Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 5: Chị ta là người xấu




Nam Dương đang pha sữa cho Hiểu Quỳnh thì chợt nghe thấy tiếng chuông. Cậu lau tay rồi ung dung bước ra mở cửa.Nam Dương có đôi chút bất ngờ nhìn người trước mặt .

-Nam Dương, hôm nay mình đến học cùng cậu được không, mình có vài bài không hiểu cho lắm- Uyển Nhã ôm cặp cười tao nhã nhìn Nam Dương.

-Ừm... vào đi- Nam dương chỉ ừm một cái không cười không cáu đứng sang một bên để cho Uyển Nhã vào.

-Sao cậu lại biết nhà tôi?- Nam Dương lạnh lùng nhìn Uyển Nhã dò xét.

-Mình hỏi Chấn Hưng.-UYển Nhã vẫn luôn giữ nụ cười trên môi quay lại trả lời Nam Dương.

"Tên này đúng là không thích sống rồi, để xem mai tao xử mày ra sao" Nam Dương tuy rất tức nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài. Vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm.

-Giờ tôi còn phải mang sữa lên cho Hiểu Quỳnh, cậu có lên cùng thì lên hoặc là ngồi dưới này tự học- Nam Dương lạnh lùng cầm li sữa bước lên bậc thang.

-Ừ ha...cậu có thêm em gái mà...tôi quên mất, vậy cho tôi lên cùng đi tôi rất muốn được nhìn mặt em gái cậu- Uyển Nhã nói như phát hiện ra chuyện gì lạ lắm, nhìn cậu với khuôn mặt ngây thơ như để lấy lòng.

-Tuỳ cậu- Nam Dương để lại câu nói sau lưng rồi đi thẳng lên phòng Hiểu Quỳnh. Uyển Nhã cũng cầm cặp chạy theo sau.

..................

*Cạch*

-Hiểu Quỳnh, anh pha sữa rồi này......HIỂU QUỲNH, em sao vậy ?-Nam Dương mở cửa mang sữa vào cho Hiểu Quỳnh nhưng khi nhìn thấy Hiểu Quỳnh cậu đã thật hoảng hốt khi thấy tay Hiểu Quỳnh đang chảy rất nhiều máu. Nam Dương chạy thật nhanh tới túm lấy tay Hiểu Quỳnh.

-Em không sao...chỉ là ngồi học không may va phải lọ hoa nên vỡ, sợ Nam Dương mắng nên em nhặt vội kết quả là bị mảnh sành cứa vào tay- Hiểu Quỳnh mếu máo nhìn Nam Dương sau đó ôm chầm lấy cậu oà khóc.

-Hiểu Quỳnh ngốc, sao lại không gọi anh, sao lại để tay chảy nhiều máu như vậy?- Nam Dương xót xa nhìn Hiểu Quỳnh.

-Ngồi im đây để anh xuống lấy băng gạt nha- Nam Dương nhấc Hiểu Quỳnh lên giường rồi chạy vội xuống nhà lấy hộp băng y tế. Đúng lúc đó Uyển Nhã cũng vào đến nơi suýt chút nữa thì đụng phải Nam Dương nhưng may mà Uyển Nhã tránh kịp.

Uyển nhã bước vào phòng Hiểu Quỳnh, nhìn thấy Hiểu Quỳnh đang ngồi trên giường. Uyển Nhã nhìn Hiểu Quỳnh từ trên xuống dưới rồi nhấc môi khinh bỉ.

-Thật không hiểu nổi, mày có cái gì mà sao Nam Dương lại thích mày đến vậy. Một con nhỏ ngu si như mày mà cũng dám làm em gái Nam Dương sao? tao thật không hiểu nổi cái lão Trung đó bị gì nữa- Uyển Nhã khoanh tay nhìn Hiểu Quỳnh với vẻ mặt kinh tởm.

-Chị không được phép nói bác Trung như vậy?- Hiểu Quỳnh tức giận lườm Uyển Nhã.

-Ồ mày hiểu sao? vậy mà tao còn nghĩ mày bị thiểu năng chứ?-Uyển Nhã cười đểu nhìn Hiểu Quỳnh.

-Chị....- Hiểu Quỳnh tức không nói lên lời.

-Hiểu Quỳnh à em có sao không, để chị xem vết thương cho Hiểu Quỳnh nha?- Uyển Nhã đi đến chỗ Hiểu Quỳnh ngồi xuống nhẹ nhàng nâng tay Hiểu Quỳnh lên.

-Chị cút ra chị là người xấu....cút ra.

-áaaa.....- Uyển Nhã bị Hiểu Quỳnh xô vào đống mảnh sành , tay chảy ra đầy máu. Nam Dương đi bên ngoài nhìn thấy hết liền chạy vào đỡ Uyển Nhã dậy.

-Cậu có sao không?

-Mình không sao- Uyển Nhã trả lời với chất giọng yếu đuối, giống như mình là người bị hại.

-Hiểu Quỳnh, em sao vậy...Uyển Nhã chỉ muốn xem vết thương cho em thôi mà, sao giờ em lại xấu tính đến thế?- Nam Dương tức giận quay qua mắng Hiểu Quỳnh.

-Chị ta là người xấu, anh đuổi chị ta đi đi.

-Em còn dám nói nữa sao?

-Nam Dương mình không sao mà, cậu cứ coi như trẻ con không biết đi...ha?- Uyển Nhã lên tiếng nói đỡ Hiểu Quỳnh.

-Thôi được rồi, để mình giúp cậu băng bó vết thương- Nam Dương dìu Uyển Nhã lên ghế băng bó vết thương cho Uyển nhã, mặc kệ Hiểu Quỳnh ngồi đằng sau, tay vẫn đang không ngừng nhỏ máu.

Tủi thân, Hiểu Quỳnh nhìn Uyển Nhã và thấy Uyển Nhã đang nhìn mình đắc thắng. Hiểu Quỳnh không nói gì nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Hiểu Quỳnh bước tới phòng tắm, khoá của lại và ngồi trong đó khóc.

***************

Sau khi băng lại cẩn thận vết thương cho Uyển Nhã. Nam Dương ra ngoài bắt taxi đưa Uyển Nhã về. Đứng nhìn chiếc xe đi được một đoạn rồi mới vào nhà.

bây giờ cậu mới nhớ tới Hiểu Quỳnh. Tức giận chạy lên tìm cô. Có phải mình đã chiều hư con bé rồi không lên giờ nó mới ngang ngược đến vậy.

-Hiểu Quỳnh ra đây cho anh- Nam Dương bước vào phòng Hiểu Quỳnh nhưng lại không có ai. Lúc này cậu mới sực tỉnh...... nãy giờ Hiểu Quỳnh ở đâu?

Nam Dương chạy quanh nhà tìm Hiểu Quỳnh. Cậu chạy hết tầng trên đến tầng cuối, cậu lật tung hết ngõ ngắt trong nhà và cuối cùng dừng lại ở phòng tắm tầng dưới cùng.

-Hiểu Quỳnh, em có trong đó không?- Nam Dương gõ cửa mới cái nhưng không thấy ai trả lời mà chỉ nghe thấy tiếng nước chảy. Lúc này cậu mới nhớ ra là tay Hiểu Quỳnh đang bị thương. Cậu hoảng loạn đập cửa, cậu tìm mọi cách để phá cửa và cuối cùng cũng mở được.

-HIỂU QUỲNH- Nam Dương sợ hãi khi nhìn thấy Hiểu Quỳnh đang nằm trên một vũng nước đỏ hoà máu. Cậu vội vàng chạy tới nhấc Hiểu Quỳnh lên. Nhìn Khuôn mặt tái nhợt đến trắng bệch của cô mà Nam Dương sợ hãi, xót xa tột cùng xen lẫn với niềm ân hận vì đã mắng cô. Lúc này không hiểu sao trong cậu lại sợ đến vậy, từ trước đến giờ chưa có lúc nào cậu sợ đến thế. Cậu sợ sẽ mất cô, mất một thứ mà có lẽ là quan trọng nhất đời cậu.