Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời

Chương 7: Pho tượng




Edit: Đồng - Beta: Đậu

Bên này Từ Gia Kha cùng Triệu Bảo Quốc tán gẫu đến khí thế ngất trời, bên kia Lê Dự cùng Cố Thừa Minh cũng đã nấu cơm xong.

Lê Dự đem đồ xào đặt vào mâm, xới cơm. Sau đó cúi đầu thấy hai má Cố Thừa Minh đã bị khói xông thành đen, chớp chớp đôi mắt rồi ngượng ngùng nói: "Cơm nấu xong rồi, anh đi rửa mặt đi."

Cố Thừa Minh gật gật đầu, bây giờ cả người hắn nóng chết được, cổ họng giống như nuốt phải giấy ráp, hô hấp cũng khó khăn. Lúc này hắn mới thấy mới làm có một bữa cơm đã vô cùng khó chịu, mà Lê Dự đã trải qua cuộc sống như thế này bao lâu.

Mang theo tâm sự đi rửa mặt, hắn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt mang theo chút xấu hổ và sợ hãi, theo bản năng nhíu nhíu mày, nhưng hắn còn chưa kịp rời đi, nữ sinh đối diện đã chạy tới đưa một cái khăn tay.

Triệu Tiểu Mai vừa ra khỏi phòng tìm Lê Dự thì thấy Cố Thừa Minh, cô biết hắn và cái người tên Từ Gia Kha kia đều là người thành phố, tùy tùy tiện tiện mang một đôi giày đã bằng tiền tiêu một năm của gia đình bình thường như ả, vốn nghĩ bọn họ có thể nhìn trúng Lê Dự để nó làm hướng dẫn viên thì nói không chừng cũng có thể nhìn trúng cô, dù sao trong lớp cô cũng là hoa khôi.

Nếu nắm lấy được cơ hội duy trì mối quan hệ với bọn họ, tương lai có thể có cơ hội lên thành phố hơn, dù sao cũng tốt hơn ở lại thôn nhỏ nghèo nàn này nhiều.

Thật ra lúc nãy ở trong phòng, Triệu Tiểu Mai nhìn thấy từng đường nét trên mặt Từ Gia Kha, cô đã động tâm, lần này lại thấy thêm Cố Thừa Minh, ả cảm cảm thấy trái tim mình giống như đã không thể khống chế được nữa.

Triệu Tiểu Mai năm nay mười lăm tuổi, chính là tuổi trổ mã, trong lớp nam sinh theo đuổi ả nhìn ai cũng thấy không thuận, nếu không phải quá quê mùa thì là quá ngốc. Cố Thừa Minh là người đẹp trai nhất ả từng gặp, còn đẹp trai hơn cả minh tinh trên tivi nữa.

Hắn mười bốn tuổi đã phát dục, có lẽ liên quan đến việc huấn luyện từ nhỏ nên hắn đã cao 1m7, lại thêm gương mặt tuấn lãng và khí chất bất phàm, thoạt nhìn không hề giống thiếu niên 14 tuổi. Đặc biệt là khí thế quanh người hắn, so với rất nhiều người lớn không chừng còn chững chạc hơn, làm người ta sợ hãi.

Bởi vì kiếp trước nên Cố Thừa Minh cực kỳ chán ghét cả nhà Triệu Bảo Quốc, đừng nói là cho bọn họ sắc mặt tốt, hắn chỉ hận không thể phá hủy cái nơi rách nát này! Cho nên nhìn Triệu Tiểu Mai đang muốn lấy lòng, Cố Thừa Minh coi như là không thấy, khăn mùi soa mà ả đưa hắn không hề muốn nhận, mặc nó rơi xuống đất cũng không hề quay đầu.

Triệu Tiểu Mai nhìn khăn mùi soa rơi đất đã dính bùn, vui mừng gì đó đều tan biến. Chiếc khăn tay này là ả gạt bố mẹ lén mua, bản thân ả còn không nỡ dùng mà hắn ngay cả ý muốn nhận cũng không có. Ả oan ức đến đỏ cả mắt, tức giận giẫm giẫm chân một cái rồi nhặt lên ném vào hậu nước, cuốn ống tay áo lên bắt đầu tẩy bùn dính.

Hắn dùng tay áo lau nước trên mặt, nhìn nhà bếp một chút, Lê Dự đã không còn ở đây, tìm tìm kiếm kiếm một lúc mới thấy cậu đang đứng trước cửa phòng, đi tới vài bước, đứng bên cạnh cậu.

Nhìn sắc mặt cậu vẫn bình thường hắn mới yên tâm. Lúc này một giọng nói khô khàn vang lên: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Ngày mai sẽ để nó đi theo hai người, Lê Dự rất rành chỗ này, hai người cứ yên tâm."

Cố Thừa Minh nhìn về phía có tiếng nói, người nói chuyện chính là một gã trung niên, da dẻ ngăm đen, hàm răng vàng khè. Không cần nghĩ, đây nhất định là cậu của Lê Dự.

Từ Gia Kha híp mắt cười nghe lời Triệu Bảo Quốc: "Vậy quyết định như thế, đêm nay còn phiền ông chuẩn bị thêm một phòng."

Triệu Bảo Quốc liên tục đáp ứng, liếc thấy Lê Dự đang đứng bên cạnh, vui cười hớn hở nói oang oang: "Lê Dự, nhanh đến phòng phía Bắc chuyển giường đi, cậu gọi Tài Hoa xào thêm chút đồ ăn, khách đến, phải chiêu đãi thật tốt."

Cậu yên lặng đáp, quay người muốn đi đến phòng phía bắc làm việc lại bị Cố Thừa Minh ngăn cản, lạnh lùng nhìn Triệu Bảo Quốc không cho phép từ chối nói: "Tôi muốn đi xem chỗ ở."

Triệu Bảo Quốc vội vã khoát tay nói: "Ôi, nơi ở còn chưa có dọn dẹp xong, chờ sau khi ăn cơm xong cậu sẽ bảo Tài Hoa đi dọn dẹp..."

"Không cần, tôi ở cùng em ấy là được rồi." Cố Thừa Minh đánh gãy lời nói của Triệu Bảo Quốc, cánh tay choàng qua vai của Lê Dự.

Trong nháy mắt bị Cố Thừa Minh ôm Lê Dự liền sửng sốt, nhưng cũng chỉ mím môi, không nói gì.

Triệu Bảo Quốc xoa xoa bàn tay thô ráp của gã, bộ dáng hình như có chút khó xử: "Này, chỉ sợ chỗ đó hơi đơn sơ..."

Từ Gia Kha biết Cố Thừa Minh ghét người khác xen vào quyết định của hắn, vì vậy dàn xếp nói: "Không sao, Lê Dự đưa Thừa Minh đi đi, anh đi lấy ghế." Nói xong liền muốn đứng dậy.

Triệu Bảo Quốc vẫn còn chút nhãn lực, vội vàng nở nụ cười lôi kéo Từ Gia Kha: "Được, cứ lựa chọn chỗ ở, Tiểu Kiệt, nhanh đi lấy ghế."

Triệu Tiểu Kiệt bên cạnh không tình nguyện đứng dậy, lúc đi ngang qua Lê Dự vốn còn định lườm cậu một cái kết quả lại bị khí thế của người tên Cố Thừa Minh dọa ngược lại.

Thật đáng sợ, rõ ràng là tuổi tác không chênh lệch với gã lắm nhưng khí thế kia, cho dù là chủ tịch huyện của bọn họ cũng không thể sánh bằng. Triệu Tiểu Kiệt trong lòng còn sợ hãi nghĩ.

Hắn và cậu cùng đến phần sân phía tây, ở đây có một gian phòng nhỏ, mở cửa ra liền nghe được mùi ẩm mốc, hắn nhíu nhíu mày, đây là chỗ cho người ở sao?

Căn phòng âm u chật chội không chỉ ẩm ướt, còn chứa đầy tạp vật, không gian có thể ở càng thêm nhỏ. Ngay cả giường ngủ của Lê Dự cũng là dùng gạch và đá xây lên, phía trên trải một tầng có khô, có một tấm chăn mỏng. Tuy cái chăn nhìn rất cũ kỹ nhưng có thể nhìn ra Lê Dự vẫn thường xuyên giặt, trên chăn không có mùi lạ gì.

Hắn chỉ thấy lửa giận đang truyền khắp người nhưng bây giờ lại không thể phát tiết ra.

Cậu thấy hắn không có động tác gì cũng không nói chuyện, cho là hắn ghét bỏ căn phòng này lại không tiện nói, liền giải thích: "Nơi này rất nhỏ đúng không? Hai anh cũng không thể ở trong này được, không bằng anh đi..."

"Không cần, anh chỉ muốn ở chỗ này." Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Thừa Minh như hòa vào bóng tối, khiến từng đường nét trên gương mặt càng thêm sắc sảo.

Lê Dự ngẩn người, cũng không giải thích thêm cái gì, thu thập vài cuốn sách của cậu ở trên giường đặt lên băng ghế bên cạnh, lại mở ra rương gỗ ở góc tường, lấy ra một bộ ráp giường và vỏ chăn sạch để thay.

Thừa dịp Lê Dự đang bận, Cố Thừa Minh nhân cơ hội tiến đến rương gỗ nhìn, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo cũ và một chồng sách được sắp xếp ngăn nắp và mấy tượng gỗ nhỏ được khắc vô cùng tinh xảo.

Hắn chỉ vào mấy tượng gỗ hỏi Lê Dự: "Đây là do em khắc hết hả?"

Lê Dự lại gần nhìn một chút rồi trả lời: "Ngoài trừ chó con kia, những cái khác đều là em làm."

Cố Thừa Minh hiểu rõ, vì vậy cầm tượng gỗ hình chú mèo nhỏ đang cuộn đuôi nằm ngủ nhìn chút rồi nói: "Cái này, có thể cho anh được không?"

Lê Dự nhìn tượng gỗ hình con mèo trong tay Cố Thừa Minh, gật gật đầu nói: "Có thể."

Cố Thừa Minh để pho tượng gỗ hình chú mèo nằm trong lòng bàn tay, nhìn thế nào cũng có thấy thích.

Đời trước Lê Dự chưa từng thể hiện rằng cậu có thể điêu khắc. Cũng phải, lúc đầu cậu trốn hắn còn không kịp, sao có thể nói cho hắn biết những điều này. Cố Thừa Minh kéo kéo khóe miệng, đầu ngón tay khẽ chạm vào con mèo nhỏ kia. Nhưng cũng không sao, tất cả đều đã bắt đầu lại từ đầu, hắn đã có cơ hội trọng sinh, không cần chờ tám năm sau mới được gặp cậu, sẽ không có một khởi đầu không hoàn mỹ, cũng sẽ không ấu trĩ đi tổn thương cậu.

Bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để mình mất đi cậu thêm một lần nữa!

Lê Dự dọn dẹp giường chiếu xong quay đầu lại phát hiện Cố Thừa Minh còn đang thưởng thức tượng gỗ kia, ngạc nhiên nói: "Anh thích điêu khắc sao?"

Cố Thừa Minh lắc đầu: "Không hiểu lắm." Cũng không thể nói là yêu thích, nhưng đây là tượng gỗ Lê Dự tự tay điêu khắc, ý nghĩa đương nhiên không giống nhau a.

"Ừm... Anh, nếu anh thích, em có thể dạy anh." Lê Dự đứng bên cạnh Cố Thừa Minh, cái đầu nho nhỏ ngốc manh nhìn về phía hắn làm Cố Thừa Minh không nhịn được muốn hôn cậu, vò loạn mái tóc vô cùng mềm mại đó.

"Khụ, em học điêu khắc từ ai, cha em sao?" Cố Thừa Minh đổi chủ đề, hắn nhớ kiếp trước Lê Dự từng nói cha cậu biết điêu khắc.

"Dạ đúng, cha rất lợi hại!" Lê Dự sùng bái trả lời, khi nhắc đến cha thì hai mắt cậu cũng sáng lên.

Cố Thừa Minh không muốn thừa nhận trong lòng có chút đố kị nho nhỏ, đem pho tượng gỗ hình chú mèo nhỏ đặt vào trong túi áo, lại giơ tay sờ lên cái đầu nhỏ trước mặt xoa nhẹ, nói: "Em cũng rất lợi hại. Có thể khắc riêng cho anh một cái không?"

Lê Dự gật đầu, nhìn bCố Thừa Minh yêu quý pho tượng kia làm cậu có cảm giác bản thân được coi trọng.