-Ngồi đây đi- Nam Dương dẫn Hiểu Quỳnh ra chỗ chiếc ghế dưới gốc cây cách xa nơi đông đúc kia.
-Anh ngồi đây, em ngồi bên naỳ- Hiểu Quỳnh e ngại chỉ vào chiếc ghế xếp dựa bên cạnh rồi ngồi xuống. Nam Dương nhìn cô rồi miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế còn lại. Cậu thật không hiểu sao cô lại muốn ngồi như vậy, hai người ngồi hai hướng đối lập nhau như vậy làm sao nói chuyện.
- An Nghiên! Cho anh sang đó được không? Ngồi vậy sao nói chuyện- Nam Dương khuôn mặt dở khóc dở cười.
-Anh nói đi! Em nghe được- Hiểu Quỳnh nói giọng điệu có chút e ngại giống như cô và Nam Dương là hai người xa lạ vậy. Điều đó khiến Nam Dương cảm thấy rất khó chịu. Cậu tức giận đứng dậy đi tới sát chỗ cô ngồi xuống.
-Anh làm gì vậy?- Hiểu Quỳnh lập tức đứng dậy.
-An Nghiên! Em nói anh nghe xem, rốt cục là tại sao....Tại sao em cứ luôn giữ khoảng cách với anh, chẳng lẽ trong mắt em anh là một người không đáng tin cậy như vậy hay sao?- Nam Dương nhìn Hiểu Quỳnh với ánh mắt phẫn nộ.
-Đúng đó, trong mắt em anh chính là người như vậy. Vì sao anh đã yêu Uyển Nhã nhưng lại muốn tìm kiếm Hiểu Quỳnh?- Hiểu Quỳnh phẫn nộ hỏi lại cậu, nước mắt cô cứ thế tuôn trào.
-Anh không yêu Uyển Nhã.Còn Hiểu Quỳnh là em gái anh nhưng....
-Đối với anh Hiểu Quỳnh chỉ là em gái thôi sao?- Hiểu Quỳnh tim cô quạnh thắt lại khi nghe câu nói của Nam Dương. Cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Hóa ra từ trước đến nay cậu chỉ coi cô là em gái.
-Lúc đầu là vậy nhưng anh cũng không biết tình cảm anh dành cho em ấy rốt cuộc là gì? Anh vẫn chưa tìm được câu trả lời- Nam Dương nhìn Hiểu Quỳnh khóc mà cậu thấy chạnh lòng. Cậu đã nói điều gì tổn thương đến cô hay sao?
-Nếu vậy......
-Nam Dương!- Uyển Nhã đứng từ xa chạy tới. Cô nhìn Hiểu Quỳnh ánh mắt hiện lên những tia điện như có thể thiêu rụi Hiểu Quỳnh ngay bây giờ. Uyển Nhã nhìn Hiểu Quỳnh nhếch mép cười rồi ngang nhiên quàng tay ôm lấy cổ Nam Dương kéo xuống và đặt lên đó một nụ hôn cuồng nhiệt. Hiểu Quỳnh và cả Nam Dương trợn mắt nhìn hành động của Uyển Nhã. Trái tim Hiểu Quỳnh như bị dao đâm hàng vạn nhát. Toàn thân cô lạnh ngắt. Hiểu Quỳnh vừa khóc vừa ôm mặt chạy đi. Cô muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
-Hiểu Quỳnh! Sao vậy?- Khánh An lo lắng chạy tới chỗ Hiểu Quỳnh.
-Khánh... An...!- Hiểu Quỳnh nhìn thấy Khánh An cô liền bật khóc ôm lấy cậu.
-Sao vậy? Nãy giờ cậu ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?- Khánh An lo lắng đưa tay lên xoa đầu vỗ về cô.
-An Nghiên......-Nam Dương đuổi theo cô, đến nơi cũng kịp nhìn thấy cảnh tượng khiến cậu đau lòng. Không nói lời nào cậu liền bỏ đi. Uyển Nhã đứng sau nhìn thấy hết mọi thứ, cô ta liền nhất mép cười sảng khoái. Không ngờ chiêu trò này của cô lại thành công hơn cô dự kiến."Tôi nói rồi, thứ mà tôi không có thì đừng hòng ai có được". Uyển Nhã đưa tay lên ôm lấy bên má đỏ ửng. Cô uất hận nghĩ lại cảnh tượng đau lòng vừa rồi.
"- Uyển Nhã! Cô làm cái trò gì vậy?- Nam Dương phẫn nộ đẩy mạnh Uyển Nhã ra.
-Nam Dương! Rõ ràng cậu biết tôi thích cậu, VẬY mà cậu lại bỏ mặc tôi đi ra đây dan díu với đứa con gái khác hay sao?
- Cô ăn nói cho cẩn thận.
-Vì con nhỏ đó mà cậu đối xử với tôi như vậy sao?
-Tôi cảnh cáo cô....đừng bao giờ làm cái trò đáng xấu hổ đó nữa.
-Dan díu vụng trộm như hai người chẳng lẽ không xấu hổ sao? Kéo nhau ra nơi vắng vẻ, yên tĩnh thơ mộng như vậy.......
*Bốp* Uyển Nhã lãnh luôn cái bạt tai của Nam Dương.
-cô ăn nói cho cẩn thận. Đừng để tôi phải ghét cô- Nam Dương cự tuyệt rồi bỏ đi. Uyển Nhã đứng ôm mặt nghiến răng nhìn cậu.
-Quay được chưa?- Uyển Nhã đi tới chỗ phóng viên đang lúp gần đó.
-Hình ảnh âm thanh sắc nét- Tên phóng viên cười gian sảo.
-Tôi muốn ngày mai tin này phải được lên trang đầu. Cậu phải viết như vậy cho tôi " nam diễn viên Nam Dương lợi dụng tình cảm của nữ minh tinh Uyển Nhã muốn cô vào nhà nghỉ cùng anh nhưng cô nhất quyết không chịu khiến anh tức giận đã đánh cho cô một bạt tai.......".
-Cậu hãy cắt đoạn cậu ta đánh tôi. Xóa hết âm thanh, những phần còn lại thì không được đụng tới- Uyển Nhã nở nụ cười tà ác. "Cậu dám làm tổn thương tôi thì tôi sẽ cho cậu biết. Những ngày tháng sau này xem cậu sống ra sao? Chắc chắn cậu sẽ phải quay về cầu xin tình cảm của tôi mà thôi".
*Hahaha.....* trong khoảng trống vắng vẻ chỉ còn vọng lại tiếng cười tà ác của một người con gái bị tình yêu làm cho mê muội.