Dung Thành

Chương 56: “Ngoài sống sót, tôi đã không còn chuyện gì không thể không làm nữa, nếu cậu có, vậy thì làm.”




Thiết bị hạn chế trên gáy Liên Xuyên có thiết kế hết sức ác độc, dù có gỡ xuống bằng bất cứ phương pháp gì đi nữa, cũng đều sẽ kích phát thiết bị tự hủy.

Sự khống chế của chủ thành đối với Liên Xuyên chỉ e còn cố chấp hơn cả tìm được lối thoát.

“Tóm lại là không thể tách ra khỏi thân thể anh ta, đúng không?” Ninh Cốc hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Phàm gật đầu.

“Chú có lừa tôi không đấy?” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.

“Lần này thì không.” Lâm Phàm nói.

“Lần nào thì có?” Ninh Cốc lập tức truy hỏi.

“Không quan trọng,” Lâm Phàm nói, “Đối với cháu hiện nay, đều là chuyện không quan trọng.”

“Không sao cả,” Ninh Cốc nói, “Rồi tôi sẽ biết được hết.”

Trưởng đoàn chậm rãi đi đến bên cạnh Liên Xuyên: “Nếu lúc cậu trở về chủ thành, thiết bị hạn chế này còn ở trên người, cậu sẽ khó mà đi tới thung lũng lạc lối thuận lợi được đúng không? Khoảng cách đó không gần, đã đủ để chủ thành bày ra đủ loại mai phục.”

“Đúng.” Liên Xuyên trả lời.

“Betelgeuse thì sao?” Trưởng đoàn hỏi.

“Cũng sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa Betelgeuse là vũ khí công kích đơn thể, tốc độ nhanh nhất, công kích chuẩn xác nhất, lực sát thương mạnh nhất, nhưng không có phòng ngự, chỉ cần bọn họ có đủ nhân số, Betelgeuse chưa chắc đã có thể bảo đảm chạy thoát được, rất khó đối kháng,” Liên Xuyên nói, “Cho nên chủ thành mới muốn vô số Betelgeuse, một Betelgeuse không thể nào đủ được.”

Ninh Cốc nhìn Liên Xuyên, lúc dùng từ “vũ khí” này để miêu tả một trạng thái khác của bản thân, Liên Xuyên thản nhiên tới nỗi không hề có chút khó chịu nào, cậu nghe vào lại thấy bực bội.

“Cho nên cậu mới cần kẻ lữ hành hỗ trợ.” Trưởng đoàn nói.

“Chủ thành không đoàn kết, nhân viên quản lý không can thiệp vào đấu đá nội bộ.” Liên Xuyên dừng lại, nhìn thoáng qua chai nước đặt cạnh đó.

“Lần này chỉ có thành vệ và thể thí nghiệm đi theo tàu tới đây,” trưởng đoàn suy tư, “Đã chứng tỏ rằng chủ thành không ngồi yên được nữa, hẳn cũng giống ở đây, đã có khe nứt… Nhưng chỉ có thành vệ tới đây…”

“Muốn xác nhận tình hình của Betelgeuse, đội dọn dẹp mới là lựa chọn tốt nhất,” Liên Xuyên nói, “Năng lực vận hành và ứng biến của đội dọn dẹp là mạnh nhất, tiếp theo là đội trị an và đội tuần tra.”

“Thành vệ đều dùng trang bị hạng nặng trên diện tích rộng, chiến đấu thường ngày đã có công sự che chắn, trang bị an toàn cho bản thân cũng không cần phải là tốt nhất,” Lâm Phàm cầm lấy chai nước kia, đặt tới bên cạnh tay Ninh Cốc, “Đội dọn dẹp và chủ thành từ trước đã không đồng lòng, giờ xem ra, đã là chia năm xẻ bảy.”

“Tôi không uống.” Ninh Cốc cầm chai nước.

“Bảo cháu cho cậu ta uống.” Lâm Phàm nói.

Bấy giờ Ninh Cốc mới phản ứng được, nhanh chóng mở chai nước ra, còn ngửi thử, rồi đứng dậy đi đến trước mặt Liên Xuyên, đưa nước cho hắn.

“Cháu kỹ tính như thế từ lúc nào vậy?” Trưởng đoàn cau mày, “Một chai nước thôi còn phải ngửi, ngửi ra được gì, thối à!”

“… Là anh ta kỹ mà,” Ninh Cốc nói, “Nước người khác đã uống, anh ta sẽ không uống.”

“Không.” Liên Xuyên nhận lấy nước, ngửa đầu uống sạch nửa bình.

Ninh Cốc trợn trừng mắt nhìn hắn: “Anh không thế?”

“Lúc về chủ thành, sẽ bị chặn đường, chắc cũng chỉ có thành vệ và thể thí nghiệm.” Liên Xuyên không trả lời Ninh Cốc, nói xong lại uống nốt nửa bình nước kia.

Ninh Cốc chỉ đành ngồi trở về trên ghế cạnh đó.

“Cậu muốn kẻ lữ hành giúp cậu thế nào?” Lý Hướng hỏi.

“Ninh Cốc có thể vô hiệu hóa thành vệ vài giây ngay lúc đầu, kẻ địch cũng chỉ có thể thí nghiệm, Betelgeuse dọn sạch được một bộ phận, cần phải có kẻ lữ hành hỗ trợ phòng ngự và công kích,” Liên Xuyên thoáng dừng lại, nhìn bọn họ, “Nhưng dưới tình huống đó, Betelgeuse chỉ có thể mang theo một người.”

Mấy người trong phòng đều im lặng.

“Những kẻ lữ hành còn lại phải tự mình trốn đi,” trưởng đoàn nói, “hoặc là chết.”

“Đúng.” Liên Xuyên nói.

“Có thể trốn đi đâu?” Ninh Cốc lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc, “Vây chặt thế thì trốn thế nào?”

“Trốn vào sương đen ở hai đầu quỹ đạo,” Liên Xuyên nói, “Thành vệ sẽ không đuổi theo vào tận đó, bọn họ không giống kẻ lữ hành vẫn luôn sinh sống bên trong sương đen, chủ thành không có sương mù, bọn họ sinh ra đã sợ hãi sương đen.”

“Vậy thể thí nghiệm thì sao?” Ninh Cốc hỏi, “Chúng nó không phải người.”

“Thể thí nghiệm hẳn là EZ, thành phẩm sớm nhất, tôi từng làm nhiệm vụ thu gom, nhưng không nhớ rõ nữa, ký ức chắc đã bị reset,” Liên Xuyên nói, “Thứ này cần được kích hoạt, tính ổn định cực kém, cho nên lúc sử dụng mới cần tới thiết bị tự hủy… Những người sót lại cần phải chống đỡ được lúc chúng nó mất khống chế hoặc là tự hủy.”

“Trốn vào đó chịu tới lúc EZ xong đời là bọn họ sẽ có thể sống sót sao?” Ninh Cốc hỏi, “Chờ đến chuyến tàu tiếp theo trở về quỷ thành? Vậy thì cũng đói chết!”

“Cậu có giao dịch với Cửu Dực,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Con dơi sẽ đi cứu, bọn họ biết nơi có thể vào thành từ trong sương đen.”

“… Anh coi giao dịch đó là thật?” Ninh Cốc sững sờ, “Hay anh cảm thấy Cửu Dực sẽ coi nó là thật?”

“Gã có thể từ bỏ cả não để sống sót,” Liên Xuyên nói, “Chủ thành đề phòng thung lũng lạc lối, nếu như gã muốn chọn phe, vậy thì cũng chỉ có thể chọn đứng về phía kẻ lữ hành.”

Tuy miêu tả về Cửu Dực là sự thật, nhưng Ninh Cốc nghe vào vẫn thấy rất quái dị.

“Đội dọn dẹp thì sao?” Trưởng đoàn hỏi.

“Nếu như có đội dọn dẹp ở đó, tất cả mọi người sẽ đều có thể sống sót,” Liên Xuyên nói, “Nhưng giờ chỉ có thể suy tính “nhất định”, không thể cân nhắc tới “nếu như”.”

“Nếu như cậu quay về, rồi bỏ chạy, hoặc không hỏi được thông tin về lối thoát,” trưởng đoàn nói, “Vậy thì những kẻ lữ hành đó sẽ bỏ mạng một cách vô ích.”

“Đúng.” Liên Xuyên nói, “Cho nên cần phải nói rõ tình hình, tự nguyện.”

Lúc rời khỏi sở điều trị, Ninh Cốc cảm giác bước chân mình nặng hơn thường ngày rất nhiều, không biết là vì mệt mỏi, hay là trong lòng vốn đã nặng nề.

“Cậu muốn nói gì?” Liên Xuyên đã lên tiếng trước.

Chuyện này làm cho Ninh Cốc thấy rất bất ngờ, cậu cho rằng trước đó Liên Xuyên đã nói nhiều như vậy, với thói quen của Liên Xuyên, hẳn là đã giải thích cặn kẽ hết.

Đương nhiên, nói tiếp chính là bởi vì não của đối phương không đủ to, cần phải giải thích thêm lần nữa.

“Anh cảm thấy, tôi sẽ hỏi anh vì sao lại máu lạnh như vậy đúng không,” Ninh Cốc nói, “Bắt kẻ lữ hành tự nguyện đâm đầu vào chỗ chết.”

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

“Tôi không biết,” Ninh Cốc thở dài, “Nếu như anh hỏi tôi, có lẽ tôi sẽ không đồng ý.”

“Tôi sẽ không hỏi cậu.” Liên Xuyên nói.

“Trưởng đoàn đã trả giá lớn như vậy vì lối thoát,” Ninh Cốc nói, “Anh cảm thấy trưởng đoàn sẽ đồng ý, nên mới hỏi chú ấy.”

“Ừ,” Liên Xuyên nhìn cậu.

“Anh lựa chọn rồi à?” Ninh Cốc hỏi, “Đi tìm lối thoát.”

“Chúa cứu thế đã nói muốn chém đứt cánh tay đó,” Liên Xuyên nói, “Có lẽ tìm thấy lối thoát mới có thể tìm được cánh tay đó.”

Ninh Cốc quay mạnh đầu sang.

“Ngoài sống sót, tôi đã không còn chuyện gì không thể không làm nữa,” Liên Xuyên nói, “Nếu như cậu có, vậy thì làm.”

Chuyện trợ giúp Liên Xuyên và Ninh Cốc đến thung lũng lạc lối, nếu đặt vào trước hôm nay, sẽ không có ai đồng ý cả, thậm chí còn sẽ phẫn nộ.

Nhưng hôm nay, trong trận chiến ở điểm lên tàu, mặc kệ nguyên nhân gây ra nó là gì đi nữa, dưới cái nhìn của kẻ lữ hành, Liên Xuyên cũng đã đứng về phía bọn họ.

Cậu giúp chúng tôi, chúng tôi đương nhiên cũng sẽ giúp cậu.

Còn chuyện có thể sẽ một đi không trở lại, thì không nằm trong phạm vi cần cân nhắc của kẻ lữ hành.

Mỗi một chuyến hành trình đến chủ thành của bọn họ, đều có thể là một đi không trở lại.

Mười kẻ lữ hành.

Cũng không nhiều người.

Liên Xuyên đã từ chối nhiều người hơn gia nhập.

Cũng gạt bỏ ý định muốn đi cùng của trưởng đoàn và Lý Hướng

Dù sao thì cũng không giống với những lần đến chủ thành trước đó, lần này, tất cả mọi người đều biết, quái vật và thành vệ đã đang chầu chực bên ngoài cửa toa tàu, kể từ một giây tàu dừng bánh, cái chết đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ.

Đủ người là được, có thể sống sót thì cố hết sức mà sống sót.

Mà bất kể lựa chọn con đường nào, bất luận lựa chọn sống sót ra sao, cũng đều cần phải có người dẫn dắt.

Mười người, bốn phòng ngự năm tấn công.

Còn có một ông lão hoàn toàn không có năng lực hành động, lúc nào cũng ngồi phía trước cửa một căn nhà trong khu công sự số 3.

Kẻ lữ hành duy nhất mà trưởng đoàn chỉ điểm gọi tên, hi vọng ông ấy có thể đi.

Mà ông ấy cũng đã nhận lời, không hề do dự.

Tới đây Ninh Cốc cũng mới biết được, ông lão này có một năng lực có thể coi là hết sức vô bổ đối với kẻ lữ hành.

Có thể khiến cho một bộ phận người tiến vào trạng thái được che chắn trong một khoảng thời gian rất ngắn, đã vậy còn mấy ngày mới kích phát được một lần, rồi còn bởi vì ông lão không đi lại được, cho nên người bị che chắn chỉ có thể đứng đần xung quanh ông ấy.

Đối với kẻ lữ hành, năng lực này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, cả đời ông ấy, năng lực này cũng chưa bao giờ phát huy được bất cứ tác dụng gì.

Nhưng đối với nhiệm vụ lần này, nó lại nắm được ưu thế không ai sánh bằng, có thể khiến cho Liên Xuyên giành được thế chủ động.

Lúc xe tới, nghe thấy tiếng còi cổ xưa, Ninh Cốc lần đầu tiên không có cảm giác hào hứng.

Lúc nhảy vào bên trong toa tàu, cậu còn không quay đầu lại nhìn trưởng đoàn và những kẻ lữ hành đứng sau lưng.

Khi tàu bắt đầu lặng lẽ lăn bánh về phía trước, bên ngoài đoàn tàu đột nhiên vang tới một tràng rít gào.

Người trên tàu cũng không hề nghĩ ngợi, lập tức cũng giơ cao tay gào thét đáp lại.

Đây là âm thanh quen thuộc có thể nghe thấy vào mỗi lần cuộc hành trình tới chủ thành của bọn họ bắt đầu.

Ninh Cốc nhìn kỹ những người trước mắt, cậu quen biết từng người, có người đã từng nói chuyện, có người còn từng đánh nhau với, sau lần này, không biết có còn cơ hội đó nữa không.

“Tìm được lối thoát hay không, đều phải để cho chủ thành biết,” một kẻ lữ hành mở miệng, “Chúng ta không phải muốn đuổi là đuổi được, muốn chèn ép là chèn ép được.”

Mọi người vừa giậm chân vừa dùng tiếng gào bày tỏ sự hưởng ứng.

“Khi Ninh Cốc bắt đầu công kích, mọi người hãy lao xuống xe,” Liên Xuyên tranh thủ khoảng lặng giữa những tiếng reo hò của bọn họ để nói, “Công kích kết thúc, lập tức rút lui, không được chậm trễ dù chỉ một giây.”

“Tổng cộng cũng chỉ ba giây.” Có người nói.

“Tốc độ của EZ rất nhanh, ba giây cũng đã đủ để chúng nó xông tới,” Liên Xuyên nói, “Ngăn cản đợt công kích đầu tiên là đủ.”

“Được.” Mọi người gật đầu.

“Đừng chịu chết.” Liên Xuyên bổ sung thêm một câu, hắn vốn dĩ không định nói câu này, nhưng chuyện kẻ lữ hành quá không màng sống chết lại làm hắn không yên tâm lắm.

Trong xe bùng lên một tràng cười suồng sã.

Ánh sáng vàng đột nhiên toả ra từ đầu ngón tay Ninh Cốc, tốc độ nhanh hơn bất cứ lần nào trước đó.

Những kẻ lữ hành chạy ra khỏi toa tàu theo ánh sáng, dựng lên phòng ngự, đám quái vật cũng áp sát tới trước mặt cùng lúc đó.

Liên Xuyên kéo Ninh Cốc, nhảy ra từ phía trên, những cái xương nhọn trên người Betelgeuse vụt thành một mảng tàn ảnh màu đen, lũ quái vật bị cắt nát ngã bay về phía sau.

Xung quanh là bóng tối lặng ngắt, Ninh Cốc đếm thầm, một, hai… công kích, phòng…

Lui.

Phải lui.

Cậu bỗng mở mắt ra, nhìn thấy những cái bóng đung đưa phía trước giữa một mảng tĩnh mịch.

Là kẻ lữ hành, kẻ lữ hành bị quái vật bao vây.

Mau lui lại!

Lui!

“Mau lui lại ——” Ninh Cốc hô to một câu, rồi bất thình lình giơ cao tay.

Lúc Liên Xuyên quay đầu lại, hắn nhìn thấy được ba vết sáng bạc đột ngột xuất hiện giữa không trung.

Như thể có ai đó đang vung lưỡi dao sắc bén, những nơi nó xẹt qua, EZ bị xẻ nát trong nháy mắt.

Ninh Cốc lại giơ cao tay một lần nữa.

Ba vệt sáng bạc lại hiện lên lần nữa.

Kẻ lữ hành dựng tầng phòng ngự, bắt đầu lui về phía màn sương đen đầu đoàn tàu.

Ánh sáng đỏ từ vũ khí của thành vệ cũng sáng rọi lên từ bốn phía vào đúng lúc này.

Liên Xuyên giậm mạnh chân, xuyên qua giữa ánh đỏ, phía sau bắn toé lên những mảnh vụn.

Đi về phía trước thêm một đoạn là có thể rời khỏi tầm bắn của vũ khí thành vệ, sau đó cho dù có truy kích đi nữa, tốc độ của Betelgeuse cũng đủ đảm bảo để hắn mang theo Ninh Cốc tới lối ra gần nhất của thung lũng lạc lối.

Trên không trung phía trước bất chợt lóe lên ánh sáng.

Cùng lúc Liên Xuyên phán đoán ra được đây không phải là công kích từ vũ khí, hình chiếu của Xuân Tam đã hiện lên giữa không trung.

Trong văn phòng của bộ trưởng Trần.

Xuân Tam ngồi trên ghế, hai thành vệ đứng hai bên chĩa vũ khí đã kích hoạt vào Xuân Tam.

Mày là vũ khí.

Mày là linh cẩu.

Mày không nghe thấy những tiếng chửi bới đầy hận thù đó, cũng không nhìn thấy những ánh mắt tuyệt vọng đó.

Mày không biết những người đã biến mất dưới họng súng của mày là ai.

Bọn họ chưa bao giờ tồn tại…

Mà vào lúc khuôn mặt mỉm cười của Xuân Tam xuất hiện trước mắt, Liên Xuyên mới đột nhiên nhận ra rằng, mọi phòng tuyến xem nhẹ hết thảy chỉ vì sống sót mà mình dựng lên trong hơn hai mươi năm nay, lại đều không phải kiên cố không gì phá nổi.

Những hồi ức bị nhấn mạnh xuống xó xỉnh sâu nhất, một khi bị khơi lên, lại vẫn cứ sáng rõ mồn một như cũ.

Liên Xuyên biết mình không thể dừng lại.

Mọi khả năng uy hiếp tới mạng sống của tôi đều là tất yếu.

Chọn sai không chết, do dự mới chết.

Nhưng.

Một luồng sáng đỏ bắn trúng vai phải Betelgeuse.

Bàn tay đang nắm lấy Ninh Cốc của hắn đột nhiên chệch đi.

“Cậu phải sống sót.” Xuân Tam mở miệng, giọng hơi đứt quãng, mà vẫn rõ ràng như cũ.

Sống sót.

Rốt cuộc phải trả giá lớn tới nhường nào? Mới có thể sống sót?

Lúc mảng ánh sáng đỏ phóng về phía hắn một lần nữa, Ninh Cốc đột nhiên giơ cao tay, ánh sáng đỏ bị vệt sáng bạc cắt thành vài đoạn, nhưng chân Betelgeuse vẫn lại bị bắn trúng.

“Cậu ta vẫn có tình cảm,” Trần Phi nhìn màn hình, trong giọng nói bỗng nhiên chứa cả buồn bã, “Tôi nhìn cậu ta lớn lên, mà vẫn không hề phát hiện.”

“Liên Xuyên!” Xuân Tam hét to về phía trước, “Sống sót!”

Đối với Liên Xuyên, hai chữ này vô cùng tàn khốc, mang theo đau đớn không thể lảng tránh xuyên suốt cuộc đời hắn, nhưng cũng chỉ có hai chữ này là có thể khiến Liên Xuyên bừng tỉnh lại giữa do dự, sống sót là bản năng đã khắc sâu vào thân thể hắn.

Một luồng sáng xanh đột nhiên hiện lên trên màn hình.

Tiếp đó là cả một mảng sáng.

Hình chiếu của Xuân Tam trên không trung đã tức khắc biến mất giữa một mảng sáng xanh dày đặc.

“Betelgeuse!” Ninh Cốc quát to, “Anh sắp chết rồi! Đánh trả đi!”

Liên Xuyên bất chợt xoay người, ném Ninh Cốc về hướng ánh sáng xanh tỏa ra, tiếp đó lao về phía đoạn tường đổ nát ven đường, tung một đấm đánh gục thành vệ phía sau bức tường.

“Đã tới địa điểm trong nhiệm vụ,” A01 của Lôi Dự vọt vào phạm vi hỏa lực của thành vệ đầu tiên, “Mục tiêu nhiệm vụ, mang Betelgeuse và Ninh Cốc đi.”

“Liên Xuyên thật sự là Betelgeuse…” Long Bưu đi theo sau gã, một phát tóm Ninh Cốc lên, ném cậu lên xe Lý Lương cạnh đó, “Dẫn cậu ta đến thung lũng lạc lối!”

“Dì Xuân thì sao!” Lý Lương hỏi.

“Cô ấy đang xem.” Lôi Dự giơ tay, một mảng ánh sáng xanh tỏa ra, bắn cho những mảnh vụn phụt lên.

Lần đầu tiên, vũ khí của đội dọn dẹp đồng loạt được bật sang chế độ phá hủy.

“Tôi không hoa mắt chứ?” Trần Phi quay đầu sang nhìn Xuân Tam, “Đội dọn dẹp?”

“Chồng tôi,” Xuân Tam nở nụ cười với gã, “vĩnh viễn sẽ không làm tôi thất vọng.”

“Đưa cô ta về phòng,” Trần Phi vung tay lên, “Nối máy với quan chỉ huy thành vệ cho tôi.”

Tuy linh cẩu là đội ngũ không được công khai nhất của chủ thành, nhưng nguyên nhân là vì toàn làm những việc không sạch sẽ, còn trang bị cùng với năng lực đội viên thì đều mạnh nhất toàn chủ thành.

Mấy chục chiếc A01 lao tới trên đầu thành vệ, lưới hỏa lực dệt từ tia sáng xanh đã gần như có thể ghìm chặt thành vệ xuống mặt đất trong vòng chỉ một phút.

“Vô hiệu hóa vũ khí trước!” Long Bưu hô to, “Tịt nòng pháo của bọn họ!”

Mấy con A01 lập tức nhích lại gần, bám theo sau gã hình thành nên một hình tam giác, áp sát về phía trước.

“Betelgeuse,” Xe Lôi Dự dừng lơ lửng trước mặt Liên Xuyên, “Đến thung lũng lạc lối.”

“Còn mười kẻ lữ hành.” Liên Xuyên nhìn gã, xương nhọn trên cánh tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Giao cho chúng tôi.” Lôi Dự nói, “Trần Phi đã nhìn thấy năng lực của Ninh Cốc, đừng để bọn họ chặn lại giữa đường.”

Liên Xuyên xông về phía thung lũng lạc lối.

“Đi đâu vậy?” Ninh Cốc tóm lấy áo linh cẩu đang lái xe, “Tôi có thể hỗ trợ đánh! Quay đầu lại! Trở về!”

“Điều động toàn thể đội dọn dẹp,” linh cẩu nói, “Không có người không cứu được.”

“Anh tên là gì?” Ninh Cốc hỏi.

“Lý Lương.” Linh cẩu trả lời.

“Lý Lương! Quay lại!” Ninh Cốc nói to, “Tôi vẫn còn đồng bạn ở đó!”

“Bọn họ có thể cứu đồng bạn của cậu!” Lý Lương cũng nói to đáp lại.

Lúc nhìn thấy một đám con dơi phóng qua từ nóc nhà phía trước dưới sự dẫn dắt của mười mấy nhẫn đen, Ninh Cốc đã hết sức kinh ngạc, Liên Xuyên thế mà lại nói đúng, Cửu Dực quả nhiên sẽ đứng về phía quỷ thành.

“Đại ca! Đại ca! Các đại ca nhẫn đen!” Ninh Cốc hét to, tóm lấy bả vai Lý Lương lay mạnh, “Dẫn kẻ lữ hành tiến vào chủ thành!”

“Cậu đừng lay người tôi!” Lý Lương cũng hét lên.

“Phía trước!” Ninh Cốc quay đầu nhìn thấy phía sau bức tường đằng trước thoáng hiện ánh sáng đỏ, cậu không hề chần chừ, vung mạnh tay về phía đó.

Cậu cũng không biết mình đã thoát khỏi trạng thái tối đen lúc đánh thức Betelgeuse như thế nào, cũng không biết năng lực công kích của mình đã xuất hiện như thế nào, thậm chí còn không thể chắc chắn rằng liệu lần này có tác dụng hay không.

Nhưng màu đỏ sau tường đã biến mất.

“Ninh Cốc!” Có người gọi to.

Lúc Ninh Cốc quay mặt qua, mới liếc mắt cậu đã nhận ra đây là Phúc Lộc, con dơi nhỏ đi theo bên cạnh Cửu Dực.

Bởi vì chân Phúc Lộc đã bị từng bị cậu giẫm gãy, cho nên cậu nhớ rất rõ.

Mà nhìn thấy Phúc Lộc khiêng súng máy hạng nặng vẫn khiến cậu rất ngạc nhiên, còn sợ chân Phúc Lộc sẽ bị súng đằn gãy.

“Nhớ đấy!” Phúc Lộc vừa chạy vừa hét, “Nửa chủ thành!”

“Là của Cửu Dực!” Ninh Cốc hét lại.