Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa

Chương 4-3




Hôm nay, Quách Thiển Thiển cũng xin nghỉ một ngày, một mình đi dạo phố. Không biết hôm qua có nhắc đến “Tào tháo” không mà hôm nay, lúc cô bước vào một cửa hàng điện thoại đã nhìn thấy “Tào tháo” Vương Chuẩn đang xem một mẫu điện thoại, còn người bên cạnh cô ta lại không phải là Phương Thạch.

Người đàn ông này còn già hơn Phương Thạch nhiều, hơn nữa có vẻ giàu có hơn Phương Thạch, ông ta mặc bộ com lê màu cà phê, đang cười thân thiết với Vương Chuẩn.

Quách Thiển Thiển đương nhiên dễ dàng nhận ra mối quan hệ mờ ám giữa hai người bọn họ. Cô đoán chắc, quan hệ giữa hai người này không bình thường chút nào, thêm nữa, Vương Chuẩn chẳng phải là cô gái ngoan ngoãn gì.

Quách Thiển Thiển không chào cô ta mà nhanh chóng bước qua, có điều trong lòng cô lại cảm thấy rất khó chịu, không biết sự khó chịu đó là vì Vương Chuẩn, vì Đường Minh Hồng, hay vì người bạn thân của anh – Sử Khải. Hoặc cũng có thể do nhìn người nghĩ đến ta nên cô mới buồn bã, khó chịu như thế. Bỗng chốc, cô chẳng còn có tâm trạng dạo phố nữa, một mình ngồi trên xe buýt nghĩ ngợi. Có phải Đường Minh Hồng cũng từng hôn hít một người con gái xa lạ ở ngoài đường như thế? Sự phản bội đi quá giới hạn có phải là căn bệnh của cuộc sống thành thị và đã lây lan toàn xã hội?

Điện thoại báo có tin nhắn, là của Thẩm Hiểu Bắc, anh ta viết: “Em đang làm gì đấy? Anh đang chơi bóng rổ trong trường, em có muốn đến xem không?” Đọc tin nhắn của anh ta, Quách Thiển Thiển vẫn không trả lời lại, nhưng cô bỗng nghĩ đến việc dạo này anh ta gửi đến rất nhiều tin nhắn như muốn kể với cô tất cả những chuyện xảy ra xung quanh anh ta. Hoá ra anh ta vẫn là sinh viên đại học năm thứ ba. Thế nên, chiếc xe buýt vừa hay dừng trước cổng trường đại học của Thẩm Hiểu Bắc, cô bất giác xuống xe. Lần đầu tiên cô đến trường đại học, lúc bước vào cổng, một cảm giác vui mừng và sợ hãi xâm chiếm lòng cô. Vui mừng là vì dù cô không phải sinh viên của trường nhưng cô vẫn có thể đến tham quan, trường đại học giống hệt như công viên mà chẳng cần phải mua vé vào cổng. Sợ hãi là vì, với một người không có cơ hội học đại học như cô thì nơi đây có một vẻ đẹp rất khó tả, khiến cô e ngại, rụt rè.

Cô hỏi một sinh viên đi ngang qua: “Chiều nay có một trận đấu bóng rổ phải không bạn?”

Người đó quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ kạ, rõ ràng không hiểu ý của cô. “Xin lỗi, tôi không biết!”

Thế nên, sau khi đi thêm một vài bước, Quách Thiển Thiển lại hỏi một sinh viên khác: “Chiều nay có một trận đấu bóng rổ phải không bạn?”

Sinh viên này hình như rất hiểu ý cô, vui vẻ nói: “Mỗi ngày đều có rất nhiều trận đấu bóng rổ, có phải bạn muốn biết sân chơi bóng rổ dành cho sinh viên nằm ở đâu?”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Quách Thiển Thiển vội vàng gật đầu. “Bạn ơi, sân bóng rổ dành cho sinh viên ở đâu? Bạn có biết người nào tên là Thẩm Hiểu Bắc không? Cậu ấy cũng là sinh viên ở đây.”

“Từ đây bạn cứ đi thẳng, sau đó rẽ trái là đến sân bóng rổ.” Người đó gật đầu, chỉ rõ hướng đi cho cô. “Nhưng người tên Thẩm Hiểu Bắc thì tôi không biết. Trường chúng tôi có nhiều người lắm, lại có rất nhiều khoa, tôi không biết người nào là Thẩm Hiểu Bắc đâu, mà có khi những người có tên giống thế rất nhiều ấy chứ!”

“Ồ, cảm ơn bạn nhé!” Quách Thiển Thiển gật đầu, mỉm cười với người bạn tốt bụng. Sau đó cô mới đi được hai bước thì có một cô gái tóc đỏ gọi cô lại và hỏi: “Bạn muốn tìm Thẩm Hiểu Bắc à, chữ “Hiểu” nào, có phải “hiểu” trong từ “phá hiểu” chứ không phải “nhỏ” trong “to nhỏ”?” Cô gái này nhuộm móng tay màu đen, trang điểm rất đậm, nhìn có chút đáng sợ.

Mặc dù trong lòng hơi sợ nhưng Quách Thiển Thiển vẫn nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Cô gái đó lấy từ túi xách ra một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, thong thả nói: “Để tôi dẫn bạn đến gặp anh ấy.”

Giọng nói của cô gái rất lạnh lùng, mang theo chút uy hiếp khiến Quách Thiển Thiển chỉ biết lặng lẽ bước theo, vừa đi vừa xỏ tay vào túi quần, cảm giác rất giống như cô mới thi đỗ đại học và trở thành một sinh viên ngây thơ, trong sáng. Ngược lại, cô gái đi đôi giày cao gót màu tím thẫm phía trước lại giống nhưu một chú hề đi tham quan trong trường và rêu rao tìm trai đẹp.

Cô thấy băn khoăn không hiểu sao anh chàng Thẩm Hiểu Bắc lại quen biết một nữ sinh như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ, cô liền cảm thấy chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, vì thủ đoạn mà anh ta theo đuổi cô cũng sẽ làm mê hoặc những cô gái khác.

Họ người trước kẻ sau bước đi, chẳng bao lâu cô đã đến sân bóng rổ. Nữ sinh đó bỗng quay lại nhìn cô từ đầu xuống chân khiến cô sởn gai ốc. Bất giác, cô cũng cúi đầu nhìn lại mình. Hôm nay, cô ăn mặc rất đơn giản, như thường ngày vẫn vậy, chiếc quần ngố màu trắng sữa với chiếc áo phông trắng hình chú mèo Rocky.

Nữ sinh kia đột nhiên hỏi: “Bạn là Quách Thiển Thiển à?”

Qt ngẩng đàu, nhìn cô ta bằng ánh mắt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, thầm nghĩ, cái tên Thẩm Hiểu Bắc ngốc nghếch này chắc chắn đã huỷ hoại hình tượng của mình trước mặt người khác rồi, thế nên, cô chỉ biết gật đầu một cách cứng ngắc.

Sau khi có được đáp án chính xác, nữ sinh đó cũng gật đầu, sau đó nói nhẹ như gió thoảng: “Mình là bạn học của Thẩm Hiểu Bắc, bạn thân kiêm phần tử ngoan cố, mình tên Từ Tử Hàm.”

Cái tên rất ý nghĩa mà lại ăn mặc với phong cách ngầu như vậy, Quách Thiển Thiển chỉ biết nhìn cô ta, mỉm cười ngại ngùng, rồi thân thiện nói: “Chào bạn, Từ Tử Hàm.”

“Bạn ngạc nhiên lắm à?” Từ Tử Hàm hỏi.

“Có một chút.” Quách Thiển Thiển nghiêm túc trả lời.

“Kinh ngạc điều gì?” Cô ấy cho điếu thuốc lên môi, rít mạnh một hơi.

“Kinh ngạc không hiểu bạn có phải là sinh viên không?” Quách Thiển Thiển thật thà đáp.

Từ Tử Hàm trầm mặc, sau đó rít mạnh một hơi thuốc rồi quay đầu lại, tiếp tục bước về phía sân bóng rổ. Cuối cùng họ đến sân bóng rổ và cùng ngẩng đầu lê như muốn tìm bóng dáng Thẩm Hiểu Bắc trong đám người. Nhưng họ lại nhìn thấy rất nhiều người đang vây thành vòng tròn, lúc thì chụm lại, lúc thì tản ra, thế nên Quách Thiển Thiển và Từ Tử Hàm nhìn rõ ở đó có những chàng trai đang đánh đấm tối tăm mặt mũi, họ đều mặc áo ba lỗ, hở cánh tay trần, trông vô cùng hỗn loạn.

Thẩm Hiểu Bắc đang đứng ở trong đám người đó, tỏ ra vô cùng hung dữ, người đánh và người bị đánh đều không kêu lên tiếng nào, giống như đang trút giận. Từ Tử Hàm nhìn thấy cảnh đó, vội vàng ném điếu thuốc trong tay rồi chạy đến. Còn Quách Thiển Thiển đứng chôn chân tại chỗ, cô không dám, đúng vậy, cô thừa nhận mình sợ chết, cô chỉ dám hướng về đám người đang mất lý trí đó hét to: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người còn không dừng tay lại!”

Thật không ngờ, lời cô vừa thốt ra lại có chút tác dụng, tất cả mọi người đều dừng lại, tản đi như bầy chim gặp dã thú. Quách Thiển Thiển, Từ Tử Hàm và cả Thẩm Hiểu Bắc cuối cùng cũng có thể rời khỏi sân bóng rổ một cách an toàn.

Hai cô gái, một bên phải, một bên trái dìu cậu ta đến phòng y tế của trường. Lúc ở phòng y tế, họ không nói gì với nhau. Bác sĩ dùng bông lau vết thương trên người cậu ta. Cậu ta thở nặng nhọc, mỗi lần như thế, Từ Tử Hàm lại chủ động nhìn vào mắt Quách Thiển Thiển. Thẩm Hiểu Bắc cũng nhìn Quách Thiển Thiển một cách chăm chú, cô như nhìn được cả bóng dáng mình trong đôi đồng tử ấy. Cô nghĩ ánh mắt của mình chắc chắn cũng rất nông, nên chỉ đọng trên ánh chiều tà rực rỡ kia và tẩn trong không khí nồng nặc mùi cồn.

Sau khi xử lý vết thương, Từ Tử Hàm tiễn họ đến tận cổng trường, sau đó nhanh chóng quay trở về. Thẩm Hiểu Bắc nhận ra sự thắc mắc trong mắt Quách Thiển Thiển nên lập tức giải thích: “Cô ấy ở nội trú!”

Họ cùng nhau về nhà vì cùng sống trong một toà nhà. Trên đường đi, Thẩm Hiểu Bắc không ngừng hỏi cô: “Em có nhớ anh đã từng hát cho em nghe mấy bài không?”

Cô lạnh nhạt đáp lại: “Không nhớ.”

“Đúng là một cô gái vong ân bội nghĩa.” Anh ta bĩu môi oán trách nhưng Quách Thiển Thiển không muốn phản bác, hôm nay anh ta bị thương mà, một người như cô nên đại lượng, nhường nhịn anh ta mới phải. Cô cúi đầu nhìn ánh đèn hắt xuống mặt đường, bóng của họ in trên đường, lúc hoà vào, lúc tách ra.

Cái bóng của họ, lúc thì dài, lúc thì ngắn, lúc thì tỏ, lúc lại mờ, Quách Thiển Thiển thấy Thẩm Hiểu Bắc cũng cúi đầu cùng cô ngắm nhìn sự biến đổi đó.

Cậu ta bỗng giẫm lên bóng của cô, quay đầu lại, nói: “Nhìn đi, hai cái bóng xếp chồng lên nhau này.”

Quách Thiển Thiển ngẩng đầu, khinh khỉnh đáp: “Đồ trẻ con, vô vị.”

Đột nhiên, Thẩm Hiểu Bắc hỏi cô: “Em thích cái tên Đường Minh Hồng như vậy sao?”

Quách Thiển Thiển đút tay vào túi quần. “Ừ, đúng vậy, chắc chắn trước đây tôi đã nói với anh rồi mà.” Cô nghĩ ngợi một lát rồi bổ xung: “Tôi và anh không có cơ hội đâu, có điều, anh có thể suy nghĩ đến bạn tôi là Tôn Diễm, hình như cô ấy rất thích anh đấy.”

“Chính cái cô thường ném quần áo lót xuống cửa sổ phòng tôi á?” Tay trái của Thẩm Hiểu Bắc đột nhiên vòng qua vai phải của Quách Thiển Thiển, nhẹ nhàng đặt lên vai trái của cô. “Nhưg người anh thích là em.” Động tác này của anh ta rất kỳ lạ, chỉ cần dùng sức, đầu của Quách Thiển Thiển sẽ chạm vào cánh tay anh ta. Động tác anh ta vỗ đầu cô rất nhẹ, dường như là hành động an ủi rất dịu dàng. Lần đầu tiên cô có thể xác đinh là anh ta cao đến một mét tám mươi tám, vì đầu của cô chỉ có thể chạm vào ngực anh ta. Trái tim có chút xao động, cô nói với anh ta trong tâm trạng gần như đầu hàng: “Thẩm Hiểu Bắc, anh chàng họ Thẩm đẹp trai, xin anh hãy tha cho tôi được không? Hai chúng ta thật sự không thể được, coi như tôi cầu xin anh đấy! Hãy buông tha cho tôi đi mà!”

Chiếc điện thoại trong túi quần đổ chuông nên Quách Thiển Thiển nhanh chóng dừng bước, bước về phía bên phải và đứng yên để Thẩm Hiểu Bắc bước qua. Cô lắc nhẹ chiếc điện thoại, trong lúc anh ta quay đầu lại bèn giải thích. “Được rồi, như vậy nhé, bạn tôi đang tìm tôi, thế nên bây giờ tôi chưa về nhà ngay đâu.”

“Là bạn trai à? Là Đường Minh Hồng à?” Thẩm Hiểu Bắc hỏi cô.

“Thực ra…” Cô vốn muốn giải thích rằng người bạn mà cô nói thực ra là chị gái cô, họ đã giao ước với nhau, sau khi Lâm Thâm Thâm chuẩn bị xong xuôi thì sẽ gọi điện thông báo cho cô, nhưng rất nhanh sau đó, cô từ bỏ ý nghĩ này và nghiêm túc gật đầu, ánh mắt và vẻ mặt có bao nhiêu sự lả lơi thì cô phô ra bấy nhiêu. “Đúng vậy, bạn trai tôi bảo tôi đến gặp anh ấy, chúng tôi muốn có một buổi tối thật lãng mạn, cậu tự về nhà đi nhé! Tạm biệt!”

Sau hơn một tiếng đồng hồ, Quách Thiển Thiển đã đến điểm mà chị cô nhắn trong điện thoại. Trong phòng ngủ ở căn hộ của chị cô và Cố Trạch Nặc, cô để mặc cho chị “chỉnh đốn” thân hình của mình, ngoài việc đắp mặt nạ, cắt móng tay, thoa sữa dưỡng thể, chị cô còn ghi chép cẩn thận thói quen sống của chị và tất cả những chuyện xảy ra khi ở bên Mỹ, còn có cả những chi tiết nhỏ nhặt từ lúc quen Cố Trạch Nặc đến nay. Đương nhiên, thoả thuận riêng giữa hai vợ chồng thì Lâm Thâm Thâm không nói cho em gái biết, vì Lâm Thâm Thâm đoán rằng, họ sẽ chẳng bao giờ nói đến vấn đề này, vì thời gian bây giờ cách thời hạn đó chẳng còn bao lâu nữa.

“Thật sự phải chọn vào buổi tối ạ? Tại sao lần đầu tiên hoán đổi chị lại chọn thời điểm làm khó em thế?” Quách Thiển Thiển không kìm nén nổi hỏi chị.

“Em không nhớ những lời chị vừa nói à?” Lâm Thâm Thâm mở to mắt nhìn em gái. “Chính vì buổi tối mới là đơn giản nhất, không cần nói nhiều, lại có thể giảm khả năng bị vạch trần ở mức thấp nhất.”

“Nhưng là buổi tối, buổi tối đấy!” Quách Thiển Thiển nhìn ngó xung quanh phòng, không gian xa lạ khiến cô càng tóm chặt chiếc áo khoác mỏng manh của mình. “Nếu như em bị anh rể làm… chuyện đó, thì không chỉ có lỗi với chị mà còn có lỗi với bản thân em nữa!”

Lâm Thâm Thâm đột nhiên gí tay vào trán em gái. “Đúng là em nghĩ quá nhiều rồi, mấy hôm nay chị đến tháng, anh rể em cũng biết, thế nên tối nay nhất định sẽ an toàn.”

“Chị đúng là suy nghĩ chu đáo.” Quách Thiển Thiển gật đầu rồi lại một lần nữa mở to mắt tò mò. “Lẽ nào không đến ngày đó thì anh rể sẽ bộc phát thú tính, ham muốn vô độ, lửa dục bừng bừng ư?”

“Ý muốn hoán đổi là em nêu ra đấy nhé, không phải là chị. Yêu cầu của em là muốn xác định xem trong trái tim Đường Minh Hồng có em hay không, còn yêu cầu của chị là, em không cần quan tâm nhiều làm gì cho mệt. Được rồi, sáng sớm ngày mai, lúc nào tỉnh dậy lại hoán đổi về vị trí cũ, em lại đến làm việc ở tiệm cà phê của em, chị lại đến công ty của chị.” Lâm Thâm Thâm tiếp tục gõ vào trán cô em gái, đưa ra lời bổ sung và cảnh cáo cuối cùng.