Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 7: Ngồi với cảnh sát một ngày




Trên đường cao tốc, những làn xe tấp nập chạy, dường như không thể nhìn thấy được gì cả, bởi vì những chiếc xe ấy chạy rất nhanh.

Hôm nay là ngày tuần tra, cảnh sát cũng ở khắp nơi.

Trong số đó, có một nữ cảnh sát vô cùng xinh đẹp, tuy ngoài mặt luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng mà đâu ai biết cô ấy rất hòa đồng.

Cô ấy không ai khác là Mộc Tiêu, bạn của cô, một nữ cảnh sát bộc trực.

Đứng bên lề, cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô đang chạy đến với tốc độ quá lớn.

Cô nói nhỏ vào tai cảnh sát cấp vụ nhỏ hơn.

Anh ta liền thổi quét chiếc ô tô đó..

Người đàn ông lái xe vẫn đậu vào lề, biết là đã không hay nên cũng không muốn đô co.

Anh ta tháo mũ nón, lập tức khuôn mặt điển trai được hiện ra, chóng tay lên yên xe, nói:"Chào cảnh sát".

Nghe giọng điệu thì cô biết người này chắc hẳn đã được gặp cảnh sát rất nhiều lần. Cho nên thái độ đối với người thì hành công vụ vô cùng ưu tư.

Cô kéo cảnh sát kia xuống, tiến tới, cũng chóng tay lên yên, mắt đối mắt với anh ta:"Nếu không phiền thì vào đó ngồi với tôi".

Anh ta cười, lại là một người bị câu dẫn.

Anh ta đi theo cô đi vào, cả hai ngồi xuống.

Anh ta chính là Địch Sơ Khai, do lần trước ở lễ cưới, uống rượu khá là say nên bây giờ không ai nhận ra ai hết cả.

Địch Sơ Khai thầm nghĩ cô gái này sẽ nói những lời ngọt ngào nào đó để hấp dẫn anh.

Cơ mà ngoài sức tưởng tượng, Mộc Tiêu đem một từ giấy có ghi 'giấy phạt lái xe', đập lên bàn, nói:"Đọc cho kĩ rồi kí vào cho tôi, dám đối với cảnh sát mà ung dung như vậy".

Địch Sơ Khai:"......"_đáng sợ quá đi. Lần đầu tiên anh ta thấy một người phụ nữ như đàn ông vậy.

Địch Sơ Khai cầm mấy tờ giấy, không cần đọc mà kí tên vào. Đối với anh, tờ giấy này đọc gần như thuộc lòng rồi.

Mộc Tiêu không lấy làm lạ, môi nhếch:"Không cần đọc mà kí vào rồi sao? Anh không hối hận chứ?".

Địch Sơ Khai bĩu môi:"Đối với tôi, tờ giấy này dường như đã thuộc lòng rồi, đọc làm gì nữa".

Mộc Tiêu nhếch môi, tay khoanh trước ngực, đọc kĩ càng:"Vậy tôi đọc lại cho anh nghe nha. Người kí tên vào tờ giấy này phải chấp hành năm điều.

Một, đóng tiền phạt.

Hai, chiếc xe bị tịch thu.

Ba, phải ngồi một ngày không được cử động.

Bốn, trong khi ngồi phải đọc sáu chữ 'sau này sẽ không như vậy'.

Năm, khi đã làm xong bốn điều trên, thì được thả.

Địch Sơ Khai giựt lấy tờ giấy. Đọc kĩ hơn. Đúng là như cô gái này đọc.

Cơ mà, anh nhớ khi trước đâu phải như vậy. Lần tẹo ứ chỉ bảo nộp tiền mà thôi. Hôm nay lại thêm năm điều nữa.

Mộc Tiêu nhìn biểu hiện của anh, cười nói:"Có phải ngạc nhiên lắm không? Tôi nói rồi, anh đừng hối hận, hôm nay xui cho anh khi gặp phải Mộc Tiêu tôi, lần nàng anh chết chắc, lập tức thi hành năm điều đó cho tôi".

Và cứ như vậy mà Địch Sơ Khai ngồi im bất động, miệng thì liên tục lặp lại câu nói, Mộc Tiêu ngồi bên cạnh canh chừng.

Địch Sơ Khai thầm mắng, cô gái này dám chơi xỏ anh sao? Gan lắm!!!

......

"Ngôn Hàm, hôm nay anh không đến công ty sao?"_Song Thuần ngồi trên giường, đọc sách.

Sở Ngôn Hàm đang tắm, thì nghe vợ yêu hỏi, trả lời:"Không muốn, chỉ muốn ở nhà với bà xã thôi".

Song Thuần bên ngoài, cười hạnh phúc:"Vậy cũng được, dù gì em cũng không muốn xa anh".

- Cạch.....

Sở Ngôn Hàm đi ra, trên người là bộ đồ thể thao, để lộ ra đôi chân thon dài, và xương quai xanh mị hoặc. Ngồi lên giường, dựa vào vai cô:"Bà xã".

"Thế nào?"_cô đặt quyển sách xuống, vuốt tóc anh nói..

"Sấy tóc cho anh".

"Được, vậy mà cũng làm nũng nữa".

Anh nhanh chóng đi lấy máy sấy tóc đưa cho cô, sau đó ngồi xuống.

Cô cầm mấy sấy tóc cho anh, những ngón tay nhỏ nhắn của cô luồng vào từng khe hóc ở tóc anh, mái tóc đen mượt, vô cùng mịn màng.

"Ông xã, em muốn mở một của hàng quần áo".

Đó cũng là sở thích của cô. Cô rất thích thiết kế. Cơ mà bây giờ chân cô ra như vậy cho nên làm gì cũng bất tiện.

Sở Ngôn Hàm im lặng một hồi, rồi lên tiếng:"Nếu như em thích anh sẽ mở cho em một cửa hàng, nhưng mà như vậy em sẽ rất mệt, lại nói em bây giờ đi lại cũng không tiện cho lắm!".

Cô tắt máy sấy, anh quay người lại, cô mới nói:"Em biết chứ! Em sẽ không đi lại nhiều đâu, sáng anh đưa em đến cửa hàng, em chỉ ngồi ở đó xem nhân viên bán".

Anh nắm bả vai cô:"Nếu bà xã đã nói vậy thì anh cũng không phản đối nữa, nhưng em phải hứa với anh là không được mệt mỏi, nếu cần gì cứ bảo nhân viên đi làm, nếu như để anh biết em không nghe lời, anh lập tức mang em về nhà mà xử phạt em".

Song Thuần hôn chụt lên má anh:"Em biết rồi, sẽ nghe lời ông xã".

Anh ôm lấy cô nằm xuống, hôn lên trán cô:"Được rồi ngủ đi".

Cô cũng không nói gì, ngã vào người anh mà ngủ một giấc.

- --------Còn------