Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 3: Anh...em muốn chơi




-Hiểu Quỳnh! dậy thôi, anh đưa em đi chơi- Nam Dương ngồi trước giường Hiểu Quỳnh, tay vỗ nhẹ vào người Hiểu Quỳnh gọi cô dậy.

-Mẹ...mẹ...ba...chờ Hiểu Quỳnh với, Hiểu Quỳnh cũng muốn đi với hai người mà...đừng bỏ Hiểu Quỳnh- Cô nói mớ trong lúc ngủ , nhìn bộ dạng của cô lúc này thật đáng yêu nhưng cũng không khỏi xót xa. Chính những điều này đã khiến Nam Dương càng muốn bảo vệ, chở che cho Hiểu Quỳnh hơn.

-Nỗi đau của em, hãy để sự yêu thương của anh bù đắp, anh nhất định sẽ tìm lại được nụ cười cho em, Hiểu Quỳnh à- Nam Dương vuốt mái tóc Hiểu Quỳnh, nhìn cô âu yếm. Không hiểu sao khi mới gặp Hiểu Quỳnh lần đầu nhưng sao trong Nam Dương lại có cảm giác vừa rất đỗi quen thuộc nhưng lại rất đỗi xa lạ. Trong cậu như đang len loỉ một cảm xúc khó tả. Chỉ biết là....cậu muốn bảo vệ cho Hiểu Quỳnh.

Hiểu Quỳnh từ từ mở mắt ra rồi oà khóc như phản xạ bình thường của một đứa trẻ, khi nhìn thấy Nam Dương, Hiểu Quỳnh như tìm được chỗ dựa quen thuộc liền xà vào ôm chặt lấy cậu.

-Hiểu Quỳnh ngoan, Hiểu Quỳnh lớn rồi không khóc nhè nữa nha- Nam Dương ân cần lau nước mắt cho Hiểu Quỳnh. Nhìn Nam Dương lúc này tựa như một nam thần ấm áp. Chờ cho Hiểu Quỳnh nín, Anh bế Hiểu Quỳnh vào rửa mặt rồi hai anh em xuống nhà ăn sáng. Nam Dương gắp rất nhiều thức ăn vào bát cho Hiểu Quỳnh. Hiểu Quỳnh nhìn thấy nhiều món ngon nên rất thích thú.

-Nhìn hai anh em thân thiết như vậy thì ba cũng yên tâm rồi- Ông Trung vui cười ngồi nhìn 2 anh em ăn. Ông dịu dàng gắp thức ăn cho Hiểu Quỳnh.

-Con cảm ơn bác- Hiểu Quỳnh lễ phép cảm ơn. Nhưng trong câu nói của Hiểu Quỳnh lại làm ông Trung mất vui bởi...cô gọi ông là "Bác".

-Không sao đâu ba, chắc Hiểu Quỳnh còn chưa quen thôi- Nam Dương đã nhìn ra sắc mặt đang thay đổi của ông thì cũng nhận ra ông đang buồn chuyện gì.

-ừ...ba không sao, Nam Dương tuần sau ba có vài buổi hội thảo cần ra nước ngoài, nên có thể phiền con trông em được không?- Ông Trung nhanh chóng lấy lại sắc mặt quay qua hỏi Nam Dương.

-Dạ được chứ ba, cứ để con trông Hiểu Quỳnh.

-Cảm ơn con vậy ba đi trước, Hiểu Quỳnh nay đi chơi ngoan nha-Ông nói rồi cầm cặp từ tay gì tư và đến bệnh viện.

Hiểu Quỳnh và Nam Dương ăn xong rồi cùng nhau lên thay đồ. Nam Dương chọn cho Hiểu Quỳnh một chiếc áo phông trắng nhỏ nhắn kết hợp với chiếc quần sooc đáng yêu rất hợp với nước da trắng hồng của Hiểu Quỳnh. Phía dưới thì Nam Dương chọn cho Hiểu Quỳnh một đôi giày thể thao búp bê. Nam Dương còn tự tay buộc tóc cho Hiểu Quỳnh. Với khuôn mặt baby hơi tròn của Hiểu Quỳnh được Nam Dương buộc cao lên càng làm tăng thêm vẻ đáng yêu của cô. Còn Nam Dương thì vận một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần lửng nâu và đi một đôi giày thể thao xanh nhạt. Hôm nay phong cách của 2 anh em thuộc chủ đề năng động.

Nam Dương dắt tay Hiểu Quỳnh vào khu vui chơi. Vừa bước vào đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn 2 người với sự ngưỡng mộ. Một soái ca m75 dắt một cô bé đáng yêu đứng chỉ đến hông anh. Hai người bước vào dường như đã làm cho cảnh vật chở lên đẹp hơn, không gian cũng càng náo nhiệt. Hai người cùng chơi tàu siêu tốc. Mới đầu anh nghĩ Hiểu Quỳnh sẽ sợ, ai ngờ cô lại cảm thấy thích thú đòi chơi 2 vòng.

Nam Dương mua cho Hiểu Quỳnh cây kem vậy là cô im thin thít, ngoan ngoãn suốt cả đường đi. Nam Dương dẫn Hiểu Quỳnh đến sân trượt patin. Hiểu Quỳnh thích thú kéo Nam Dương vào trong.

-Anh! em muốn chơi- Hiểu Quỳnh dương đôi mắt long lanh tựa như làn nước trong xanh lên nhìn cậu, tay lắc lư tay Nam Dương nũng nịu. Trước vẻ mặt đó của Hiểu Quỳnh thật là không mềm lòng không được.

Cậu chọn cho Hiểu Quỳnh một đôi giày giành cho trẻ nhỏ và đi cẩn thận cho cô rồi mới đến mình. Cậu dắt Hiểu Quỳnh ra giữa sân, lúc đầu Hiểu Quỳnh ngã một quả rất đau. Nam Dương hốt hoảng tưởng cô sẽ khóc ai ngờ Hiểu Quỳnh lại mạnh mẽ hơn cậu tưởng. Không những cô không khóc mà cô còn tự mình đứng lên được. Mặc dù Nam Dương lúc đầu phản đối không cho Hiểu quỳnh trượt nữa nhưng cô không chịu, cuối cùng Nam Dương đành chịu thua. Nam Dương cẩn thận dạy cô trượt để cô không ngã nữa. Và qua một buổi chiều chăm học cuối cùng Hiểu Quỳnh cũng biết trượt.

Lúc về cô cứ cười không ngớt bởi quả thực hôm nay chơi rất vui. Vì trượt cả buổi chiều lên chân Hiểu Quỳnh đã không còn sức nên Nam Dương phải cõng cô. Hai người đi được một đoạn đường, với làn gió mát buổi chiều thật khiến người ta muốn ngủ. Và Hiểu Quỳnh đã gục vào vai cậu và ngủ ngon lành. Nam Dương cõng Hiểu Quỳnh đi trên đoạn đường vắng với những ánh nắng yếu ớt của hoàng hôn cùng với làn gió hơi se lạnh của buổi chiều xế tà.