Dung Thành

Chương 91: Nếu cậu không thành công, tôi sẽ chết.




Bóng dáng mơ hồ của Lưu Đống biến mất, cái ghế màu vàng cũng biến mất theo.

Vật hẳn là dùng một kỹ thuật tương tự với hình chiếu thực tế ảo này đã khiến cho Lưu Đống có thể tiếp xúc với người của giọt sương từ một nơi an toàn.

Nhưng Lưu Đống không ngờ rằng gã không liên hệ được với người của giọt sương, gã chỉ liên hệ được với Liên Xuyên bị bóng tối bủa vây.

Ninh Cốc bỗng nhiên bừng tỉnh ra, trước đó cậu đi qua một loạt hành lang, một đống khoang thí nghiệm, nhìn thấy một đám Liên Xuyên, không phải là tiến vào một đoạn ký ức nào đó của Liên Xuyên, mà là những chuyện Liên Xuyên đang trải qua, Lưu Đống bắt hắn nhớ lại những ký ức đau đớn đó.

Đau đớn này là do Lưu Đống cố tình tạo thành, khoang trụ nước tựa như lúc Liên Xuyên bị thi nhân mang đi, cậu nhìn thấy trụ nước đó bên trong ý thức của Liên Xuyên… Để cho những ý thức của giọt sương tiến vào trong thân thể Liên Xuyên, đạt được mục đích giao lưu giữa ông ta và giọt sương.

Ninh Cốc ảo não vô cùng, cậu vốn đã chẳng có đầu óc, trước vậy mà lại chẳng hề hiểu mô tê gì, đáng lý ra cậu nên đánh nát những khoang thí nghiệm đó, lôi Liên Xuyên ra ngoài ngay từ đầu mới phải.

“Liên Xuyên?” Ninh Cốc nhìn Liên Xuyên.

Liên Xuyên không nhìn cậu, chỉ nhìn tay mình.

Những giọt sương nhỏ trên tay bị hắn bóp vỡ đã biến mất không để lại bất cứ dấu vết nào.

Ninh Cốc thoáng chần chừ, rồi chậm rãi duỗi tay mình tới, đặt nhẹ vào lòng bàn tay Liên Xuyên.

Liên Xuyên cứng đờ vài giây, rồi nắm lấy tay cậu: “Cậu đã đến rồi.”

“Tôi đến rồi,” Ninh Cốc mau miệng đáp lại, “Tôi đến muộn rồi à?”

“Không.” Liên Xuyên nói, “Đến là tốt rồi.”

Ninh Cốc ôm lấy hắn, ra sức siết chặt cánh tay: “Anh không sao chứ? Liên Xuyên?”

“Không sao.” Liên Xuyên nói, giọng nói có lẫn hoang mang.

“Trạng thái của anh không ổn.” Ninh Cốc nói.

“Không sao,” Liên Xuyên duỗi tay tới ôm lại cậu, “Tôi chỉ… tâm trạng không được tốt lắm.”

“Tôi biết,” Ninh Cốc vỗ nhè nhẹ lên người hắn, “Tôi biết, tôi nhìn thấy mà, tên Lưu Đống thối tha này!”

“Lưu Đống.” Liên Xuyên cử động.

“Ừm, sao vậy?” Ninh Cốc buông cánh tay ra nhìn hắn.

“Còn có việc phải làm.” Liên Xuyên nói, giọng điệu và âm thanh đều chỉ cần một chớp mắt đã trở về với trạng thái mọi khi.

Ninh Cốc mất ít nhất hai giây mới quen được với biến chuyển chớp nhoáng như vậy của Liên Xuyên.

“Giọt sương đã bị Lưu Đống kích hoạt.” Liên Xuyên nói.

“Kích hoạt?” Ninh Cốc ngơ ngác.

“Gần như là vậy. Lúc No. N đưa giọt sương tới đây, giọt sương giống như một khoang ngủ đông,” Liên Xuyên đi về cửa khoang thí nghiệm, “Hiện giờ, do ép buộc tôi tiếp xúc với giọt sương, mấy thứ trong giọt sương đã kết thúc kỳ ngủ đông.”

“Giờ chúng ta phải làm như thế nào?” Ninh Cốc nói, “Phá hủy giọt sương hả? Phá thế nào?”

“Không biết, nhưng nếu như có một người phá hủy được giọt sương,” Liên Xuyên vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy tay cầm cửa, “thì chỉ có thể là cậu.”

“Chờ đã!” Ninh Cốc lao tới đè tay hắn xuống.

Liên Xuyên nhìn cậu.

“Tìm bộ quần áo mặc vào đi chứ,” Ninh Cốc nói, “Anh định trần truồng thế này đi đâu?”

“Ở đâu có?” Liên Xuyên liếc mắt nhìn khoang thí nghiệm sau lưng, trống trơn không có thứ gì, “Với cả đây không phải thế giới thật.”

“Tôi biết.” Ninh Cốc nói.

“Cậu thấy ngại à.” Liên Xuyên hỏi.

“… Thật ra cũng không phải.” Ninh Cốc cúi đầu xuống nhìn người mình, trước đó thực ra cậu có mặc một cái áo khoác dài, nhưng giờ lại không có trên người, nếu như cởi áo ra cho Liên Xuyên mặc, cậu sẽ thành trần truồng.

Khi cậu vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt xem nên để mình trần truồng hay Liên Xuyên trần truồng thì Liên Xuyên đã mở cửa phòng thí nghiệm đi ra ngoài.

Ninh Cốc nhanh chân đuổi theo.

Lại phát hiện trên người Liên Xuyên đứng ngoài cửa đã có quần áo, cậu còn nhận ra được cả bộ quần áo này, đây chính là bộ quần áo cậu kiếm được cho Liên Xuyên khi ở quỷ thành.

“Đây là quần áo của kẻ lữ hành.” Ninh Cốc nói.

“Ừ,” Liên Xuyên đáp, “Bộ này mặc thích.”

“Đây là nơi nào?” Ninh Cốc nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện ngoài cửa chỉ có một hành lang dài chừng hai mét, đối diện vẫn là một cánh cửa khác.

Giờ cậu đã sắp có ám ảnh tâm lý với đủ thứ cửa.

“Giọt sương.” Liên Xuyên đi qua, đưa tay đẩy cánh cửa đối diện.

.

“Kẻ lữ hành!” Cửu Dực băng qua một bức tường nhiệt, nhìn giọt sương đã bắt đầu thay đổi đằng trước, “Canh chừng, giọt sương có động tĩnh, người của Lưu Đống chắc chắn sẽ đồng loạt xông ra, để ý vũ khí của bọn họ!”

“Cậu chú ý an toàn cho mình đi,” Lý Hướng nói, “Mục tiêu của cậu quá lớn.”

“Ai có thể giết được tôi,” Cửu Dực nở nụ cười, giang cánh, “Ai! Có! Thể! Giết! Được! Tôi ——”

Vầng sáng vẫn luôn chậm rãi biến hóa như màu hologram bên ngoài giọt sương đang tối đi.

Biến thành màu đen, từng chút, từng chút một, bằng tốc độ thong thả vô cùng.

Còn Cửu Dực ở giữa không trung thì càng có thể xem rõ ràng, bề mặt bên ngoài giọt sương không hề nhẵn nhụi, mà đã bắt đầu xuất hiện một đám những cục nhô lên nho nhỏ.

“Sắp ra rồi sao?” Cửu Dực nghiêng người bắt đầu bay vòng quanh bên ngoài giọt sương, “Không thể nào.”

So sánh với những thế giới khác đã bị hủy diệt, thế giới cũng sẽ bị hủy diệt của giọt sương còn bi thảm hơn.

Bọn họ đã nhìn thấy hi vọng.

Bọn họ vẫn còn ôm hi vọng đến chết.

“Thảm quá.” Cửu Dực vung tay lên, gai trong ngón tay vạch ra hàn quang, đánh ập xuống phu dọn đường dưới đất.

Phu dọn đường đã bắt đầu giảm bớt, xem ra sự xuất hiện của phu dọn đường thật sự dựa vào Liên Xuyên.

Một khi Liên Xuyên rời đi, phu dọn đường sẽ bắt đầu cáo chung.

Tại vũ trụ ngẫu nhiên như địa ngục này, hẳn chẳng được mấy người nắm giữ tinh thần lực mạnh mẽ tuyệt đối, rồi lại đồng thời có một quá khứ đau đớn mà không ai có thể chịu đựng nổi như Liên Xuyên.

Hoàn toàn xứng đáng là vị vua đứng sau màn của phu dọn đường.

Một tia sáng trắng bắn ra từ mặt đất phía sau giọt sương.

Cửu Dực đột nhiên xoay người, xoay 180 độ giữa không trung mới né tránh kịp đòn tấn công này.

“Quân đội của Lưu Đống đã hành động, tôi bị tấn công từ dưới mặt đất, bọn họ có lối đi dưới lòng đất,” Cửu Dực nói, “Những lối đi ngầm chưa bị khe nứt cắt đứt, Lý Hướng, các anh cẩn thận, tôi đi báo cho đội dọn dẹp.”

“Ngầm?” Lý Hướng hỏi.

“Đúng vậy,” Cửu Dực nói, “Đường ray ngầm, ống dẫn ngầm của chủ thành, còn có vài con đường chuẩn bị cho chiến đấu, có vài nơi đã bị chặt đứt, nhưng chắc chắn sẽ có vài nơi vẫn thông.”

“Tôi biết những lối đi đó,” Bộ đàm vang lên giọng Trần Phi, “Giờ tôi sẽ dẫn người và cả EZ qua đó.”

“Đưa toàn bộ EZ đến gần giọt sương,” Cửu Dực nói, “Phòng ngừa giọt sương đột nhiên nổ mạnh.”

“Được,” Trần Phi nói, “Lý Hướng, cho tôi tọa độ đại khái của các anh đi, xe công trình sẽ qua đó yểm hộ cho các anh.”

“Được.” Lý Hướng trả lời.

Gai gồ lên trên bề mặt ngoài của giọt sương vẫn còn đang thay đổi, từ một điểm nho nhỏ chậm rãi biến thành hình cầu to bằng nắm tay.

Mà màu đen huyền ảo thì đã chiếm gần như một nửa, giọt sương đã biến thành một quả cầu lớn lồi lõm nửa trắng nửa đen.

“Trông giống virus thật.” Cửu Dực nói.

Rất giống virus vẽ trong một cuốn sách nào đó mà Cửu Dực đã từng nhìn thấy tại một thế giới hoặc một đoạn ký ức nào đó của Diệp Hi.

Trần Phi ngồi bên trong xe công trình có bọc giáp phòng ngự, xe phóng về phía khu C, đi theo sau là mấy chiếc xe công trình được trang bị tương tự, cùng với gần như là toàn bộ chiến lực và tất cả EZ mà gã đang có.

Đây là trận chiến mấu chốt cuối cùng, phu dọn đường đã là cung giương hết đà, ngọn lửa phụt ra từ khe nứt cũng đã bắt đầu yếu bớt, tường nhiệt ở vài nơi cũng đã biến mất.

Chống đỡ một đòn giậu đổ bìm leo của giọt sương và Lưu Đống mới là mấu chốt để bọn họ chiến thắng.

Dân lưu vong mà khu A thu nhận cũng đã gia nhập vào cuộc chiến, đi sau cùng đoàn xe của gã lao về phía khu C là rất nhiều dân lưu vong, Trần Phi phân phát vũ khí còn lại trong kho cho bọn họ.

Hi vọng sống sót, hi vọng giữ lại thế giới này, nằm trên người mỗi bọn họ.

Kẻ lữ hành hành động rất nhanh, bọn họ chạy rồi nhảy trên bãi đổ nát, phảng phất như một cơn gió thổi qua.

Dù sao cũng là những người còn dám nhảy khỏi tàu trên đường tới chủ thành, cả đời chỉ theo đuổi kích thích.

Lý Hướng mang theo kẻ lữ hành tập hợp với Trần Phi ở rìa khu C.

“Phía trước chúng tôi là một đường ray ngầm,” Trần Phi nói, “Chắc anh vẫn còn nhớ chứ.”

“Nhớ,” Lý Hướng nói, “Đường ray tàu điện ngầm bỏ đi, đường ray duy nhất có thể dẫn tới khu D, bị phong tỏa khi người đột biến xuất hiện.”

Trần Phi liếc nhìn gã.

Đây là thời điểm đầu tiên chủ thành vạch rõ giới hạn với kẻ lữ hành, với tư cách là kẻ khác loài, người đột biến không còn được chủ thành chấp nhận nữa.

“Hiện tại bọn họ đang bị chúng tôi bao vây,” Trần Phi nói, “Muốn phá vòng vây, nội ứng ngoại hợp với giọt sương sẽ phải đi qua nơi này.”

“Cắt đứt đường đi.” Lý Hướng nói xong thì thổi tiếng huýt gió.

Kẻ lữ hành đồng thời dàn ra theo hàng ngang.

“Xe công trình đã vào vị trí.” Người cấp dưới đằng sau tiến đến nói vào tai Trần Phi.

“Bắt đầu.” Trần Phi hạ lệnh.

Mấy chiếc xe công trình đồng thời phát ra tiếng kêu ầm ầm, mặt đất cũng bị rung chuyển dữ dội theo.

Bảy tám chùm tia sáng bao lấy tia lửa điện lớn bắn về phía mặt đất.

Mặt đất không ngừng bị xới lên, mặt đất và tầng sắt đen bị bắn nát giữa những tia lửa điện, văng tung tóe ra khắp nơi.

Khoảnh khắc con đường được phá thông từ phía trên, mấy ống pháo màu đen bỗng nhiên nhô ra từ bên dưới con đường.

Khi ánh sáng trắng lóa mắt bắn ra, Lý Hướng nhanh chóng dựng phòng ngự.

Một luồng tia sáng sượt qua má phải Lý Hướng, rạch ra một vết thương bỏng rát trên mặt gã.

“Bọn họ đã cải tiến vũ khí.” Trần Phi nói.

Lý Hướng đã dự đoán cảnh tượng như vậy có thể sẽ xuất hiện, gã dựng lên lớp phòng ngự thứ hai.

Năng lực phòng ngự của gã đứng đầu trong số kẻ lữ hành, nếu như có một cải tiến nào đó, năng lực của gã sẽ bị nhằm vào trước hết.

Mấy kẻ lữ hành phía sau cũng đồng loạt dựng lên phòng ngự theo.

“Tiếp tục.” Lý Hướng nói.

“Cắt đứt bọn họ!” Trần Phi hạ lệnh, “Vận hành tốc độ cao nhất!”

Xe công trình phát ra tiếng nổ rung trời, tia lửa điện tiếp tục bắn xuống mặt đất không gián đoạn, đường hầm bắt đầu sụp.

“Kiềm chế hỏa lực!” Khi đợt ống pháo thứ hai duỗi ra, Trần Phi lại hạ lệnh một lần nữa, “Vũ khí của chủ thành không dễ cải tiến như vậy, tất cả đều nhằm vào kẻ lữ hành, những công kích khác nhất định sẽ giảm xuống.”

Ánh sáng đỏ và cam bắt đầu bắn từ bốn phía về đường hầm.

“Cho nên người của bọn họ đều đứng sau công sự, né tránh tấn công từ vũ khí của chủ thành,” Lý Hướng nhìn về phía đường hầm, “Anh cho tôi vài người đi, tôi mang mấy kẻ lữ hành qua đó.”

“Tiến vào đường hầm?” Trần Phi lập tức hiểu được ý của gã, “Không được, quá nguy hiểm, đường hầm rộng như vậy, khoảng cách cũng dài, không ai biết phía dưới đã là tình trạng như thế nào.”

“Anh nhìn giọt sương đi.” Lý Hướng nói.

Trần Phi nhìn về phía giọt sương.

Giọt sương đã biến đen gần như hoàn toàn, những quả cầu nhỏ nhô ra đã bắt đầu như muốn thoát ly cơ thể mẹ.

“Không còn thời gian nữa rồi.” Lý Hướng nói.

Không trung đột nhiên vang lên tiếng vù vù.

Một cái bóng màu đen xẹt qua phía trên, tấm lưới hàn quang ập xuống đường hầm, mấy ống pháo màu đen tức khắc bị cắt vỡ, tấn công từ tia sáng dập tắt lửa.

“Lực lượng mặt đất của Lưu Đống đã được điều động,” Bộ đàm phát ra giọng Cửu Dực, “Muốn xuống thì phải xuống ngay.”

Lý Hướng quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi vung tay lên, mấy kẻ lữ hành lao ra khỏi đội ngũ, đi theo gã nhằm về hướng đường hầm.

“Tám tiểu đội!” Trần Phi đưa ra mệnh lệnh, “Kích hoạt EZ! Đuổi kịp bọn họ! Những người khác yểm hộ!”

“Tôi đi phía sau nhìn xem, bọn họ ở đây đã có hỏa lực, chưa biết chừng sau đó sẽ cho các anh một đòn hồi mã thương.” Cửu Dực quay đầu bay theo đường hầm về hướng khu D.

“Đội dọn dẹp và kẻ lữ hành vào vị trí,” Giọng Lôi Dự phát ra, “Tôi và trưởng đoàn ở phía sau đường hầm.”

“Tôi không đi.” Cửu Dực lại quay đầu về.

“Cửu Dực,” Trưởng đoàn mở miệng, “Cậu lại đây, bắn nát đường hầm.”

“Anh tưởng tôi là Ninh Cốc à?” Cửu Dực nói, “Tôi phải đi theo bọn họ mới đánh nát được mặt đất sắt đen.”

“Đánh nứt là được,” Trưởng đoàn nói, “Nếu bọn họ ra ngoài trước, diện tích công kích của cậu lớn.”

Cửu Dực chép miệng, lại một lần nữa quay đầu đi.

EZ lao vào trong đường hầm đầu tiên, tiếp đó là kẻ lữ hành cùng tám tiểu đội thành vệ, khi nhảy xuống đường hầm, mấy kẻ lữ hành lập tức dựng phòng ngự cùng một lúc.

Khoảnh khắc Lý Hướng rơi xuống đất, tám tiểu đội thành vệ lập tức khai hỏa về hai bên đường hầm.

Mấy đội viên đội tuần tra trong đường hầm lập tức bị EZ hạ gục, vài người tránh thoát được cũng bị thành vệ bắn chết.

Nhưng bên trong đường hầm lại không có người của Lưu Đống, mà chỉ có từng hàng nòng pháo.

Còn hai bên đường hầm cũng đã bị đào ra không ít hang động xếp hàng song song, bên trong cũng toàn là ống pháo.

“Bọn họ không muốn công kích,” Lý Hướng nhanh chóng đưa ra phán đoán, “Bọn họ muốn bắn nát toàn bộ chủ thành.”

“Trở về!” Trưởng đoàn kêu, “Lập tức quay lại!”

“Không thể trở về được.” Lý Hướng nói.

“Lý Hướng?” Trưởng đoàn đã tức giận tới nỗi run giọng.

“Cần phải tịt nòng pháo,” Lý Hướng nói, “Nếu như đồng loạt nổ, người trên mặt đất của chúng ta sẽ không thể nào rút lui được!”

Đây là nỗ lực cuối cùng của Lưu Đống, vũ khí nhằm vào kẻ lữ hành, đồng thời tấn công trên mặt đất và dưới lòng đất, một khi giọt sương không thể thành công, gã sẽ cá chết lưới rách cùng mọi người.

“Còn cách khác!” Trần Phi quát.

“Giờ vẫn chưa nổ, quân đội trên mặt đất vẫn còn chưa tới!” Trưởng đoàn nói, “Còn chưa tới bước cuối cùng, vẫn còn có thời gian.”

Trong đường hầm phía trước lóe lên ánh sáng.

Vũ khí của tám tiểu đội thành vệ khai hỏa, tiếp đó liền vọt qua.

Kẻ lữ hành cũng xông qua dưới hỏa lực áp chế, năng lực đồng thời kích phát trong đường hầm chấn cho tai đau nhói.

Cửu Dực bắn ra hai lỗ thủng ở bên trên đường hầm.

Đội dọn dẹp đồng thời khai hỏa về phía lỗ thủng, giữa hỏa lực áp chế, trưởng đoàn lao qua đó.

“Anh làm gì vậy.” Cửu Dực ngăn cản trưởng đoàn.

“Đồng bạn của tôi ở bên trong!” Trưởng đoàn nhìn gã.

“Bên ngoài không phải đồng bạn của anh sao?” Cửu Dực hỏi.

Trưởng đoàn liếc nhìn những kẻ lữ hành xung quanh.

“Tôi biết mấy người các anh sống chết có nhau,” Cửu Dực nói, “Nếu như cả hai anh đều đi xuống, ai sẽ chỉ huy kẻ lữ hành, bên phía E có vấn đề gì thì ai đến hỗ trợ?”

Trưởng đoàn không nói gì, hiển nhiên là đang nỗ lực khống chế cảm xúc của mình.

“Phá hủy mấy ống pháo thôi, không cần phải huy động nhiều người như vậy,” Cửu Dực nói, “Tôi đi xuống dưới, kẻ lữ hành nợ tôi, nhớ đấy.”

.

“Đây là bên trong giọt sương sao?” Ninh Cốc hỏi.

“Đúng vậy.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc nhìn không gian thật lớn phía sau cửa, vô số những giọt sương nho nhỏ lơ lửng giữa không trung, mang màu sắc khác nhau, có vài giọt sương cũng đã bắt đầu biến thành màu đen.

“Những thứ màu đen đó là gì?” Ninh Cốc hỏi.

“Là tôi.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc ngây người, nhìn Liên Xuyên.

“Không muốn bị giọt sương cắn nuốt,” Liên Xuyên nói, “Thì phải cắn nuốt bọn họ.”

Ninh Cốc không nói gì nữa, một lúc sau mới quay đầu sang nhìn những giọt sương đó.

Khi đứng ở khoảng cách gần, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy bên trong một vài giọt sương có gì.

Cậu nhìn thấy, bên trong một giọt sương có căn nhà, một giọt sương khác có mấy đứa trẻ đang chạy nhanh.

Đây là thế giới của No. N, một thế giới khác được bảo tồn ở đây, chuẩn bị xâm nhập thế giới của bọn họ giành lấy sự sống.

“Phải hủy diệt bọn họ sao?” Ninh Cốc hỏi, “Cửu Dực nói một mình tôi sẽ không phá hủy được giọt sương.”

“Đây là lý do tôi bảo cậu tìm tôi,” Liên Xuyên nói, “Một khi Lưu Đống lợi dụng liên hệ giữa tôi và giọt sương, tôi sẽ có thể đưa cậu tới nơi này.”

“Anh không nói với tôi,” Ninh Cốc nói, “Tôi tưởng anh chỉ muốn trà trộn vào tìm dì Xuân và Long Bưu.”

“Lưu Đống muốn tôi lại đây, không thì ông ta đã không bắt dì Xuân,” Liên Xuyên nói, “Sao gã chỉ có thể lấy tôi làm con tin được.”

“Anh không nói với tôi.” Ninh Cốc nói.

“Tôi sợ cậu không cho tôi lại đây.” Liên Xuyên nói.

“Anh còn biết thế cơ đấy?” Ninh Cốc vẫn không phục.

“Bởi vì tôi sẽ không để cậu tới.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc nhìn chằm chằm hắn một lúc: “Về sau đừng giấu tôi nữa, chuyện gì cũng thế.”

“Được.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc giơ tay trái.

“Nơi này không có thời gian,” Liên Xuyên đứng phía sau cậu, nắm lấy tay phải cậu, “Không biết tình huống bên ngoài, cậu cần phải thành công bằng một đòn, không thể cho giọt sương bất cứ cơ hội nào, một giây đồng hồ cũng không thể.”

“Nếu không thành công, thì phải làm sao bây giờ?” Ninh Cốc hỏi.

“Cần phải thành công,” Liên Xuyên nói, “Nếu không thì nỗ lực của mọi người có khả năng sẽ đều uổng phí.”

“Ừ.” Ninh Cốc đáp.

“Tôi vẫn đang bị khóa ở khoang thí nghiệm,” Liên Xuyên nói, “Không ai biết khoang thí nghiệm nằm ở nơi nào, nếu cậu không thành công, tôi sẽ chết.”

“Anh sẽ không,” Dưới chân Ninh Cốc lập tức hiện lên chùm tia sáng bàng bạc, “Có tôi ở đây mà.”

ẫn chưa từng có bất cứ thay đổi gì đột nhiên nhúc nhích.

Như thể có thứ gì đó muốn chui ra khỏi bọt khí.

Quang Quang nắm chặt vũ khí trong tay, chậm rãi lùi lại một cây cột đã bị tàn phá, nhìn