Đừng Tìm Em Darling

Chương 6-2




Nếp Hề Viễn đứng dậy liền hướng bên ngoài chạy đi, mới vừa đi hai bước vội vàng quay đầu lại, hướng Lí Kì giơ lên khuôn mặt tươi cười đầu tiên của ngày hôm nay, "Lí Kì, anh thật sự là một trợ lý toàn năng, ngay cả vấn đề khó khăn như vậy cũng có thể phân tích thông suốt, tương lai anh nhất định sẽ trở thành chuyên gia tình yêu! Cám ơn."

Lí Kì vừa sửng sốt, Nếp Hề Viễn đã như một trận cuồng phong chạy đi, anh nhìn theo bóng dáng Nếp Hề Viễn dở khóc dở cười, không phải anh quá lợi hại, mà là Nếp Hề Viễn một khi lâm vào vòng xoáy tình yêu lốc thật sự quá ngu ngốc! Nhưng mà, vấn đề làm anh lo lắng cũng càng ngày càng nghiêm trọng!

Nếp Hề Viễn đã hai lần đi ô-tô đi vào dưới lầu nhà trọ Đào Tử An đang thuê, tâm tình so với lúc trước mỗi lần lại hoàn toàn khác.

Lần đầu tiên, anh là vì muốn biết toàn bộ sự tình thực rõ ràng, kết quả sự tình ngược lại càng ngày càng phức tạp; lúc này đây, anh càng không yên, trong lòng vô cùng rối rắm, không vì lý do gì khác, chính là nghĩ muốn giải thích rõ ràng với Đào Tử An về những lời vừa nói.

Đến nhà Đào Tử An hai lần, chỉ duy nhất giống nhau ở chỗ, Nếp Hề Viễn lại một lần nữa nhìn chính mình trong kính chiếu hậu, trước tiên chuẩn bị lời dạo đầu.

"Cái kia......" Nếp Hề Viễn lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng, nhìn đến kính chiếu hậu luyện tập: "Tử An, Tôi buổi sáng nói với Ngụy Di Nhiên, thực sự không phải như cô nghĩ, kỳ thật ý tứ của tôi là muốn nói...... Tôi là nói......"

Nếp Hề Viễn nhìn tới kính chiếu hậu, há to miệng nhưng không cách nào tiếp tục giải thích, anh thấy thân ảnh Đào Tử An xuất hiện trong gương, không chỉ có như thế, bên cạnh cô ở phía trước nhà còn có nam nhân kia!

Đúng rồi, nam nhân kia đã nói, anh ta chính là bạn trai Đào Tử An?

Nếp Hề Viễn vì bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Đào Tử An, anh lần này cố ý đem xe đỗ ở ngõ nhỏ phía trước nhà trọ của cô, từ góc độ này vừa lúc có thể thấy, Đào Tử An cùng Đàm Song Niên dẫn theo một cái túi hành lý, đứng lại bên đường cái.

"Tử An, người đàn ông kia cho em đến ở tại khách sạn cùng anh ta, bằng kinh nghiệm của tôi trong hai mươi mấy năm qua, Tôi dám khẳng định, anh ta đối với em nhất định không có ý tốt!" Đàm Song Niên từ lúc Đào Tử An trở về liền tuyên bố, phải thu dọn đồ đạc đến khách sạn làm quản gia bên cạnh Nếp Hề Viễn, còn ở cùng gian phòng khách sạn, anh bắt đầu thao thao bất tuyệt, tận tình khuyên bảo can ngăn.

"Tử An, em suy nghĩ đi, suy xét cho kỹ, cho dù em không dọn đi, cũng vẫn có thể làm tốt công việc quản gia bên cạnh hắn a, cùng lắm thì, anh về sau mỗi ngày đều đến hộ tống em đi làm!"

"Đàm Song Niên, anh cả ngày đưa đón em, anh lại đẹp trai hoàn mĩ như vậy phải làm sao bây giờ?" Đào Tử An đương nhiên biết Đàm Song Niên thật sự có ý tốt, chính là vẫn là nhịn không được khuyên anh, "Yên tâm, yên tâm. Nếp Hề Viễn sẽ không đối với em làm ra chuyện gì đâu"

Hiện tại người cần lo lắng không phải cô, hơn nữa Nếp Hề Viễn, cẩn thận lo lắng cô ngày nào đó bỗng nhiên có ý nghĩ muốn bỏ, trực tiếp dùng"Cường" đem Nếp Hề Viễn "Giải quyết"! Lúc này Đào Tử An ngược lại lo lắng chính là, Nếp Hề Viễn hoàn toàn sẽ không đối với cô làm "chuyện gì"! (LL: mụi cũng lo, Viễn ca mờ thế lấy đâu ra cảnh….để mụi xem...*cười gian xảo*…)

Trời mới biết, cô mới buổi sáng còn tức giận việc Nếp Hề Viễn nói với Ngụy Di Nhiên kia, tốt nhất cô nên nén giận trước, đừng làm cho cô đụng tới Nếp Hề Viễn, bằng không anh ta hẳn sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Mới vừa tưởng tượng như vậy, đúng lúc từ phía sau liền truyền đến thanh âm quen thuộc: "Tử An......"

"Nếp Hề Viễn?"

Đào Tử An quay đầu lại, Đàm Song Niên khó chịu kêu lên: "Nếp Hề Viễn, anh tới nơi này làm cái gì!"

Nếp Hề Viễn quét qua ánh mắt ám chỉ "Ai cần ngươi lo", khinh miệt đảo qua mặt Đàm Song Niên, hoàn toàn coi anh không hề tồn tại, một đường đi đến trước mặt Đào Tử An, tiếp nhận hành lý của cô, "Tử An, Tôi tới đón em."

Cảnh tượng hiện tại này, không phải giải thích cũng biết thời cơ thật tốt, Nếp Hề Viễn quyết định trước cùng Đào Tử An trở về, về sau sẽ chậm rãi giải thích.

Nhưng mà, vừa mới còn nguyền rủa, thề rằng nếu tái kiến Nếp Hề Viễn, nhất định không cho đẹp mắt Đào Tử An, rõ ràng vẫn còn ôm một bụng hỏa, đang lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú đang nổi giận của Nếp Hề Viễn, ngữ khí nói chuyện cũng không khỏi mềm mại trở lại.

"Nếp Hề Viễn, sao anh lại tới đây? Tôi không phải nói chờ một chút sẽ trở về sao?" Đào Tử An nghe thanh âm chính mình có chút hờn dỗi, xấu hổ bĩu môi, trên mặt cũng không tiếp tục cho phép chính mình lộ ra vẻ mặt lưu luyến si mê, liền chuyển chủ đề, "Cái kia...... Tôi không cần anh đón, cho dù trên đời nam nhân đều chết sạch, tôi cũng không cần anh tự mình tới đón tôi."

Đào Tử An chính là điển hình của việc chết vì mạnh miệng, vừa nghe trong lời nói của cô tràn ngập vị chua, Nếp Hề Viễn đều hiểu được tất cả, Lí Kì phân tích thực chính xác, Đào Tử An quả nhiên vì chuyện buổi sáng đối với Ngụy Di Nhiên kia không lòng dạ nào, trong lời nói đều sinh khí!

Cái gọi là"Người nói không lòng dạ nào, người nghe cố ý", Nếp Hề Viễn bất đắc dĩ than nhẹ, anh từ khi nào lại vì một nữ nhân hao tốn hết tâm tư, để ý moị hỉ nộ ái ố của cô, cũng bởi vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của cô mà rối rắm?

Nếp Hề Viễn mang theo tâm trạng rối rắm nói: "Tử An, lời nói sáng nay của tôi thực sự không có ẩn ý gì, em ngàn vạn lần không cần suy nghĩ nhiều, Tôi kỳ thật không phải ý kia......"

"Vậy sao?" Đào Tử An cố ý đề cao thanh âm, cô như là hiểu hết ý tứ trong lời Nếp Hề Viễn, lời nói không mang theo nửa phần nhượng bộ, chất vấn nói: "Vậy Nếp tổng giám đốc là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là nói, buổi sáng anh nói với Ngụy Di Nhiên, không chỉ lừa cô ta mà còn lừa tôi, ý tứ là muốn nói, nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch, chỉ còn tôi cùng Ngụy Di Nhiên, anh cũng sẽ không lựa chọn phải không? Vì làm cho Ngụy Di Nhiên lúng túng, anh mới nói dối, cố ý nói nói sẽ lựa chọn tôi? Cáp......"

Đào Tử An không để cho Nếp Hề Viễn có cơ hội giải thích, tiếp tục phun lửa đạn hàng loạt mà nói: "Vậy thật sự là làm khó dễ anh, Nếp tổng giám đốc, anh không cần sợ làm tôi tổn thương, anh làm ra những chuyện tổn thương tôi vẫn còn thiếu hay sao? Thêm chuyện kia một chút cũng không kém, việc nhỏ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là nói một câu không thực tình mà thôi, tôi còn nghe qua những câu càng khó nghe hơn vậy! Cám ơn anh đã có hảo ý tới đón tôi, tôi có thể tự mình quay về khách sạn."

Nói xong, Đào Tử An đỏ mặt tía tai xoay người bước đi, Nếp Hề Viễn muốn gọi cô lại, bỗng nhiên bị người nào dùng lực đẩy, anh không kịp quay đầu lại, sau lưng liền xông lên một bóng đen, đè anh lại trên mặt đất, sự tình phát sinh quá nhanh, Nếp Hề Viễn nghĩ muốn phản kháng cũng không thể chuẩn bị.

Nếp Hề Viễn bị người phía sau gắt gao ấn thật mạnh, mặt kề sát trên mặt đất, hai tay bị người đó khóa chặt ở sau người, anh muốn dùng sức giật ra hai tay nhưng không có tác dụng, anh không khỏi giận dữ, "Uy! Chết tiệt, anh muốn thế nào?"

"Anh còn có mặt mũi hỏi tôi muốn thế nào?" Đàm Song Niên nhịn không được từ khoảng không một tay đánh về phía sau lưng Nếp Hề Viễn, "Anh.... Tên ngốc này, Tôi thật muốn hỏi một chút, anh rốt cuộc nghĩ muốn đối với Đào Tử An thế nào?"

"Anh là đang nói chuyện quỷ gì vậy? Tôi có thể đối với Đào Tử An thế nào?" Nếp Hề Viễn tức giận đến mặt mày đều muốn thay đổi, "Tôi chỉ là tới đón Tử An, như vậy có liên quan gì tới anh!"

"Anh còn muốn giả vờ? Gọi tên ‘ Tử An ’ thân thiết như vậy, cái tên ‘ Tử An ’ này có thể kêu dễ dàng thế sao? Tôi nói cho anh biết, Nếp Hề Viễn, tuy rằng Đào Tử An về sau là quản gia bên cạnh anh, nhưng là anh luôn phóng ánh mắt tới cô ấy, Tử An là người phụ nữ tôi yêu, anh nếu dám đối với cô ấy có nửa phần tà niệm, tôi sẽ không để cho anh được sống dễ chịu!"

"Buồn cười! Tử An là nữ nhân của anh? Cô ấy đã từng thừa nhận sao?" Nếp Hề Viễn vừa nghe trong lời nói Đàm Song Niên lại càng muốn phát hỏa, anh chính là khó chịu khi nghe Đàm Song Niên nói, Đào Tử An là người phụ nữ của hắn, lời này làm anh phi thường, phi thường khó chịu, "Hơn nữa, cho dù cô ấy có là nữ nhân của anh thì thế nào? Các người đã kết hôn sao? Theo tôi được biết, các người thậm chí còn không có ở chung đi? Tử An rốt cuộc có được tính là bạn gái của anh không, vẫn chỉ là một nghi vấn! Không cần ở trong này tự mình đa tình."

"Anh!" Đàm Song Niên tức giận đến cả người run rẩy, anh chưa từng gặp qua một nam nhân mỏ nhọn như thế (LL:Ôi Viễn ca của em, từ khi nào có họ hàng với Xê-ko thế nì? ^^), anh tức tối nhưng lại ngăn không lên tiếng mà đem chuyện quá khứ của hắn cùng Đào Tử An nói ra: "Tôi nói cho anh, Nếp Hề Viễn, đừng tưởng rằng anh cùng Tử An từng ở cùng một chỗ, tôi sẽ buông tay! Anh.... Nam nhân cặn bã này, làm ra những chuyện như vậy, thế nhưng còn có mặt mũi tìm đến Tử An, anh có biết anh mang đến Tử An nhiều chuyện phức tạp thế nào không?"

Đàm Song Niên tức giận, nắm lấy tóc Nếp Hề Viễn rống lớn: "Tôi lặp lại lần nữa, không cần trêu chọc Tử An, cho dù các người từng cùng một chỗ, tôi cũng không để ý, cái trên đời này chỉ có tôi là thật lòng yêu cô ấy, anh tự giác rút lui đi!"