Đương nhiên, Quách
Thiển Thiển đứng bên ngoài nhà hàng không thể nghe thấy những lời nói
của Phương Thạch. Cô chỉ nghĩ là mình còn chưa cám ơn chàng trai lạ mặt, nhưng cô vừa định mở miệng thì cậu ta đã hành động trước. Cậu ta bước
lên trước một bước, sau đó tự nhiên quay đầu lại, nhìn vào mắt cô.
Cậu ta mỉm cười nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Quách Thiển Thiển, nói: “Tôi muốn làm quen với em.”
“Tại sao?” Chuyện này khiến cô thực sự kinh ngạc, vì quá đột ngột nên không
biết xử trí thế nào. Nhưng cô không biết rằng, lúc vừa bước vào nhà
hàng, cậu ta đã chú ý đến cô và ít nhất cũng đã nhìn cô trên nửa tiếng.
Lúc đó, cậu ta đang vội vã ăn để lấp đầy cái bụng sôi òng ọc của mình.
Tuy nhiên khi cô vừa bước vào, nhất cử nhất động, giọng nói, nụ cười của cô đều khiến cậu ta chú ý, thế nên lúc Phương Thạch giở trò sàm sỡ,
ngay lập tức cậu ta đứng dậy giải vây cho cô.
”Thích em.” Cậu ta
giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, nghiêm túc nói. “Anh thích em.” Khuôn mặt của cậu ta gần trong gang tấc, ánh mắt chân tình, có phải rất giống cách cô nhìn Đường Minh Hồng không?
Cậu ta kéo tay cô bước đi
như ép cô lên xe, cô muốn giằng ra mà không được. Họ lên một chiếc taxi, ngay cả cô cũng không hiểu vì sao mình lại đi với cậu ta, thật ngốc
nghếch.
”Không phải cậu đang giở trò một cách có nghệ thuật đấy
chứ?” Trời đã tối sẫm, màn đêm buông xuống ngoài cửa kính lùa vào làn
không khí mát mẻ, Quách Thiển Thiển định thần lại, nhìn chằm chằm vào
đường nét trên khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông xa lạ dưới ánh đèn
vàng.
Cậu ta đưa cho cô một điếu thuốc, sau đó viết tên mình vào lòng bàn tay cô, tên cậu ta là “Thẩm Hiểu Bắc“.
Ngoài Đường Minh Hồng đây là lần đầu tiên cô ở gần một người đàn ông đến vậy, còn Thẩm Hiểu Bắc đang trịnh trọng giới thiệu tên cậu ta: “Em nhớ nhé,
không phải “nhỏ”* trong “to nhỏ” đâu, mà là từ “hiểu” trong “phá
hiểu”**.”
(*). Trong tiếng trung, từ “nhỏ” đồng âm với từ “hiểu“.
(**). Phá hiểu: Có nghĩa là sáng sớm tinh mơ, tảng sáng.
Quách Thiển Thiển cầm điếu thuốc. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần đầu
tiên trong đời cô hút thuốc. Có phải cô bị mê hoặc từ dáng vẻ hút thuốc
của Vương Chuẩn không? Nếu không thì là tại sao?
”Trông em hút thuốc rất đẹp!” Lúc này Thẩm Hiểu Bắc đang cười vui vẻ bên cạnh cô.
”Nhưng tôi không quen cảnh ngộ đẹp đẽ này.” Quách Thiển Thiển vân vê điếu
thuốc trên tay, nói với cậu ta.” Tôi đã có bạn trai rồi, cậu thế này là
đang uy hiếp tôi đấy!”
”Thế em báo cảnh sát đi!” Thẩm Hiểu Bắc
thở dài. “Anh không cần biết, anh chỉ biết là anh thích em, em rất khác
những cô gái khác, em có biết không? Em vừa bước vào nhà hàng đó, anh đã có cảm giác rất quen thuộc, anh thích nhìn nụ cười của em, mặc dù là
lần đầu tiên gặp nhau nhưng anh có cảm giác đã quen biết rất nhiều năm
rồi.” Cậu ta nói, rồi giơ tay đập vào ghế của tài xế. “Bác tài, bác cứ
lái đi nhé, đi một vòng quanh thành phố cũng được, lúc nào sắp hết xăng
thì chúng tôi sẽ xuống xe.”
”Cậu đúng là bị bệnh rồi.” Quách
Thiển Thiển lườm cậu ta rồi nhìn ra ngoài của kính xe, cô đang nghĩ,
không biết mình có phải là một cô gái bạo dạn không? Tại sao khi bị cậu
ta kéo vào xe, cô lại có cảm giác vui vui? Có lẽ là do cậu ta quá đẹp
trai, cậu ta khác hẳn kiểu của Đường Minh Hồng, mặc dù họ đều rất tuấn
tú. Thẩm Hiểu Bắc là vận động viên thể thao, mắt một mí, làn da màu
đồng, cơ thể cường tráng, rắn rỏi.
”Em có thuốc à?” Cậu ta nói
rồi ngả người về phía sau, hai tay chắp sau gáy, người ngã vào lưng ghế, ngồi dịch sát Quách Thiển Thiển, hít hà mùi hương cơ thể đang hoà lẫn
mùi thuốc lá của cô.
Đến khi trời sáng, họ mới chia tay nhau, cậu ta kiên quyết tiễn cô về đến tận nhà, mặc dù sau đó cô vô số lần nghi
ngờ bản thân, không biết cô có phải là gái ngoan hay không? Sao cô có
thể làm chuyện như vậy, ở cùng với Thẩm Hiểu Bắc cả đêm một cách ngốc
nghếch. Thẩm Hiểu Bắc nói gì với cô, cô cũng chẳng nhớ nữa, chỉ có trực
giác mách bảo cô rằng giọng nói của cậu ta rất hay và cô không thể không thừa nhận, cậu ta là một người đàn ông rất hấp dẫn. Cô như vậy có phải
là một kẻ một dạ hai lòng không?
Khi trời sáng, họ xuống xe, trên con đường buổi sáng sớm, cậu ta dắt tay cô chầm chậm bước, còn hát cho
cô nghe rất nhiều bài hát kinh điển.
“Anh hát có hay không?” Thẩm Hiểu Bắc hỏi cô sau khi hát xong mấy bài liền.
“Ồ!” Quách Thiển Thiển đứng lại khi cậu ta cũng đứng lại, rồi nhìn cậu ta, lắp bắp: “Cậu hát rất hay.”
“Vậy em nói xem anh có thể “hot” không?” Cậu ta cố ý trêu chọc cô. “Liệu có thể có tiếng tăm lừng lẫy không nhỉ?”
Quách Thiển Thiển gật đầu, nói hùa theo cậu ta: “Chắc chắn là hot rồi, còn
hot hơn cả Lâm Thư Hào ấy chứ! Tôi nhìn người rất chuẩn đấy!” Thậm chí
cô còn dám nịnh nọt người khác, phản bội cái nhìn của mình, dù sao khoác lác cũng chẳng phạm pháp hay mất đồng nào mà.
“Nhưng Lâm Thư Hào là vận động viên bóng rổ, em nhìn đàn ông cũng siêu đấy nhỉ?” Thẩm Hiểu Bắc cố gắng nhịn cười.
“Thế thì cậu cũng cố gắng chơi bóng rổ là được, nhưng hình như cậu không cao bằng anh ta, cậu có được một mét tám mươi không đấy?” Quách Thiển Thiển đưa ra lời đề nghị, rồi cô ra sức kiễng chân, muốn với tới đỉnh đầu cậu ta.
“Anh cao một mét tám mươi tám đấy, chẳng lẽ em không có tí
khái niệm nào về chiều cao à?” Thẩm Hiểu Bắc cúi người để cô có thể với
tới đỉnh đầu mình.
“Thật sao? Cậu cao hơn Đường Minh Hồng bảy
centimét cơ à?” Quách Thiển Thiển không dám tin là mình lại thốt ra câu
này. Cô giơ ngón tay ra đo, vẫn không dám tin nên nói thêm: “Có thật
không đấy?”
“Đường Minh Hồng là ai? Là bạn trai của em đúng không?” Thẩm Hiểu Bắc vịn vào vai cô, hỏi.
“Đúng, Đường Minh Hồng là bạn trai của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu
rồi.” Nhắc đến Đường Minh Hồng, Quách Thiển Thiển mới định thần lại và
nhớ ra mình đã có bạn trai, thế nên cô lùi lại một bước, cố giữ khoảng
cách với cậu ta.
Thẩm Hiểu Bắc đột nhiên hỏi: “Anh có thể ôm em không?”
Lúc Quách Thiển Thiển đang phân vân, cậu ta đã bước đến, khẽ ôm cô một cái. Đúng là rất nhẹ, cánh tay cậu ta chỉ vòng qua người cô, khiến cô có cảm giác như gió thổi mây bay. Họ ôm nhau, vừa là tình bạn, vừa là sự ấm
áp, chỉ như vậy mà thôi. Đây cũng là lần đầu tiên Quách Thiển Thiển ôm
một người con trai không phải là Đường Minh Hồng.
Thẩm Hiểu Bắc
lưu lại số điện thoại của Quách Thiển Thiển rồi nói với cô: “Quách Thiển Thiển, lúc nào bạn trai em cho em leo cây, hãy đến tìm anh, chắc chắn
anh sẽ thu nhận em.”
Quách Thiển Thiển nghiêng đầu nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên. “Tại sao lại là anh ấy bỏ tôi chứ không phải là tôi bỏ anh ấy?”
“Vì em không nhẫn tâm, chết thanh thản vẫn không bằng sống dai dẳng, em
chắc chắn sẽ không chọn cái chết vui vẻ!” Thẩm Hiểu Bắc nghiêm túc phân
tích.
Nghe thấy thế, cô bụm miệng cười, nhướng mày. “Sao tôi
không thể nhẫn tâm, nếu tôi mà trở nên độc ác, nếu anh ấy đá tôi, tôi sẽ lôi anh ấy quay về, còn cậu, cũng chẳng có đất mà diễn đâu, hãy đợi đến kiếp sau nhé!”
“Kiếp sau anh cũng đợi.” Thẩm Hiểu Bắc nói, “Chỉ cần em chịu đến.”
“Tạm biệt!” Ánh nắng sớm mai bắt đầu hắt tia nắng đầu tiên xuống mặt đất,
Quách Thiển Thiển bước về phía trước, vẫy vẫy tay với cậu ta, “Nếu tôi
thật sự bị người ta đá, tôi chắc chắn sẽ tới tìm cậu.” Cho dù cô có nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu tại sao Thẩm Hiểu Bắc có thể thích cô trong lần
gặp đầu tiên và thái độ cậu ta lại tưng tửng như vậy.
Về đến nhà, thấy Tôn Diễm vẫn bật đèn ngủ, nhìn cô với ánh mắt tỉnh táo, cô vươn
vai, cả người đổ ập lên người Tôn Diễm, nũng nịu. “Tớ mệt quá, chỉ muốn
ngủ thôi.”
Tôn Diễm đẩy cô ra, mặt không chút biểu cảm, vẻ nghi ngờ hiện rõ. “Quách Thiển Thiển, cậu đang làm gì mờ ám à?”
“Không mà, tớ có lúc nào mờ ám đâu!” Cô xoè bàn tay ra thể hiện mình rất trong sạch.
“Tối qua cậu đi đâu? Nhìn vẻ mặt cậu vui phơi phới kìa!” Tôn Diễm trợn mắt.
“Chưa bao giờ ánh mắt cậu lại lấp lánh đến thế, lúc gặp Đường Minh Hồng
cũng chẳng lấp lánh được như vậy!”
Quách Thiển Thiển lườm cô bạn
một cái, sau đó bước về phòng mình, ngã vật xuống giường rồi trùm chăn
che kín mặt, hét to với Tôn Diễm đang đứng ngoài cửa: “Tớ buồn ngủ lắm,
thực sự rất buồn ngủ, tớ muốn đi ngủ!”
Hai cô gái sàn sàn
tuổi nhau đứng phía bên kia đường, thân thiết nắm tay, chỉ vào chiếc váy đang treo trong tủ kính của một cửa hàng, có vẻ như họ là bạn cùng lớp
vì mặc đồng phục giống nhau, đeo cặp sách cùng nhãn hiệu, thậm chí kẹp
tóc cũng giống nhau, họ quả thực rất giống chị em song sinh.
Chiếc váy đó rất đắt, với một khả năng của một học sinh thì chẳng thể nào mua nổi, nhưng nếu như họ bàn bạc thì cũng có cách giải quyết. Họ có thể
góp tiền mua chiếc váy đó rồi chia thứ để mặc, bạn này mặc thứ Hai, thứ
Tư, thứ Sáu, bạn kia mặc thứ Ba, thứ Năm, thứ Bảy.
Quách Thiển
Thiển nhìn họ chăm chú, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ, và
cả một chút xót xa. Trước đây, cô và chị gái Lâm Thâm Thâm cũng giống
như vậy, sánh bước bên nhau, tay nắm tay, mặc quần áo giống nhau, chẳng
cần phải làm gì, chỉ cần đi dạo cùng nhau là đã vui vẻ rồi. Họ có thể
nói chuyện trên trời dưới biển, chuyện phiếm. hoặc kể cho nhau nghe về
chàng trai mà họ thích. Đường Minh Hồng chính là một chủ đề thú vị mà họ từng nói.