Sóng gió nổi rất nhanh. Sau một ngày đêm, khắp nơi trên Tứ quốc đều bàn luận xôn xao một chuyện – Vô Tà cung bị hủy. Trong các quán trọ, nơi đầu đường hay tửu lâu đều nghe đến chuyện này. Có người kể, Vô Tà cung đắc tội với một môn phái lớn, vì vậy bị diệt sau một đêm. Nhưng có người lại nói Vô Tà cung chủ ham mê nữ sắc, bị nữ nhân giết trên giường. Nói chung là câu chuyện được thêu dệt hết sức là phong phú. Chỉ từ một chuyện, trong đêm tối, Vô Tà cung đột nhiên bị cháy lớn, khi người ở Trần gia trang đi qua đó xem thì thấy đống thi thể đen thui không nhận rõ được diện mạo. Ấy vậy mà một truyền mười, mười truyền một trăm lại có thể trở nên phong phú như vậy. Khi nghe được lời đồn này, Băng Băng nhìn trời cảm thán. Đúng là miệng lưỡi thiên hạ…
Trần phủ
Sau khi xử lý xong Vô Tà cung, đoàn người Băng Băng ở lại Trần phủ một tuần rồi lên đường trở về kinh thành. Lần đi này có thêm hai người nữa, chính là tỷ muội Trần gia, Trần Linh Đang và Trần Linh Linh. Trần Linh Linh là có lý do, đi theo sư phụ học hỏi thêm, còn Trần Linh Đang lại nói, muốn đi đến kinh thành thăm quan. Nhưng, tất cả mọi người đều ngử thấy mùi gian gian ở đây, chỉ trừ một kẻ ngu ngốc u mê, đó là Huyết vương gia đại nhân – Phong Thiên Hạo Nhiên vẫn vô tư phất thiết phiến làm kẻ hào hoa là không để ý.
Ngày xuất phát, Trần lão gia và Trần phu nhân cả hai đều đưa tiễn đến tận cửa thành Trần gia trang, ngay cả Minh chủ võ lâm mới nhận chức Trần Long cũng đến. Đôi phu thê Trần gia vì sắp phải xa hai nữ nhi bảo bối nên hai người hết nắm tay lại ôm rồi hết dặn này lại dặn nọ đến mỗi hai tỷ muội Trần gia không biết làm gì mà chỉ có thể gật đầu lia lịa. Còn Trần Long, vừa xác nhận tình cảm với Tình Nhi chưa bao lâu đã phải xa cách nên hai người đang rất thắm thiết đằng sau phu thê Trần gia. Nhìn cảnh này, Băng Băng day day trán. Như thế này thì tối nay cũng chưa tìm được điểm dừng chân mất.
Khi đoàn người khởi hành thì cũng là giờ Tỵ. Băng Băng, Lan Nhi Tình Nhi, Trúc Chi và tỷ muội Trần gia ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi, Hồng Ảnh ngồi ngoài đánh xe ngựa, còn tất cả nam nhân đều cưỡi ngựa đi cạnh xe ngựa. Đi hết nửa tháng đường đi, đến tối mọi người dừng chân tại một khu rừng cách kinh thành một ngày đường nữa. Vừa xuống xe ngựa, Băng Băng liền vươn vai, kéo Tử Mặc thần y thảo luận về Trùng Vô Tình. Nhưng, cả nửa tháng này, nàng đã tìm hết tất cả sách trong tay nàng, trong tay Tử Mặc đều không có nói về con trùng này. Thật sự là khó. Nàng dùng Điêu nhi gửi thư cho phụ thân của nàng rồi. Nhưng, nàng không biết ông có đến được không. Mọi chuyện sẽ vẫn bình thường nếu không có chuyện Minh Nhật đột nhiên ngất đi. Lúc biết chuyện này, Băng Băng liền chạy đến ngay lập tức, bắt mạch cho hắn. Cảm thấy mạch đập của hắn vẫn bình thường, không có dấu hiệu loạn nào. Nàng nghi hoặc, lấy ngân châm trong túi bọc ra, cắm vào động mạch. Đến lúc rút ra, đôi mày thanh tú của nàng nhíu càng sâu hơn. Nàng đưa ngân châm cho Tử Mặc nói “Thường thì độc mà tiếp xúc với ngân châm thì sẽ có màu đen, tại sao độc này lại có màu tím?”
“Màu tím? Thật lạ” Tử Mặc cầm ngân châm, sờ sờ cằm trầm ngâm. Băng Băng và Tử Mặc hoài nghi loài độc này, thật ra nó là thứ gì chứ? Lan Nhi Tình Nhi đứng bên cạnh im lặng. Vì vậy, không khí thoáng chốc trở nên trầm mặc, đè nén. Hạo Nhiên, Trúc Chi và Hồng Ảnh Hữu Ảnh đang đi săn thú nên không ở đây, Trần Linh Đang và Trần Linh Linh thì đi lượm củi khô nên chỉ có vài người ở đây.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phá tan không khí trầm mặc này “Đây chẳng phải là biểu hiện của người trúng độc Vô Tình sao?”.
Lời này thành công kéo sự chú ý của mọi người. Nhìn Trần Linh Đang, Băng Băng lạnh nhạt nói “Sao ngươi lại biết độc Vô Tình?”
“Cái này có thể là duyên phận. Hồi nhỏ, lúc vào rừng U Linh một mình, ta đã đấu với một Linh thú, gân của linh thú đó chính là cây roi của ta. Nhưng, điều làm ta chú ý hơn là con linh thú đó lại trông coi một thứ. Đó chính là một quyển y vật dược nhìn rất là cổ quái. Và sau nơi để quyển sách đó, ta mới lấy được một vài loài hoa Tình về để trồng và nghiên cứu dần. Vì để hiểu biết về hoa Tình, ta đã đọc hết quyển sách. Trong quyển sách này có nhắc đến một loại độc được gọi là độc Vô Tình, được chế tạo bằng một quả trứng của một con trùng, đặt vào một bông hoa Tình chưa nở. Đến khi hoa Tình nở, liền sử dụng dòng máu ô uế nhất để nuôi quả trứng cho đến khi trứng nở. Khi đó, phải đặt nó trong một lọ gốm đựng đầy máu để đảm bảo Trùng sẽ không chết” Trần Linh Đang ngồi xuống gần Minh Nhật vừa kiểm tra cho hắn, vừa nói.
“Trong sách đó có nói đến cách giải loại độc này không?” Băng Băng nhíu mày hỏi. Trong ánh mắt của nàng ánh lên một tia hi vọng. Nếu trong sách có cách giải, vậy Nhật của nàng được cứu rồi.
Nhưng, câu nói của Trần Linh Đang phá tan hi vọng của nàng. Nàng ta nói “Ta không thấy được cách giải, ta chỉ thấy một dòng chữ được viết rất đặc biệt”
“Dòng chữ đặc biệt” Băng Băng hỏi lại.
“Đúng, hình như là…‘khó giải nhưng cũng rất dễ giải, nghĩ khó thì khó, nghĩ dễ thì dễ, cốt yếu chi tình cảm, phu thê huyết nhục dẫn đầu, vô hữu hữu vô bất tương phùng’ ” Trần Linh Đang nghĩ một luc lâu rồi nói ra.
“Phu thê huyết nhục dẫn đầu, vô hữu hữu vô bất tương phùng” Băng Băng lẩm nhẩm đọc lại. Rốt cuộc là hai câu cuối này ý nói đến thứ gì?
“Aizzzzz…ta chắc chắn người chế ra độc này chắc hẳn là một người bị tình nhân bỏ rơi” Tử Mặc lên tiếng nói.
“Ca ca ngốc, sao ca lại nói vậy” Lan Nhi nhíu mày hỏi.
“Vô hữu hữu vô bất tương phùng đó chẳng phải nói là về sau hai người mỗi người một ngả sao?” Tử Mặc nói.
“Vậy cái câu phu thê huyết nhục dẫn đầu nói đến điều gì?” Tình Nhi hỏi.
“Ta nghĩ rằng chắc chắn người đã sáng chế ra độc này và tình nhân đó là phu thê, nhưng hai người lại tương tàn lẫn nhau” Tử Mặc nói.
“Ta không nghĩ vậy. Người chế ra độc này và người viết dòng chữ này là hai người khác nhau” Trần Linh Đang nói.
“Tại sao Linh Đang muội muội lại nói vậy?” Tử Mặc nhíu mày hỏi.
“Tử Mặc ca, ca là thần y, chắc ngài cũng biết rằng nếu ai muốn chế độc, ắt hẳn người đó sẽ không chế thuốc giải đúng không?” Trần Linh Đang nói.
“Ờ thì đại đa số những người chế độc sẽ không chế thuốc giải” Tử Mặc nói.
“Vậy thì đúng rồi. Người đã viết lên cuốn sách này là một đại thần y, người đó chuyên đi tìm kiếm những loại độc khó giải để tìm ra giải dược. Và ta nghĩ, con linh thú mà ta giết chính là con linh thú mà đại thần y đó giữ lại để canh chừng sách” Trần Linh Đang nói.
“Đang Nhi nói rất có lý. Nhưng hai câu đó thực chất ám chỉ điều gì chứ?” Tình Nhi trầm ngâm.
“Tiểu thư, hai câu này có nghĩa là gì?” Lan Nhi quay sang Băng Băng hỏi.
Từ nãy đến giờ, sau khi nghe được dòng bút đó, Băng Băng liền không nói câu gì. Nàng nghĩ, nghĩ rất lâu. Cuối cùng như nhớ ra thứ gì, nàng liền hiểu ra. Nghe thấy Lan Nhi hỏi nàng, nàng liền nói “Nếu ta nói không sai, phu thê huyết nhục dẫn đầu ý nói đến muốn giải độc cho Nhật, ta phải dùng máu của ta, vì ta là nương tử của chàng. Còn vô hữu hữu vô bất tương phùng là chỉ đến bông hoa Tình. Vì vậy, nếu muốn cứu Nhật, ta phải ăn bông hoa Tình đó, rồi lấy máu của ta cho chàng uống. Như vậy chàng sẽ khỏi”.
“Cái gì?” Lan Nhi trợn mắt lên nói.
“Không được, người bị gai hoa Tình đâm trúng thì người đó không thể có thất tình lục dục, nếu có thì sau bảy ngày sẽ chết. Nay ăn cả một bông hoa? Băng Băng, ngươi không muốn sống sao?” Trần Linh Đang nói.
“Tiểu thư, người không thể làm vậy, người phải nghĩ đến tiểu hài tử của người chứ” Tình Nhi nghiêm mặt nói. Đúng vậy, Băng Băng đã mang thai, nàng mới biết được mấy ngày trước, đang định cho Minh Nhật một kinh hỉ khi về đến khinh thành, ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Nhưng, Băng Băng không biết, chuyện này dường như trở thành một mũi tên bắn thủng một lỗ trên tấm khăn tình cảm của hai người, trực tiếp đưa hai người đến cảnh biệt ly.
“Đúng đó, tứ muội muội, muội đừng nên gấp, có khi chúng ta lại tìm ra được phương thuốc khác an toàn hơn thì sao? Đừng làm điều gì để bản thân phải hối hận” Tử Mặc nói.
“Haizzzz…được rồi, chuyện giải độc để về đến kinh thành rồi chúng ta tính tiếp. Bây giờ, Lan Nhi Tình Nhi hỗ trợ Linh Đang và Linh Nhi nhóm lửa, muội và Tử Mặc sẽ châm cứu cho Nhật” Băng Băng phân bố xong, để minh nhật nằm lên đùi của nàng, còn nàng thì bắt đầu châm cứu.
……………………………………
Kinh thành vẫn phồn hoa như vậy, nhưng tâm trạng của từng người không có vùi vẻ gì để hòa vào cái phồn hoa đó. Từ lúc biết cách giải độc Vô Tình cho Minh Nhật, Băng Băng liền tránh mặt Minh Nhật. Minh Nhật như rơi vào u mê. Từ lúc hắn tỉnh dạy, muốn ôm Băng Băng liền bị nàng nhẹ nhàng tránh thoát, muốn cầm tay nàng thì bị nàng khéo léo rút ra. Mỗi lần như vậy, nàng đều nói trong người không được khỏe. Minh Nhật cũng rất là rối rắm, không biết nên làm gì.
Đoàn người Băng Băng vừa về đến kinh thành, huynh muội Phong Thiên và Băng Băng được Hoàng thượng triệu vào cung. Người nói Hoàng thái hậu đã hồi kinh, muốn gặp cháu dâu của bà.
Trường An Cung bao nhiêu năm vẫn vậy, vẫn mang cảnh sắc như bồng lai, vẫn giữ được vẻ đẹp như mười lăm năm trước. Như vậy chính tỏ Hoàng thượng đối với người mẫu thân là Hoàng thái hậu rất kính hiếu. Vừa vào Trường An Cung, Băng Băng liền theo thói quen nhìn quanh phòng. Tầm mắt nàng rơi trên một nữ nhân lớn tuổi, mái tóc như những sợi tơ tằm được búi lên, trang sức vàng tôn lên vẻ quý phái của bà. Khuôn mặt nhiều nét nhăn nhưng nhìn rất phúc hậu. Đôi mắt nghiêm nghị không giận mà uy. Đây chính là phong thái của một quốc vương chi mẫu, đây chính là phong thái của nữ nhân tôn quý nhất, Hoàng thái hậu. Bà ngồi trên ghế chủ vị chính giữa. Bên tay trái của bà là Hoàng thượng, còn bên tay phải bà là Hoàng hậu.
Bốn người bước vào, vừa hành lễ xong, Trúc Chi liền như tiểu hài tử chạy lên ôm cánh tay Hoàng thái hậu làm nũng “Hoàng nãi nãi, Chi Nhi thật nhớ người, nhớ muốn chết, nãi nãi có nhớ Chi Nhi của người không?”
Nghe nàng làm nũng, Hoàng thái hậu nhìn nàng bằng ánh mắt nhu hòa, búng trán của nàng, giọng điệu trách cứ nhưng lại mang theo nét sủng nịnh “Nha đầu thối, con chuồn êm đi, nếu không phải nha đầu con có lương tâm, để lại lá thư cho ta, có khi nãi nãi ta đã bị con làm cho lo lắng đến chết mất”.
“Nãi nãi, người là người thiện lương nhất, đẹp đẽ nhất Tứ quốc, người chắc chắn được trời phật phù hộ, sống lâu trăm tuổi” Trúc Chi làm nũng hì hì cười.
“Nha đầu thối, miệng càng ngày càng ngọt rồi” Hoàng thái hậu cười. “Tiểu Nhật, Tiểu Hạo, lại đây cho nãi nãi nhìn nào”.
Nghe thấy Hoàng thái hậu gọi, Minh Nhật và Hạo Nhiên bước đến trước mặt bà. Nhìn hai người, Hoàng thái hậu cảm thán trong lòng. Đúng là giống hoàng nhi quá cố của nàng mà, nhất là Tiểu Nhật. Thật là phong thái của hoàng nhi trước khi được sắc phong là thái tử. Cầm tay của Minh Nhật và Hạo Nhiên, Hoàng thái hậu xúc động nói “Các con lớn rồi, đều đã lớn rồi, tốt quá. Tiểu Nhật, ta nghe con đã thành thân với nghĩa nữ của Hoàng thượng.”
Băng Băng đang đứng đó, kín đáo đánh giá lại Nghĩa mẫu của nàng – Hoàng hậu Âu Dương Trúc, công chúa hòa thân của Âu Dương quốc. Nhưng, nàng thật sự không thể nào đánh đồng nàng ta với người tâm địa độc ác gián tiếp hại chết di nương của nàng được. Một nữ tử hiền dịu trong mắt người khác sao lại có thể là người như vậy? Chắc chắn có điều gì đó không bình thường trong truyện này. Nàng nhất định sẽ điều tra, nhưng là khi giải xong độc trong người của Nhật. Đang trong thế giới của bản thân, đột nhiên bị điểm danh làm nàng theo phản xạ nhìn lên phía Hoàng thái hậu. Nếu nàng không lầm, lời vừa rồi của bà ta để lộ sát khí đối với nàng. Nhưng vì sao? Nàng nhớ là nàng chưa từng gặp nữ nhân này ở đâu mà.
“Dạ” Minh Nhật đáp một cái rồi quay xuống, nói “Băng Nhi, đến đây”. Nghe thấy Minh Nhật gọi, Băng Băng nở một nụ cười đoan trang, từng bước đi về phía Minh Nhật.
Lúc mới vào, vì có Trúc Chi thu hút sự chú ý nên Hoàng thái hậu không để ý đến Băng Băng. Nhưng khi nghe tôn tử bảo bối nói, bà mới để ý dung nhan của nữ tử này. Đôi mắt của Hoàng thái hậu mở to đầy ngạc nhiên, chiếc miệng nhỏ nhắn run run gọi một cái tên “Nguyệt Nhi”. Tiếng gọi đó làm cho tất cả mọi người trong phòng đều giật mình trừ Hoàng thượng, Hoàng hậu và huynh muội Trúc Chi và Hạo Nhiên. Mới đầu hai người nhìn thấy cũng nhầm Băng Băng với nghĩa nữ của Hoàng thái hậu đồng thời là nghĩa muội của Hoàng thượng sủng ái nhất – Minh công chúa Tiết Minh Nguyệt, nữ nhi duy nhất của công thần Tiếu Quý Nhân. Nhưng, nếu nhìn kĩ, Băng Băng cũng không hẳn là giống Minh công chúa. Minh công chúa từ nhỏ trở thành cô nhi được Hoàng thái hậu nhận nuôi và được sống như một công chúa, vì vậy ở nàng có một cỗ hơi thở thanh thuần, ngây ngô. Còn Băng Băng thì khác. Nàng từ nhỏ sống ở ngoài cung, ở nàng có hơi thở cao quý nhưng lại lạnh lùng xa cách. Cũng là vì Băng Băng có khuôn mặt gần giống với Minh công chúa và ông nhớ đến nữ nhi của nghĩa muội bị chết yểm nên Hoàng thượng sau khi “cứu” nàng thì liền nhận nàng làm nghĩa nữ. Băng Băng làm ông tưởng nhớ đến nghĩa muội của ông. Còn Hoàng hậu thì lúc mới nhìn thấy Băng Băng chỉ là giật mình đôi chút. Nhưng nàng rất nhanh bình ổn trở lại. Trên đời này người với người giống nhau là chuyện thường tình. Riêng Trúc Chi và Hạo Nhiên, chắc có lẽ là Minh công chúa mất khi hai người còn nhỏ nên hai người không thế nhớ khuôn mặt của Minh công chúa là chuyện thường.
Nhưng, hành động của ông trong mắt của Hoàng thái hậu lại mang ý nghĩa khác. Khi bình ổn lại, bà liền nghĩ kĩ. Nguyệt Nhi của bà đã chết, chất nữ của bà cũng đã được ở một nơi an toàn. Dù hai khối ngọc đã hợp nhất vào năm năm trước, nhưng Tri Nhi chưa có tin tức gì thì hai người vẫn an toàn. Hoàng thái hậu bình ổn lại nhìn Băng Băng, thái độ lạnh nhạt hỏi “Ngươi tên gì? Là nữ nhi nhà ai?”
“Thưa Hoàng thái hậu, dân nữ tên Trần Băng Băng, là một dân nữ bình thường. Nhờ duyên phận mà được Hoàng thượng ưu ái nhận làm nghĩa nữ và được tứ hôn với Độc vương gia” Băng Băng không siểm nịnh, thái độ kính cẩn xa cách nói. Nàng không xưng cháu dâu mà xưng dân nữ, bởi nàng cảm nhận được Hoàng thái hậu này không thích nàng.
“Phụ mẫu của ngươi đâu?” Hoàng thái hậu nheo mắt hỏi. Nữ nhân này, không chỉ khuôn mặt bảy phần giống Nguyệt Nhi, ngay cả tên cũng giống chất nữ của bà. Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Kính thưa Hoàng thái hậu, nương của dân nữ đã mất khi sinh ra dân nữ, còn phụ thân, năm trước vì gặp phải sơn tặc mà ta và phụ thân ly tán, tình cờ gặp được Hoàng thượng, được Hoàng thượng giơ tay cứu giúp dân nữ mới bảo đảm được mạng này” khi nói, đôi mắt Băng Băng ngập nước, như thể bà mà hỏi thêm nữa là ta đau lòng khóc cho bà xem.
“Nãi nãi, người đừng làm khó Băng Nhi của của chất tử” Minh Nhật thoát ra khỏi thế giớ của bản thân, thấy tiểu tâm can như thể sắp khóc, hắn liền hướng nãi nãi cầu xin. Vừa nãy, nghe nãi nãi nhớ đến tên của Hoàng cô cô, hắn liền hảo hảo đem khuôn mặt của Hoàng cô cô và Băng Băng so sánh với nhau. Nếu không phải tiểu nương tử do nãi nãi chỉ định cho hắn, cũng chính là nữ nhi của Hoàng cô cô đã chết trong trận cháy mười lăm năm trước thì hắn cũng sẽ nghĩ nàng là nữ nhi của Hoàng cô cô mất. Nhưng hắn chắc chắn đây chỉ là một trùng hợp thôi.
“Được rồi được rồi, chưa chi đã bảo vệ nàng dâu của con rồi. Ta hỏi con, hai người thành thân đã được một năm, sao ta chưa thấy tin vui?” Hoàng thái hậu nói.
“Nãi nãi, chuyện gì thì cứ từ từ, người không nên nong vội, chắc không lâu nữa người sẽ được bế chắt của người thôi” Hạo Nhiên đứng ra nói giúp cho Băng Băng.
“Ta già cả rồi, sợ không đợi được nữa. Bây giờ Tiểu Nhật đã hai sáu rồi, tuổi này cũng đã là phụ thân của ba đứa rồi cũng nên” Hoàng thái hậu nói.
“Nãi nãi, người chắc chắn sống lâu trăm tuổi. Người đừng nghĩ như vậy. Chi Nhi chắc chắn với người tẩu tẩu sẽ rất nhanh có tin vui” Trúc Chi cũng đứng ra vì Băng Băng nói chuyện.
“Nãi nãi, người đừng lo lắng, tôn tử sẽ nhất định cố gắng để trong năm nay người có chắt bế” Minh Nhật nói.
“Tiểu Thúy, vào đây” không để ý đến lời nói giúp của Minh Nhật và mọi người, Hoàng thái hậu liền lên tiếng gọi. Dứt lời, một cô nương cẩm y, mái tóc được búi hai búi trên đỉnh đầu, một vài sợi tóc nghịch ngợm không nghe lời rơi trên khuôn mặt trắng nõn của nàng. Đôi mắt to tròn, đôi môi anh đào, đôi má hây hây hồng. Nàng quả thật là một tiểu nữ nhân làm cho nam nhân điên đảo. Nhưng không phải là tất cả.
“Tiểu Thúy ra mắt Hoàng thái hậu, Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Độc vương gia, Huyết vương gia, Trấn quốc công chúa.” Tiểu Thúy cất giọng nói nhẹ nhàng êm ái nói, hai bàn tay để bên hông, hơi cong gối hành lễ. Lúc ánh mắt của nàng nhìn đến Minh Nhật, hai má nàng liền hồng hơn, thẹn thùng cúi người.
“Nô tài lớn mật, ngươi dám không hành lễ với Độc vương phi?” Hạo Nhiên phe phẩy chiếc quạt nói “Hay ngươi nghĩ là ngươi là người của Hoàng nãi nãi là ngươi có thân phận cao quý như công chúa muội muội của ta. Có phải là một thời gian sau ngươi trực tiếp ngồi lên đầu Hoàng nãi nãi không?”. Ánh mắt vừa rồi, dù là vương huynh của hắn không nhìn thấy, nhưng hắn lại nhìn rất rõ. Nàng ta cùng lắm chỉ là một dân nữ được tiểu muội muội thương tình dẫn về. Nàng ta nghĩ bản thân tài giỏi lắm sao? Dung nhan thì không bằng một góc nhỏ của vương tẩu, tài năng thì không phải nói, ngay cả góc nhỏ nàng ta cũng không bằng. Muốn tranh vương huynh với vương tẩu, mơ đi.