“Hả, đấu với Trần gia trang? Hỏa cung ta? Lan Nhi, làm thế nào ta cũng không được nha. Trần nhị tiểu thư là hảo tỷ muội của nàng, Trần đại thiếu gia là tỷ phu tương lai của nàng. Trần tam tiểu thư…haizzz…ta không đấu với con nít. Nhưng nếu ta không lên đấu, lúc trở về phụ thân chắc chắn sẽ trách phạt, cho là ta không có khí phái nam nhi. Lan Nhi, thật là đau đầu a!” Nghe chủ trì đọc xong, Hỏa Phi Ưng hiện ra vẻ mặt đáng thương nhìn Lan Nhi.
Lan Nhi thấy hắn làm ra bộ mặt đó thì phì cười. Nàng vuốt vuốt đầu của Hỏa Phi Ưng, cười nói: “Ngươi không phải đau đầu, đã có người lên thay ngươi rồi!”
“Ai nha, bổn thiếu gia mấy ngày nay vẫn…” Hỏa Phi Ưng nghi hoặc nói. Mấy ngày nay, ai chả biết là hắn đi cùng đoàn người Phong Thiên quốc, không hề đi cùng đoàn người hỏa cung. Nhưng khi nhìn lên đài tỷ thí, giọng nói của hắn nhỏ dần: “…đi cùng nàng”
Trên đài tỷ thí, một nữ tử mặc y phục không khác gì nữ tử chốn thanh lâu. Chỗ nên hở thì hở, dáng người cực kì quyến rũ. Làn da trắng hồng như mời gọi người ta đến thưởng thức. Bất quá dùng một chiếc mạn sa che đi khuôn mặt của bản thân. Dù đám nam nhân vô cùng tiếc nuối vì không được chiêm ngưỡng khuôn mặt của đại mĩ nhân. Tuy nhiên lại vô tình tăng thêm sự quyến rũ cho nàng ta. Tất cả nam nhân nhìn thấy, đều muốn đem nàng đặt dưới hạ thân hành hạ một phen. Đương nhiên cũng có những ngoại lệ không thèm nhìn hoặc nhìn nàng ta với ánh mắt ghét bỏ. Mấy vị nữ hảo hán cùng các vị thẩm thẩm ta một câu, ngươi một lời đều là nói Hỏa cung không biết là chốn lầu xanh hay nơi như thế nào mà lại có thể nuôi ra một nữ tử như thế này… . Thật là quá mất mặt.
“Hả, sao nàng ta lại ở đây? Biết vậy bổn công tử vứt dải lụa đi cho rồi. Thật là, ta làm nàng ta hưởng!” Hỏa Phi Ưng bĩu môi lầm bầm.
“Phi Ưng, như vậy cũng tốt nha, như thế này, ngươi vừa không bị mắng, lại vừa không phải khó xử nên làm như thế nào. Điều bây giờ ngươi cần làm là quan sát trận đấu a.” Lan Nhi khoanh tay trước ngực, cười khinh thường nhìn Hỏa Uyển Hinh trên đài tỷ thí. Che mặt như kia, xem ra là nàng ta bị hủy dung thật rồi. Dù vậy, nàng ta có vẻ vẫn giữ được phong cách của nữ tử lầu xanh đó nha. Thật là cao siêu.
“Lan Nhi của ta thật là thông minh” Hỏa Phi Ưng cười nói. Xong hắn lại tiếp tục bóc trái cây bón cho Lan Nhi ăn.
Trần Linh Đang thấy người tới là ai, cười lạnh trong lòng. Nàng ta xứng thi đấu với nàng sao? Một nữ tử dâm đãng, võ công còn thua xa đám tiểu hài tử ở đây, xứng đáng đấu với nàng sao? Thật xỉ nhục cho thân võ công của nàng mà. Nhưng không đánh không được. Như vậy thì…nàng sẽ xả hận cho ân nhân của Linh Linh.
Không nghĩ nhiều, Trần Linh Đang phi thân lên đài tỷ thí, nhếch mép khinh thường nói “Ngươi, võ công còn không bằng một đứa tiểu hài tử ở Trần gia trang mà cũng muốn lên đài tỷ thí với Trần gia trang ta. Ta nên khen ngươi cam đảm hay nên bảo ngươi ngu ngốc a”
Mọi người nghe thấy liền nhếch khóe miệng cười đồng tình. Thì ra chỉ là một cái bình hoa. Không ở nhà mà học tam tòng tứ đức mà lại chạy đến đây tỷ thí. Thật là ngu xuẩn mà.
“Hừm, bớt xàm ngôn, bổn tiểu thư ta hôm nay thi đấu võ công chứ không phải võ miệng!” Hỏa Uyển Hinh tức giận nói. Giọng nói như tiếng cổ cầm thu hút người ta như vậy mà lại là một nữ tử tâm địa độc ác, thật đáng tiếc.
“Được, ta muốn xem hôm nay ngươi có bao nhiêu phần buồn cười!” Nói xong, Trần Linh Đang rút cây kiếm bên hông ra, không bỏ vỏ kiếm, cứ thế hướng Hỏa Uyển Hinh đâm đến. Cây kiếm này chỉ là một cây kiếm bình thường, nhưng nó lại rất sắc bén. Vì vậy nàng luôn mang theo bên mình để sử dụng thay cho cây roi.
Mắt thấy thanh kiếm thường kia đến gần, nàng ta lắc người tránh né. Nhưng nàng ta tránh đến đâu, thanh kiếm đều theo sát đến đó. Hỏa Uyển Hinh vội rút bảo kiếm ngang hông ra, kiếm ra khỏi bao chặn lấy thanh kiếm của Trần Linh Đang. Tuy vậy ai cũng thấy Hỏa Uyển Hinh rõ ràng là đang bị yếu thế trước Trần gia đại cô nương. Trách sao được a! Võ công thì không bằng tiểu oa nhi nơi này, lại bày đặt đánh với đại tiểu thư Trần gia. Đúng thật là ngu ngốc rồi.
Trận đấu trôi qua được hơn một khắc. Trong khi Hỏa Uyển Hinh mệt đến mức muốn ngất thì Trần Linh Đang lại rất ung dung tự tại, đùa giỡn với Hỏa Uyển Hinh. Hỏa Uyển Hinh vừa mệt lại vừa tức. Nàng lập tức nhắm mắt lại. Khi nhắm lại, trên trán của nàng ta hiện lên một vầng sáng màu đỏ. Vầng sáng đó dần dần bao phủ lấy Hỏa Uyển Hinh. Đến khi vầng sáng tan biến đi, bên cạnh nàng ta xuất hiện một con linh hồ, toàn thân đỏ chói. Bộ lông mượt mà, thân hình to bằng một nam nhân cường tráng. Đôi tai nhọn, đôi mắt màu đỏ sáng lung linh.
Mọi người nhìn thấy con hồ ly đỏ đều sáng mắt ra. Đó, đó không phải là Hồ ly lửa sao? Máu của nó có thể chữa được bách độc. Bất cứ thứ gì trên người Hồ ly lửa đều là thứ trân quý. Tuy nhiên loài hồ ly này đã mất tích từ nhiều năm về trước. Bọn họ không hiểu, vì sao nữ nhân kia lại có nó. Thật không thể tin được.
Hỏa Uyển Hinh nghe mọi người hâm mộ cùng ghen tị như vậy, nàng ta rất cao ngạo ngẩng cao đầu. Các ngươi hâm mộ đi, ghen tị đi. Ta có thứ làm cho tất cả đại lục này phải thèm thuồng.
Băng Băng đang ngồi theo dõi trận đấu, thấy Hỏa linh hồ, liền nhếch miệng khinh thường. Ở núi Tuyết Liên của nàng, có loài dược vật trân quý nào mà nàng chưa có gặp qua. Hỏa linh hồ bé nhỏ kia không phải là trân quý. Nó vẫn chưa có trưởng thành. Nếu lấy máu nó để chữa bệnh thì…người lấy sẽ thất vọng lắm. Nhưng, Hỏa linh hồ dù là dược vật nhưng không hề dễ bắt. Nếu máu của nó có thể giải độc thì móng vuốt của nó lại chứa chất kịch độc. Dù Hỏa linh hồ kia còn nhỏ, độc chưa có thể giết người nhưng chỉ cần dính thôi, người đó coi như thành phế vật.
“Băng Nhi, nàng biết con hồ ly kia sao?” Minh Nhật ghé sát vào tai Băng Băng nói.
“Không chỉ biết, mà còn rất hiểu rõ đó!” Băng Băng nhìn Hỏa linh hồ trên kia nói. “Mà vật nhỏ kia không phải là hồ ly, nó là Hỏa linh hồ. Loài vật không thuộc ma linh cũng không thuộc thiên linh. Nhưng nó cũng không phải mấy con linh thú bình thường. Nếu nói theo y dược thì nó được xếp vào hàng dược vật.” Băng Băng giải thích.
“Sư phụ, như vậy là con Hỏa linh hồ kia vô hại rồi!” Trần Linh Linh cao hứng nói.
“Không, nếu là con Hồ ly bình thường thì nó là vô hại. Nhưng đây là Linh hồ, là loài vật từng đứng cùng Ngũ thú trấn thủ. Móng vuốt của Hỏa Linh hồ chứa kịch độc rất biến thái. Tiểu thư đã nghiên cứu nhưng chưa có tìm ra giải dược. Hơn nữa, Hỏa linh hồ đích thực là rất hiếm.” Lan Nhi nói.
“Tại sao nàng lại biết rõ vậy? Chẳng phải nó rất hiếm sao?” Hỏa Phi Ưng nghi hoặc hỏi.
“Hỏa linh hồ có một sở thích rất biến thái. Chúng là mang hệ hỏa, nhưng chúng không ở trong nơi nóng nhất mà chui vào nơi lạnh nhất. Càng lạnh chúng càng thích!” Lan Nhi nói.
“Càng lạnh, càng thích. Đó chẳng phải núi Tuyết Liên sao? Nơi đó là nơi lạnh nhất đó.” Hạo Nhiên nói.
“Đúng, nơi đó là nơi lạnh nhất. Nhưng ta sống trên đó mấy năm rồi, thật sự ta chưa có nhìn thấy một con Hỏa linh hồ nào cả. Ngay cả sư phụ cũng không có phát hiện ra có Hỏa linh hồ sinh sống.” Tử Mặc nói.
“Tử thần y, theo lời của lão quái, ngài ở trên núi mấy năm nhưng tâm của ngài luôn ở dưới núi. Vì vậy, ta hỏi ngài một câu, ngài đã đi hết cả dãy núi Tuyết Liên chưa?” Tình Nhi ôm ngực dựa vào ghế nói.
“…” Tử Mặc á khẩu không nói được câu gì. Y đúng thật là tâm luôn đặt ở dưới núi. Y muốn nhanh chóng cường hãm để đi tìm phụ mẫu. Nhưng khi xuống được rồi, y được biết rằng hai người đã bị sát hại, song muội của y thì mất tích. Cùng lúc đó, y gặp được Độc vương gia.
“Hỏa linh hồ đó biến thái như vậy, Đang Đang phải làm sao đây?” Trần Linh Linh gấp gáp như ngồi trên đống lửa.
“Mọi vật đều có khắc tinh của nó. Hỏa linh hồ dù có độc đến mấy nhưng lại không độc bằng Thủy linh hồ. Nhưng, Hỏa linh hồ đã quý rồi, Thủy linh hồ còn quý hơn. Đến nay ta chưa có gặp con Thủy linh hồ nào.” Lan Nhi nói.
Trên đài tỷ thí, Trần Linh Đang nhìn con Hỏa linh hồ nhíu mày nghi hoặc. Nữ nhân này muốn đùa nàng sao? Tự nhiên mang ra một con Hồ ly lửa ra. Nàng nên nói nữ nhân này bị điên hay là gấp đến phát điên rồi. Con hồ ly kia, nàng chỉ cần cho một kiếm là nó về với tổ tiên ngay tức khắc.
Nhưng đúng lúc nàng đang suy nghĩ, một giọng nói vang lên trong đầu của nàng. Giọng nói này, làm người nghe say mê, nó mang lại cảm giác thoải mái, mát lạnh. Nói: “Đang Đang, đừng có khinh thường con Hỏa linh hồ đó, phải cẩn thận, đừng để nó làm bị thương.”
“Thủy Nhi, ngươi nói Hỏa linh hồ?” Trần Linh Đang nhíu mày nhìn con Hỏa linh hồ đứng đằng sau Hỏa Uyển Hinh. Chẳng nhẽ con vật này là tộc Hỏa linh hồ. Là kẻ thù truyền kiếp của tộc Thủy linh hồ, kẻ thù truyền kiếp của Thủy Nhi sao?
“Đang Đang, hãy triệu hồi ta.” Thủy linh hồ nói.
“Thủy Nhi, ngươi thật sự muốn làm vậy?” Trần Linh Đang nhíu mày nói. Thủy Nhi bây giờ đang trong thời kì tiến hóa. Chỉ cần thuận lợi qua được giai đoạn này thì có thể trưởng thành. Nhưng nếu không thuận lợi, nó sẽ chết. Thủy Nhi ở cùng nàng mười mấy năm rồi nên nàng thật sự không muốn nó mạo hiểm vì nàng.
“Đang Đang, ngươi không cần lo, con tiểu Hỏa linh hồ kia không phải là đối thủ của ta.” Thủy linh hồ kiêu ngạo nói.
Trần Linh Đang nghe vậy, nhắm mắt lại gọi Thủy linh hồ ra. Lúc này, trên trán nàng xuất hiện một vầng sáng màu xanh da trời thuần khiết. Vầng sáng đó dần dần bao phủ xung quanh Trần Linh Đang. Đến khi vầng sáng đó tan biến, xuất hiện trước mặt mọi người là một con hồ ly khác. Một bộ long màu xanh hòa với bầu trời. Đôi mắt xanh thuần khiết. Nó lớn gấp đôi Hỏa linh hồ. Nếu Hỏa linh hồ kia mới có ba đuôi thì Thủy linh hồ này có tận tám đuôi.
Thủy linh hồ khi vừa ra, nó lập tức đứng chắn trước mặt Trần Linh Đang như bảo hộ nàng ở đằng sau. Người của nó, ai dám bắt nạt, giết.
Lúc Hỏa linh hồ kia xuất hiện đã làm cho mọi người sáng mắt thèm thuồng rồi. Bây giờ, Thủy linh hồ xuất hiện, lại gây nên một hồi rung động lớn hơn. Thủy hồ ly, loài vật hiếm hơn cả hiếm, còn hiếm hơn cả Hồ ly lửa. Trận đấu hôm nay thật quá sức tưởng tượng.
Băng Băng khi nhìn thấy Thủy linh hồ, nàng hết sức ngạc nhiên. Nếu nói là Hỏa linh hồ có lối sống rất biến thái rồi thì Thủy linh hồ còn sống biến thái hơn. Tiểu Bạch từng nói với nàng, mỗi con Thủy linh hồ sinh ra, hình dạng đầu tiên của nó là một ánh sáng nhỏ. Nếu muốn thành hình, nó phải chọn một đứa trẻ mới sinh để sống kí sinh trên đó. Nếu người nó sống kí sinh mà không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì nó sẽ không bao giờ tiết lộ sự tồn tại của nó cho người nó kí sinh. Khi tiết lộ, đồng nghĩa với việc, nó gián tiếp lập khuế ước với người đó. Nếu Hỏa linh hồ phải ở nơi lạnh mới có thể tiến hóa thêm thì Thủy linh hồ chỉ cần người nó kí sinh mạnh lên, nó sẽ mạnh cùng. Đó là lý do không ai tìm ra Thủy linh hồ.
“Băng Nhi, đừng nói là nàng cũng biết tung tích của con hồ ly kia!” Minh Nhật nói.
“Đúng, có một chút. Mà nó là Linh hồ không phải là hồ ly!” Băng Băng đính chính lại.
“Đằng nào cũng là hồ ly.” Minh Nhật biện minh.
“Không, linh hồ khác hồ ly. Hồ ly chúng là những con vật có thể biến hình người, có thể mê hoặc người ta và nó phải dùng linh khí của nam nhân để duy trì nhan sắc. Còn linh hồ, bọn chúng có chân đan. Mỗi một cái đuôi là một chân đan. Nó cũng đại diện cho mạng của linh hồ. Nếu mất hết chân đan, linh hồ sẽ chết!” Băng Băng giải thích.
“Thì ra là vậy! Nàng thật có hiểu biết rộng rãi!” Minh Nhật nói.
Trên đài tỷ thí, Hỏa Uyển Hinh nhìn Hỏa linh hồ của mình đang có vẻ e sợ con Thủy linh hồ kia thì tức giận. Con linh hồ của nàng thật là vô dụng. Chỉ là một con hồ ly bình thường thôi mà đã sợ như thế này. Thật mất mặt của nàng.
“Tiểu Hỏa hồ, ngươi muốn cùng nữ nhân lẳng lơ kia bắt nạt Đang Đang của ta, ngươi chán sống rồi sao?” Thủy linh hồ dùng ngôn ngữ của hồ ly nói chuyện với Hỏa linh hồ. Chịu thôi, nó chưa có trưởng thành, không thể nói được.
“Ta…ta chưa có làm gì nha. Mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bắt nạt nàng ta hả?” Hỏa linh hồ hơi run run nói. Không thể trách nó không có tiền đồ. Dù hai tộc Thủy linh hồ và Hỏa linh hồ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng nó không có tu vi cao bằng con Thủy linh hồ kia. Nó bây giờ mới tu được ba đuôi, còn con Thủy linh hồ kia đã đạt đến đuôi thứ tám và đang trong thời kì tiến hóa lên số đuôi cao nhất. Nó không thể bằng con Thủy linh hồ kia.
“Hừ, ngươi chưa có động thủ. Nhưng ngươi đã có ý định đó rồi!” Thủy linh hồ lạnh lùng nói.
“Ta biết, ta không bằng ngươi. Nhưng không có nghĩa là ta sợ ngươi. Tộc Hỏa linh hồ ta không có nhát gan như vậy!” Hỏa linh hồ mạnh miệng nói.
“Được, ta xem ngươi mạnh miệng được bao lâu” dứt lời, Thủy linh hồ phi thân hướng về phía Hỏa linh hồ đánh. Lúc đi qua Hỏa Uyển Hinh, nó không quên bí mật tạo ra một vết thương trên người nàng mà nàng cũng không hay biết. Hừ, muốn khi dễ Đang Đang của nó, mơ tưởng. Nó xem ả ta sống được bao lâu.
Đang từ cuộc tỷ thí của người, bây giờ lại chuyển thành cuộc tỷ thí của thú. Mọi người, ai cũng nhìn chằm chằm bóng dáng hai con linh hồ. Nhưng bọn họ không nhìn thấy gì ngoài những bóng đỏ và xanh va vào nhanh rồi tách ra. Dù không nhìn rõ, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra, bóng dáng màu đỏ vẫn yếu hơn.
Trên tiểu đình, Trần phu nhân ghé vào tai Trần minh chủ nói: “Tướng công, chàng nói xem, Đang Nhi của chúng ta thu phục được linh thú gì vậy? Ta chưa có thấy bao giờ!”
“Ta cũng không biết. Nhưng có thể thấy, nó không phải linh thú bình thường.” Trần minh chủ nhìn hai bóng đỏ và xanh trên đài tỷ thí nói.
“Nghĩa là..” Trần phu nhân nhíu mày nói.
“Cứ theo dõi trận đấu trước, sau này có thể hỏi Đang Nhi mà.” Trần minh chủ nói.
--- ----
“Ế, vị Hỏa đại tiểu thư làm sao kia?” vốn mọi người đang chăm chú theo dõi trận đánh giữa hai con linh hồ thì một tiếng nói làm bọn họ dồn hết sự chú ý lên người nữ tử hồng y trên đài tỷ thí.
Hỏa Uyển Hinh bây giờ, cả người đều là màu tím. Nhưng nàng không hề hay biết, mà nàng cũng không có một chút cảm giác nào cả. Nhìn nàng bây giờ, nào ai nói nàng là mĩ nữ. Họ thấy nàng giống một quái vật hơn. Thật đáng ghê sợ…
Hỏa Uyển Hinh đang theo dõi trận đấu, đột nhiên nghe thấy vậy thì nghi hoặc nhìn xuống dưới. Đập vào mắt của nàng là biểu tình kinh sợ, ghét bỏ của mọi người nhìn nàng. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Lan Nhi nhìn thấy vậy, từ dưới nói vọng lên: “Hỏa tiểu thư, ngươi định làm tắc kè hoa sao? Sao cả người đều màu tím vậy?”. Tất cả mọi người nghe thấy nàng nói đều cười to lên.
Hỏa Uyển Hinh bây giờ mới biết được nguyên do. Nhìn xuống da của mình, nàng hít một ngụm khí lạnh. Thật kinh tởm mà. Mọi người ở xa nên không có nhìn rõ, nhưng nàng ở gần, nàng lại nhìn rất rõ. Từng mạch máu lồi lên, từng dòng máu đen chạy trong cơ thể nàng làm nàng cảm giác muốn nôn. Là trúng độc sao? Sáng nay nàng vẫn chưa hề đụng đến thứ gì mà sao lại có thể!
“Nàng ta trúng độc gì vậy, Băng Nhi?” Minh Nhật ghé sát tai Băng Băng nói, Nhìn từ góc độ của tất cả mọi người, hai người như đang chàng chàng thiếp thiếp rất tình ý.
“Nàng ta là bị Thủy linh hồ hạ độc.” Băng Băng nói. Thủy linh hồ dù nhanh, nhưng cũng không có thoát khỏi mắt của nàng. Để biết Hỏa Uyển Hinh kia bị sao, nàng cũng không cần thiết phải nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
“Hả, nàng ta bị hạ độc từ khi nào vậy, ta không có thấy vết thương, mà ta cũng không có thấy Thủy linh hồ hạ độc.” Minh Nhật nghi hoặc hỏi.
“Chàng từ nãy đến giờ nghịch tay ta, chàng mà nhìn thấy Thủy linh hồ hạ độc thủ, vậy ta không cần phải hành tẩu giang hồ làm gì” Băng Băng nở nụ cười nói. Vì bây giờ nàng không còn chum áo chùm nên Minh Nhật nhìn nụ cười của Băng Băng đến thất thần.
“À, nàng có giải được không?” Minh Nhật nghi hặc hỏi.
“Chàng có tình ý với nàng ta sao?” Băng Băng lạnh nhạt nhìn Minh Nhật nói.
“Haha, ta chỉ muốn biết nương tử của ta tài giỏi đến mức nào nữa thôi.” Minh Nhật rất không có tiền đồ lấy lòng Băng Băng. Cuối cùng nhận được cái liếc mắt khinh thường của mấy người còn lại. Vương gia của bọn họ thật không có tiền đồ.
“Độc này, ta chưa có gặp qua nên không thể giải được. Độc của linh hồ là một trong năm loại cực độc của đại lục. Nhưng linh hồ cũng chia ra nhiều loại độc. Độc của Hỏa linh hồ sẽ làm người ta khó thở chỉ trong vài giây sau khi bị nó cào. Dần dần, người đó thối vữa dần rồi chết. Quá trình như vậy rất đau đớn. Còn nếu con non cào thì người đó chỉ bị mất hiết căn cốt võ công, cả đời này đừng mong luyện võ. Độc của Hỏa linh hồ người ta nghĩ là độc nhất, nhưng độc của Thủy linh hồ còn độc hơn gấp chục lần. Độc con non cũng có thể giết người rồi. Khi bị Thủy linh hồ cào, người bị cào toàn thân sẽ chuyển thành màu đen sau một khắc. Từ xa chúng ta không nhìn rõ. Nhưng khi đến gần, chúng ta sẽ thấy từng mạch máu sẽ nỗi lên, đến khi nổi căng quá, nó sẽ vỡ ra. Quá trình này xảy ra trong ba ngày, nếu trong ba ngày không giải, người đó chết không nghi ngờ” Băng Băng kiên nhẫn giải thích.
“Băng Nhi, muội nói là muội chưa gặp Thủy linh hồ, sao muội lại biết rõ như vậy?” Tử Mặc nghi hoặc hỏi.
“Tiểu thư của bọn ta đều là đọc sách mà ra.” Lan Nhi nói.
“Sách gì vậy? Sao ta chưa nghe qua bao giờ?” Tử Mặc nghiêng đầu hỏi.
“Tử ngu ngốc, ngươi suốt ngày chỉ muốn xuống núi, giải cổ còn không biết, làm sao
ngươi biết được các loại kịch độc quý!” Lan Nhi khinh bỉ nói.
“…” Tử Mặc trực tiếp á khẩu. Đúng, do ngày trước y không học đến nơi nên có nhiều loại độc y không biết. Bây giờ y đang học bổ sung đây. Tại sao Lan Nhi cứ gọi y là Tử ngu ngốc chứ. Y không ngu ngốc à nha.