Dung Thành

Chương 35: Toàn bộ thành viên nòng cốt của đoàn lữ hành đều được điều động




“Là trùng hợp sao?” Kỹ thuật viên mãi mới ngẩng đầu lên nhìn Xuân Tam.

Xuân Tam đứng trước màn hình, nhìn hình ảnh từ camera giám sát các khu của chủ thành.

Đêm đã khuya, khu an toàn đã vào giờ cấm đi lại ban đêm, khu C khu D ngoại trừ khu vực Hẻm Rượu, phần lớn dân cư đã chìm vào giấc mộng.

Chớp lóe xảy ra năm giây trước, chắc sẽ không có mấy người chú ý tới.

“Nghĩ nhiều rồi,” Xuân Tam nói, “Liên Xuyên bắt đầu bị giam giữ bóc tách từ một tiếng trước, kết thúc cũng ở mười phút trước.”

“Cần báo cáo không?” Kỹ thuật viên hỏi.

“Để tôi báo cáo.” Xuân Tam nói.

Trục xuất Liên Xuyên là một chuyện hợp lý, đáng để mong chờ dưới cái nhìn của dân chúng chủ thành, bao nhiêu năm qua, nỗi khủng hoảng của dân thường đối với việc chủ thành bị hoang nguyên sắt đen dần dần cắn nuốt không thể nghịch chuyển, mà lại không thể được biểu đạt ra tự do dưới những quy tắc quản lý khắc nghiệt của chủ thành, nỗi hận linh cẩu và phẫn nộ với “đời sống yên bình bị phá hoại” đều rất mãnh liệt.

Thế nhưng, sau khi công bố bên ngoài về trục xuất để thuận theo ý dân, tất sẽ phải có cách xử lý khác cho Liên Xuyên.

Nhưng “cách xử lý khác” mà Xuân Tam cho rằng hẳn sẽ rất thuận lợi, lại được tiến hành không hề thuận lợi chút nào, họp bàn rất lâu, các bên vẫn không thể thống nhất được ý kiến với nhau.

Cuối cùng, quyết định vẫn là trục xuất, nhưng ý nghĩa phía sau “trục xuất”, thì có lẽ mỗi bên lại đều nghĩ không giống nhau.

Dưới tình huống bất đồng đã bị bày rõ ràng hiển hiện, lần báo cáo này của Xuân Tam, bất kể là báo cáo cho bên nào đi nữa, cũng đều là một loại mạo hiểm.

Vẫn không hề tìm được nguyên nhân về mặt kỹ thuật của chớp lóe ở chủ thành, chỉ có thể quy kết nó thành một định luật ở chủ thành, nhưng hẳn sẽ không liên quan tới Liên Xuyên, Liên Xuyên đã trải qua hết mọi giới hạn, chưa bao giờ có tình huống nào “trùng hợp” với chớp lóe cả.

Xuân Tam vẫn không tìm ra được quy luật nào từ chớp lóe, không ít người còn cho rằng thực ra không cần phải đi tìm quy luật làm gì, chớp lóe chính là hiện tượng báo hiệu tiến trình sụp đổ bắt đầu, giống như tia lửa điện bắn ra trước khi máy móc báo hỏng.

Mà lúc báo cáo, cô không mong muốn bất cứ bên nào lẫn lộn lợi ích của bản thân vào định luật gần như không thể giải thích này của chủ thành, nhất là lợi dụng một Liên Xuyên đã vào trạng thái giam giữ bóc tách.

Nếu như nhất định phải tìm ra một quy luật nào đó, vài lần chớp lóe gần đây thật ra đều có thể liên hệ với Ninh Cốc, đoàn tàu tới, Ninh Cốc và kẻ lữ hành tiến vào chủ thành, lúc Ninh Cốc và Liên Xuyên giằng co, chỉ là vẫn chưa làm rõ được lần này có lại “trùng hợp” với Ninh Cốc nữa không.

Cô cần báo cáo riêng với nhân viên quản lý.

Xuân Tam đi vào phòng liên lạc bí mật, kiểm tra xong thiết bị, nhập mã của bản thân vào, cô là kỹ thuật viên duy nhất có quyền hạn báo cáo thẳng với nhân viên quản lý, nhưng cũng chỉ giới hạn trong báo cáo, báo cáo xong cô cũng sẽ chỉ nhận được xác nhận rằng thông tin đã được truyền đạt cho nhân viên quản lý, không có phản hồi hay giao lưu nào khác.

Nhưng hôm nay lại không giống lắm.

Sau khi Xuân Tam báo cáo tin tức đã được mã hóa xong, hệ thống không có bất cứ phản ứng gì, trên màn hình cũng chỉ thông báo cô đã gửi xong, không hề nhận được bất cứ xác nhận nào.

Đợi hai phút, cô tắt màn hình đi.

Tuy chưa từng có ai nhìn thấy nhân viên quản lý, nhưng bọn họ tựa như một sự tồn tại cộng sinh với hệ thống, liên hệ vào bất cứ thời điểm nào, cũng đều sẽ trực tuyến.

Đây là tình huống chưa từng xuất hiện.

Khiến cô hơi mờ mịt.

Không sợ hãi, cũng hoàn toàn không hoảng loạn, càng không tuyệt vọng, cảm thụ duy nhất là mờ mịt.

Có một khoảnh khắc, Ninh Cốc cho rằng mình đã trở về quỷ thành, bốn phía là một màu đen kịt, thi thoảng có gió thổi qua, thổi xuyên qua áo quần trên người cậu, rất lạnh, có ảo giác như hồi còn nhỏ đánh nhau rồi bị trưởng đoàn lột sạch treo ở cổng khu công sự triển lãm.

Cậu đi lòng vòng tại chỗ, phát hiện ra giữa đêm đen lại có một nơi đang sáng.

Hình vuông, trông giống như mặt cắt ngang của hành lang hoặc đường hầm nào đó, không có cửa, cũng không thấy rõ được bất cứ thứ gì nữa.

Đây là ký ức của Liên Xuyên sao?

Ninh Cốc đứng bất động, cậu vẫn chưa gặp tình huống như vậy bao giờ, muốn suy ngẫm cẩn thận một lúc.

Phản ứng đầu tiên của cậu là “chìa khóa bí mật” kia, nhưng cậu còn chưa nhớ được trình tự lỗ nhỏ lỗ to, đã cảm thấy bốn phía lập tức đen ngòm, mọi thứ đều biến mất.

Cho nên, chưa chắc đã là to nhỏ nhỏ to gì kia, vậy thì là Liên Xuyên?

Liên Xuyên bắt đầu bóc tách? Chủ động kéo cậu vào?

Nếu có thể làm như vậy, tại sao lúc ở Thung lũng lạc lối lại không làm được?

Đứng một lúc, cậu xác định rằng không có gì bất thường, tạm thời đặt nguyên nhân kích phát sang một bên, nếu đây là ký ức tương quan của Liên Xuyên, vậy thì cần phải mau chóng tìm hiểu trong đây có những gì.

Không vừa vào đã đau tan xương nát thịt mất một lúc là may mắn lắm rồi.

Ninh Cốc chậm rãi đi về phía hình vuông phát sáng kia.

Đến gần mới thấy rõ, đây thật sự là một hành lang, không tìm được nguồn sáng, kim loại màu bạc lì, Ninh Cốc vẫn chưa bao giờ nhìn thấy kiến trúc nào bằng phẳng vuông vức mà đẹp đẽ đến vậy, cậu hơi tò mò vươn tay tới, nhẹ nhàng vuốt lên mặt tường lối vào.

Thất vọng thật.

Không biết có phải là vì trong trí nhớ của Liên Xuyên không lưu lại xúc cảm từng chạm vào hay không, Ninh Cốc chỉ có thể cảm nhận được là có đồ vật, ngoài thấy gồ lên thì chẳng còn bất cứ xúc cảm nào nữa.

Sau khi đi vào hành lang, Ninh Cốc quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau, phát hiện lối vào đã biến mất.

Phía sau cũng là một hành lang thật dài.

Giờ cậu đang đứng giữa một hành lang không biết thông về nơi nào.

Cậu nhanh chóng lật tay, duỗi tay chống lên bức tường bên phải, hai đầu của hành lang này đều giống nhau, nhỡ xoay người một cái, cậu thật sự sợ mình sẽ không nhớ rõ đầu nào là đầu nào nữa.

Nếu như lúc tiến vào, mặt quay về hướng này, thì cậu nên đi về hướng đó trước.

Không hề quay đầu lại, Ninh Cốc vuốt tường, chậm rãi đi về phía trước.

Đi được vài bước, có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng, Ninh Cốc quay đầu lại, nhìn thấy mấy người mặc đồng phục, trên mặt đều đeo kính bảo hộ, không nhìn rõ được khuôn mặt.

Nhưng người đi chính giữa những người đó, Ninh Cốc liếc mắt là đã có thể nhận ra được.

Là Liên Xuyên.

Liên Xuyên không mặc đồng phục, chỉ mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh lam nhạt, trông có vẻ như đang bị áp giải đến nơi nào đó.

“Liên Xuyên!” Ninh Cốc hạ giọng gọi Liên Xuyên, “Này.”

Liên Xuyên mặt mày lạnh nhạt đi ngang qua người cậu, không có bất cứ phản ứng nào.

“Liên Cẩu,” Ninh Cốc chỉ có thể nhanh chân đuổi theo, “Là tôi, Ninh Cốc.”

Liên Xuyên vẫn không hề có phản ứng gì như trước.

Ninh Cốc đoán rằng gọi như vậy cũng không thể giao lưu được, chỉ có thể đi theo về phía trước, rồi cẩn thận quan sát những người đi xung quanh Liên Xuyên.

Ninh Cốc chưa bao giờ nhìn thấy bộ đồng phục mà những người đang áp giải Liên Xuyên mặc, đội trị an, thành vệ, đội dọn dẹp của chủ thành, kẻ lữ hành đều rõ đồng phục của bọn họ trông thế nào, rất nhiều kẻ lữ hành chưa từng tới chủ thành còn biết, dù sao liếc mắt thấy đã phải chạy trốn, ai cũng đều phải nhớ.

Cậu nhìn chăm chú vào bộ đồng phục này một lần, không nhìn thấy bất cứ biểu tượng nào, vì thế lại thả tầm mắt về trên người Liên Xuyên.

Liên Xuyên trông không khác lúc trước nhìn thấy lắm, tóc ngắn hơn một chút, sắc mặt hơi tái, đoạn hồi ức này hẳn là trong vòng mấy năm nay, không phải giai đoạn thiếu niên.

Ninh Cốc thở phào nhẹ nhõm, thuở nhỏ và thời niên thiếu, Liên Xuyên có vẻ phải chịu khổ nhiều, sau đó chắc là đến làm việc ở đội dọn dẹp, không còn thời gian bị ngược đãi nữa.

Hành lang rất dài, Ninh Cốc đi theo mãi về phía trước, đi ngang qua vài cánh cửa khóa chặt, không nhìn ra được là ở đâu, nhưng trên mỗi cánh cửa đều có đánh số, cậu ghi nhớ tất cả.

Bốn con số, có thể nhớ bao lâu, nhớ chuẩn hay không chuẩn, vậy thì khó nói.

Lúc sắp đi tới cuối hành lang, Liên Xuyên vẫn luôn mắt nhìn thẳng phía trước đột nhiên lại quay đầu sang phải.

Ninh Cốc ở ngay bên phải hắn, cậu giơ tay thật nhanh lên quơ quơ, nghĩ rằng có phải đã giao lưu được rồi không, song lại lập tức phát hiện tầm mắt của Liên Xuyên cũng không giao cắt với tầm mắt cậu, mà rơi xuống bức tường phía sau cậu.

Cậu quay đầu lại, nhận ra trên bức tường vốn trống trơn, giờ lại xuất hiện bốn bức tranh được treo thành một hàng ngang!

Ninh Cốc đột ngột dừng bước, kinh ngạc nhìn vào bức tường trước mặt.

Tuy cậu chưa bao giờ nhìn thấy một bức tranh thực thụ nào, nhưng cậu đã từng tưởng tượng.

Thứ này vừa nhìn đã biết là tranh! Bức tranh vẽ y như thật.

Nhưng khiến cậu kinh ngạc không chỉ là chuyện cậu nhìn thấy tranh trong ký ức của Liên Xuyên.

Mà là những bức tranh này… đều vẽ người.

Nửa người.

Kích thước xấp xỉ người thật.

Quần áo đều không giống nhau, kiểu tóc cũng không giống nhau, thậm chí vẻ mặt cũng khác nhau, nhưng vẫn nhìn ra được trên bốn bức tranh này là cùng một người.

Chính cậu.

Ninh Cốc đứng tại chỗ, không tài nào động đậy được.

Cậu nhìn thấy bốn bức tranh vẽ mình trong một đoạn ký ức của Liên Xuyên.

Vài giây sau, cậu mới lấy lại tinh thần, cố ép mình thoát ra khỏi cảm xúc kinh sợ này, cẩn thận ngắm thật kỹ mấy bức họa này, mấy bức tranh này nhất định sẽ có điểm gì đó kỳ quặc.

Kích cỡ mấy bức tranh đều giống nhau, lồng trong khung tranh màu bạc treo trên tường.

Trên mặt kính của khung tranh không có ký hiệu, cũng không có chữ cái hay chữ số gì.

Cậu tiến lại gần nhìn kỹ hơn.

Nền tranh đều là màu đen, ngoài hình người thì không còn ký hiệu gì khác.

Mà trợn trừng mắt xem tới nỗi sắp chảy cả nước mắt, cuối cùng Ninh Cốc cũng phát hiện, trên nền đen của mỗi bức tranh, bên trái hình người, đều sẽ có một cánh cửa màu đen, trên cửa có ký hiệu màu ghi xám.

Nếu không nhìn chằm chằm vào như vậy, chắc chắn sẽ không phát hiện ra được.

Đều là một vòng tròn, bên trong là những hình vẽ khác nhau, từ trái sang phải là một đường lượn sóng, ba đường lượn sóng, sao bốn cánh cùng với một đường thẳng dựng đứng.

“Đó là…” Ninh Cốc quay đầu lại, muốn nói chuyện với Liên Xuyên, lại phát hiện không thấy Liên Xuyên và mấy người mặc đồng phục kia đâu.

Cậu nhanh chân đuổi theo về phía trước, cuối hành lang là một cánh cửa trượt, đang đóng, cậu không rõ Liên Xuyên có đi vào cánh cửa này hay không.

Nắm lấy cửa kéo mấy lần, đều không có bất cứ tác dụng gì.

Cậu dán tai lên cửa, cũng không nghe thấy tiếng

“Ài…” Ninh Cốc hơi bực bội, chống tay lên cửa, cúi đầu đá hai phát vào cửa.

Rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

“Vào vị trí.” Bên tai vang lên giọng một người đàn ông.

“Thông qua rà quét kiểm tra, chỉ tiêu bình thường.” Giọng nữ.

Ninh Cốc ngẩng phắt đầu lên.

Cánh cửa trước mặt biến mất, hành lang cũng đã biến mất.

Cậu trở về giữa gió lạnh tối tăm.

Giọng nói này không biết vọng tới từ nơi nào, xung quanh đã không còn ánh sáng gì nữa.

“Betelgeuse chuẩn bị kết hợp.” Giọng người đàn ông nói.

Betelgeuse.

Lúc Ninh Cốc nghe thấy cái tên này, sợ hãi và bất an cuốn trong gió lạnh đều tức khắc đánh úp lại.

Phạm Lữ uống một hớp rượu, rồi đẩy chai rượu tới trước mặt linh miêu tai đen: “Thử ngụm không?”

Linh miêu tai đen quay đầu đi.

“Nghiêm túc thế làm gì, rượu là thứ rất tốt, hết thảy điều tốt đẹp trên thế gian này…” Phạm Lữ quơ quơ chai rượu, “đều nằm ở đây đấy.”

Linh miêu tai đen đứng dậy, dùng chân gạt chai rượu đi, chai rượu ngã ra đất, vỡ toang, rượu chảy đầy đất.

“Ài,” Phạm Lữ thở dài, nhắm mắt lại hít mạnh một hơi, “Tôi biết không nên uống rượu vào thời điểm như này, tôi cũng đã đồng ý với hai người rồi, lúc thằng nhóc này ở đây, tôi sẽ luôn giữ vững tỉnh táo, nhưng khó lắm mà, không phải sao?”

Linh miêu tai đen bò trở về trên sofa, nhìn Ninh Cốc đang nằm trên giường.

Ninh Cốc đã không ăn không uống không tỉnh cũng không động đậy hai ngày rồi.

Sống thì vẫn sống, nhưng mông chắc đã bị đè xẹp lép, nó và Phạm Lữ đều không phải người cẩn thận săn sóc, hai ngày nay cũng chẳng có ai qua lật người cho Ninh Cốc.

Giờ nhớ ra, nó vẫn đứng lên, đến lật người một lần đi.

“Về sau đừng tìm tôi vì chuyện này nữa,” Phạm Lữ ngửa đầu dựa vào ghế, “Tốt hay xấu sống hay chết, tôi đều không quan tâm, tôi chỉ muốn uống rượu, tỉnh dậy uống, uống xong ngủ, thế giới còn hay không tôi đều không quan tâm…”

Linh miêu tai đen không nghe lời ông ta lải nhải, đi tới mép giường, dùng chân sau đứng lên, đặt chân trước lên cánh tay Ninh Cốc, đẩy đẩy vào trong.

Ninh Cốc trông hơi gầy, vậy mà lại không đẩy nổi.

Phảng phất như sắt đen đặc.

Nó khịt từ lỗ mũi ra chút khí, rồi lại dùng sức đẩy.

“Thả tôi ra!” Ninh Cốc đột nhiên quát to.

Linh miêu tai đen và Phạm Lữ còn chưa phản ứng lại, cả người cậu đã cong về phía trước, rồi đột ngột bắn lên, nhảy thẳng từ trên giường xuống đất.

Linh miêu tai đen bị hành động của cậu làm cho sợ tới nỗi lông từ gáy đến đuôi đều dựng đứng, nhảy lên ngay tại chỗ, vọt lên trên giường.

Phạm Lữ vốn đang ngửa đầu, lúc Ninh Cốc nhảy dựng lên rồi hạ xuống bên người ông ta, ông ta cúi mạnh cổ xuống, “rắc” một tiếng.

“A!” Ông ta ôm lấy cổ, ho khan khù khụ, “Sao cậu lại tỉnh rồi? Mơ thấy gì?”

Ninh Cốc mặt trắng bệch đứng sững sờ giữa gian nhà, một lúc lâu sau, trên mặt mới chậm rãi có sắc máu trở lại, vẻ mặt cũng dịu đi.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Cậu nhìn Phạm Lữ.

“Hai ngày,” Phạm Lữ cũng nhìn lại cậu, “Không ăn không uống không động đậy.”

Ninh Cốc giờ mới bắt đầu cảm thấy cả người đều đau nhức, cậu cắn răng cử động thử cánh tay cẳng chân.

“Cậu làm sao vậy?” Phạm Lữ nói, “Bỗng nhiên ngất xỉu, ngất một mạch hai ngày, rồi lại bỗng nhiên tỉnh.”

Ninh Cốc không nói gì.

Im lặng rất lâu mới mở miệng: “Tôi chỉ nói với Liên Xuyên.”

“Vậy cậu cứ chờ đi,” Phạm Lữ vung tay lên, “Gặp cậu ta ở quỷ thành, rồi từ từ nói với nhau.”

“Tôi đói bụng.” Ninh Cốc nói.

“Chỗ tôi không có đồ ăn,” Phạm Lữ đứng lên, “Cậu uống ít nước lót dạ trước, rồi tôi dẫn cậu ra ngoài ăn gì đó.”

“Tôi không ra ngoài.” Ninh Cốc nói.

“Hả?” Phạm Lữ ngạc nhiên.

“Trước lúc tàu tới, tôi sẽ không rời khỏi nơi này,” Ninh Cốc nói, “Tôi muốn bảo đảm mình sẽ an toàn.”

“Ý của cậu là tôi ra ngoài mua đồ ăn về cho cậu?” Phạm Lữ nói, “Đại Ca sống ở chỗ tôi còn chưa bao giờ dám lên mặt thế đâu.”

“Không sao cả,” Ninh Cốc ngồi trở về trên giường, “Tôi tạm thời không ăn.”

Linh miêu tai đen nhảy xuống khỏi giường, đi đến cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.

Không lâu sau đã ngậm hai hộp đồ phân phối tới, đặt lên bàn.

“Cảm ơn Đại Ca.” Ninh Cốc ngồi vào bên cạnh bàn, mở hộp phân phối ra, vài miếng đã nhồi hết một hộp đồ phân phối vào miệng.

“Cậu không sao đấy chứ? Trên người có chỗ nào không khỏe không?” Phạm Lữ nhìn cậu, “Sao tôi lại cảm thấy cậu không đúng lắm thế nhỉ?”

“Không sao.” Ninh Cốc lại mở ra một hộp đồ phân phối nữa.

“Đầu óc có chỗ nào không khỏe không?” Phạm Lữ lại hỏi, “Lúc cậu ngất Đại Ca có đỡ cậu, nhưng đầu cậu dập xuống đất.”

Ninh Cốc sờ lên trán mình, bất thình lình sờ thấy một cục u.

Thôi xong!

Cậu nhảy dựng lên, trên đầu visual anh tuấn của quỷ thành lại có một cục u to tướng như vậy!

Phạm Lữ thật ra cũng hiểu được lòng cậu, lập tức đẩy cái gương tới trước mặt cậu.

Ninh Cốc vớ gương tới soi.

Cải trang trên mặt đã bị rửa sạch, cậu nhìn thấy mặt mình, và cả một cục u sưng đỏ trên trán mình.

Nhưng chưa xem kỹ hơn, cậu đã đột ngột úp gương xuống bàn.

“Tổ một vào vị trí,” Long Bưu ngồi lên A01, “Hòm vận chuyển đã đặt xong.”

“Tổ hai vào vị trí.”

“Tổ ba vào vị trí.”

……

Mười tổ của đội dọn dẹp, đều đã vào vị trí.

Chỉ có tổ sáu không báo cáo.

Tổ sáu của Liên Xuyên.

Quyền tổ trưởng là Lý Lương, nhưng cậu ta giữ im lặng.

“Toàn thể đội viên đợi lệnh,” Giọng Lôi Dự phát ra từ bộ đàm, “Nhiệm vụ, hộ tống hòm vận chuyển 07353 đến địa điểm mục tiêu, sau khi bắt đầu nhiệm vụ sẽ gửi tọa độ cụ thể.”

“Nhận được.” Long Bưu trả lời.

Phía sau gã là một chiếc xe vận chuyển, kiểu dáng rất tầm thường, thoạt nhìn không khác gì xe vận chuyển vật tư của hệ thống chủ thành, bất cứ ai cũng sẽ không chú ý tới con xe này.

Nhưng đặt bên trong xe, là Liên Xuyên đang ở trạng thái bóc tách bị nhốt bên trong hòm vận chuyển đặc chế của bộ tác huấn.

Tàu từ quỷ thành lại đây đã tới bên ngoài chủ thành, rất nhiều kẻ lữ hành đang dưới sự dẫn đường của con dơi, ùa từ các “lối ra ga” vào chủ thành.

Toàn bộ thành viên nòng cốt của đoàn lữ hành đều được điều động.

Bọn họ không che giấu hành tung, không trốn vào Thung lũng lạc lối trước.

Mà là la hét không hề kiêng dè, lao vào đường phố khu D, tiếp đó bắt đầu đánh sâu vào con đường thông tới khu C.

Những nơi bọn họ đi qua, đâu đâu cũng có bụi mù nổi lên, một bãi ngổn ngang.

Trước kia, nếu tình huống như vậy xảy ra, đội dọn dẹp sẽ là chủ lực mạnh mẽ nhất ngăn cản kẻ lữ hành.

Nhưng hôm nay, toàn thể đội viên của đội dọn dẹp đều đang canh giữ trên con đường thông tới đoàn tàu bên ngoài chủ thành.

Hòm bịt kín chứa Liên Xuyên bên trong sẽ được đưa lên vào lúc đoàn tàu lái về phía quỷ thành.