuyện gặp lại chị gái, trước hết là vì lúc đó lòng cô rối bời,
không kịp nói, sau đó thì bắt đầu hoán đổi thân phân nên không tiện nói, thôi vậy, để sau này nói cho cô ấy biết cũng được.
“Tốt rồi.”
Cuối cùng cũng nói ra hết những bí mật chất chưa trong lòng, Tôn Diễm
cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Nhưng lúc đó phát hiện mình đã đi quá xa chủ đề ban đầu, thế nên lập tức nói: “Còn chuyện…” Cô liếc nhìn vào mắt
Quách Thiển Thiển thăm dò. “Về chuyện tớ và Sử Khải, cậu cứ trách mắng
tớ, dạy bảo tớ, tớ nhất định sẽ nghe lời cậu.”
“Sao tớ phải trách mắng cậu, dạy bảo cậu? Tớ làm gì có tư cách đó?” Quách Thiển Thiển dở
khóc dở cười. “Tớ chỉ muốn khuyên nhủ cậu vài câu, dù sao thì giữ khoảng cách thích hợp giữa hai người mới giúp tình yêu luôn mới mẻ và có tương lai.”
“Cậu thật sự không trách tớ à, thế thì tớ phải đốt hương
cảm tạ trời phật rồi.” Tôn Diễm bám vào bạn, cười to. “Tớ hiểu rồi, hiểu rồi, cậu yên tâm đi, Sử Khải đối với tớ rất tốt, hơn nữa cậu yêu rồi
nên chắc cũng hiểu yêu đương là thế nào mà, đúng không?”
“Được
rồi, cậu biết là tốt rồi, nếu tớ mà cứ càu nhàu, có khi lại bị cậu chửi
mắng sau lưng ấy chứ!” Quách Thiển Thiển thở dài ngao ngán.
“Yên
tâm, yên tâm đi, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, tớ hiểu mà.” Tôn Diễm vội
vàng gật đầu đồng ý, đợi Quách Thiển Thiển vào phòng, cô cũng nằm lên
giường, bắt đầu nghiêm túc nghĩ ngợi. Lúc đối diện với Quách Thiển
Thiển, không phải cô không có cảm giác ghen tị, nhưng khi nói chuyện
chân thành, thẳng thắn với Quách Thiển Thiển, cô nghĩ rằng bất cứ ai
cũng có lòng đố kỵ, thế nên cô hy vọng người bạn thân nhất có thể tha
thứ cho những lỗi lầm của mình.
Bạn của Sử Khải hay chính là bạn
của Đường Minh Hồng đón sinh nhật, và người mời Lâm Thâm Thâm là Tôn
Diễm chứ không phải đích thân cậu ta hay là Đường Minh Hồng mời. Lâm
Thâm Thâm vốn định từ chối nhưng dù sao lời mời đó là dành cho Quách
Thiển Thiển mà cô đang đóng thế, thế nên cô quyết định gọi một cuộc điện thoại cho em gái đế xác nhận.
“Bọn họ đi hát karaoke, mối quan
hệ bắn đại bác không tới, là sinh nhật một người bạn của Đường Minh
Hồng, ngay cả Đường Minh Hồng cũng không mời chị.” Lâm Thâm Thâm thông
báo cho Quách Thiển Thiển bằng mấy câu đơn giản. “Nếu là em, em có đi
không?”
“Nếu là chị, chị có đi không?” Quách Thiển Thiển hỏi ngược lại chị.
“Đương nhiên là không, chị nghĩ không cần thiết.” Lâm Thâm Thâm nhún vai.
“Ồ!” Quách Thiển Thiển thở dài trong điện thoại, cô cười lấy lòng. “Nhưng em sẽ đi, dù sao Đường Minh Hồng cũng đến, lại coi như được ăn uống miễn
phí, không phải trả tiền.”
“Được rồi, được rồi!” Lâm Thâm Thâm
không còn gì để nói, cái kiểu tụ tập vô vị này, nếu là cô thì cô tuyệt
đối không bao giờ lãng phí thời gian, nhưng bây giờ thân phận của cô lại là Quách Thiển Thiển, thế nên, cho dù chán ngán cỡ nào cô cũng phải đi.
Trong phòng KTV rộng rãi, Lâm Thâm Thâm ngồi một mình trong góc, nhấm nháp
cốc rượu Kê Vỹ màu tím nhạt, quan sát những người quen và không quen
đang ồn ào trước mặt. Thực ra, sinh nhật cũng được, mà ngày lễ cũng
được, chẳng qua chỉ cần một lý do mà thôi, bởi những nam thanh nữ tú
trong thành phố ồn ào toàn xi măng sắt thép này quá cô đơn, thế nên họ
cần tìm lý do nọ, lý do kia để được vui chơi nhảy múa.
Đúng lúc
này, Đường Minh Hồng xuất hiện trước mặt cô, dáng người dong dỏng che
lấp ánh sáng mờ ảo trong góc phòng. Lâm Thâm Thâm ngẩng đầu, vì ngược
sáng nên cô không nhìn rõ bóng dáng anh, chỉ nheo mắt nhìn anh giằng lấy cốc rượu trong tay cô đặt lên bàn, sau đó bước đến cầm lấy tay cô.
Trong tiếng nhạc và tiếng người nói ồn ào, cô nghe thấy giọng nói dứt
khoát của Đường Minh Hồng: “Đi, chúng ta ra ngoài đi!”
Lâm Thâm
Thâm nhìn anh nhanh chóng ngồi lên xe điện rồi vẫy tay với cô, sự dịu
dàng của anh, giọng nói dễ nghe của anh lập tức mê hoặc cô khiến cô lên
xe không hề do dự.
Chiếc xe điện chạy như bay trên đường, Lâm
Thâm Thâm vòng tay ôm eo anh, anh và Cố Trạch Nặc thật khác nhau, anh
gầy hơn nhiều so với Cố Trạch Nặc, rồi cô bỗng phát hiện, nếu người này
là Cố Trạch Nặc, cho dù đưa cô đi đâu, làm gì cũng được. Cô vịn tay vào
tai Đường Minh Hồng đứng dậy, không có mũ bảo hiểm, bên tai cô là tiếng
gió thổi vù vù, cô thầm nghĩ: “Cố Trạch Nặc, có phải càng ngày chúng ta
càng xa cách không?” Thế nên cô hét to phía sau: “Dừng xe, dừng xe,
chúng ta về thôi, bây giờ muộn quá rồi.”
Đường Minh Hồng rất nghe lời, lái xe vào góc rẽ về nhà của Quách Thiển Thiển. Lúc Lâm Thâm Thâm
nói lời chào tạm biệt anh, anh bỗng giữ cằm cô lại, rồi nhào đến hôn môi cô một cái. Anh liếm liếm môi, nói: “Thiển Thiển, em tạo cho anh cảm
giác rất khác.”
Cuối cùng Lâm Thâm Thâm cũng nắm được cơ hội,
thậm chí căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay túa mồ hôi. Cô hỏi: “Thật ư?
Anh thích em của bây giờ hay thích em của ngày trước? Anh thích em của
ngày hôm nay hay là em của ngày hôm qua?”
Đường Minh Hồng hơi
ngẩn người nhưng nhanh chóng cười hì hì, giơ tay lên vò đầu. “Em nói cứ
như em của bây giờ và ngày trước là hai người khác nhau ấy, lại còn hôm
qua và hôm nay, em có thể thay đổi thất thường như vậy à?”
“Anh có thể trả lời em nghiêm túc không?” Vẻ mặt Lâm Thâm Thâm cứng đờ, cô cố tình tỏ vẻ nghiêm túc.
“Ngày mai.” Đường Minh Hồng giải thích với vẻ mặt hí hửng. “Để anh suy nghĩ
đã, ngày mai, ngày mai anh sẽ nói cho em biết.” Nói xong, anh ngồi lên
chiếc xe điện phóng đi như chạy trốn.