“Này, các ngươi nhìn con Bạch hồ ở trên vai vị nữ tử áo trắng đi, trông thật kì lạ.” không biết ai nói lên, chỉ vào Tiểu Bạch đang ngồi trên vai Băng Băng. Tiếng nói của người đó làm cho mọi người trên đường hướng ánh mắt về phía Tiểu Bạch.
“Con Bạch Hồ này ta nhìn cảm thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi!” Người A nói.
“Đúng a, con Bạch Hồ kia ngươi thấy ở đâu?” Người B nói.
“Đúng rồi, con Bạch Hồ kia là sủng vật của Huyết Tử thần y. Nhi tử của ta từng gặp người đó, nó về vẽ hình của Huyết Tử thần y và sủng vật của người và treo trong phòng của nó.” Người C đột ngột nói làm cho mọi người im lặng.
Tiểu Bạch nghe thấy mọi người gọi nó là Bạch Hồ, nó tức giận dựng lông gầm gừ. Nhìn nó giống Bạch Hồ lắm sao? Chỉ là nó nhỏ bé và có hai cái đuôi thôi. Sao ai cũng nói nó là Bạch Hồ vậy. Nếu nó khôi phục linh lực, điều đầu tiên nó làm sẽ là giết hết tất cả các con Bạch Hồ trên Tam quốc này.
Băng Băng nhận thấy Tiểu Bạch đang tức giận, chui ra khỏi lòng Minh Nhật, tay giơ lên thuận tiện vuốt lông cho nó. Ở với nhau gần bốn năm, nàng phát hiện Tiểu Bạch rất thích được vuốt lông. Tiểu Bạch được vuốt trong lòng dễ chịu liền grừ…grừ…rồi nhắm mắt hưởng thụ.
“Nó không phải Bạch Hồ” Băng Băng lên tiếng đính chính lại.
“Vậy nó là con gì vậy?” Người A hỏi.
“Linh thú của ta.” Băng Băng lạnh nhạt nói.
“Tiểu Bạch là linh thú của cô nương, giang hồ đồn nó lại là sủng vật của Huyết Tử thần y. Chẳng nhẽ, cô nương chính là Huyết Tử thần y?” Người C hỏi.
“Đúng đúng a, bảo bối của ta chính là Huyết Tử thần y mà các ngươi tìm kiếm đó.” Lão nhân một chỏm nói. Băng Băng nghe thấy vậy, mắt trừng về phía hai lão nhân. Hai lão gia hoả này, chẳng nhẽ nàng làm cho bọn họ câm đếc trở lại để đỡ rách việc hơn.
Lão nhân một chỏm thấy mình lỡ lời thì vội vàng ngậm miệng lại, trốn sau lưng của Lan Nhi Tình Nhi. Lần này thì lão chết chắc rồi.
“Thì ra Huyết Tử thần y có dung mạo đẹp tựa như thiên tiên thế này. Nhi tử của ta mà được nhìn thấy thần y chắc chắn nó vui lắm” Người C nói.
“Ê, sao ngươi bảo nhi tử ngươi vẽ Huyết Tử thần y và sủng vật của nàng mà. Làm sao ngươi lại không biết dung nhan của thần y?” Người A hỏi.
“Nhi tử của ta chỉ vẽ người mặc một bộ y phục trắng, trên y phục trắng thêu hoa Tuyết Liên. Nhi tử ta vẽ thần y lúc đó dùng một mảnh vải lụa trắng che hết cả khuôn mặt của mình.” Người C giải thích.
“Thì ra ngươi chính là Huyết Tử thần y” Hoả Uyển Hinh khinh bỉ nói. Nàng nghe phụ thân mẫu thân ca ngợi Huyết Tử thần y rất nhiều. Nàng còn nghĩ là thần y đó dáng vẻ ra sao. Thì ra chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ được cái nhan sắc và chút y thuật mà ra oai.
“Đúng a. Tẩu tẩu ta là Huyết Tử thần y đó. Ngươi sợ chưa?” Trúc Chi hất hàm nói.
“Hừ…Huyết Tử thần y, bổn tiểu thư nghe nói ngươi là cao thủ trong giang hồ. Hôm nay ngươi có thể cùng ta tỷ thí một phen!” Hoả Uyển Hinh hừ mũi nói. Nàng không tin là nàng ta hơn nàng.
“Haizzzz…hôm nay ta đã gây tội gì với trời chăng, liên tục có người thách đấu. Các ngươi thật rãnh rỗi, không còn chuyện gì khác để làm.” Băng Băng oán thầm trong lòng.
“Sao, chẳng nhẽ ngươi sợ” Hoả Uyển Hinh khinh bỉ nói.
“Hừ…ta chỉ sợ thắng quá nhanh.” Băng Băng hừ lạnh nói. “Ta luôn làm việc có lợi ích, nếu ta thắng?”
“Ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi rạch một đường trên khuôn mặt ta. Còn nếu ngươi thua thì ngươi chịu số phận bị huỷ dung đi.” Hoả Uyển Hinh nói. Nàng nhất định phải thắng, nàng phải huỷ đi khuôn mặt đáng ghét của nữ nhân kia. Như vậy, nam nhân đó mới chú ý đến nàng.
“Được. Các vị tiền bối giang hồ ở đây làm chứng. Hôm nay, Hoả đại tiểu thư của Hoả cung đã thách đấu với ta. Những lời của nàng ta, các vị đã nghe thấy. Lát nữa nếu nàng ta có làm gì để nuốt lời mong các vị lấy lại công bằng cho ta.” Băng Băng nở một nụ cười rất tươi nói nhưng sâu trong mắt nàng là một mảng lạnh băng.
“Đừng nhiều lời, bắt đầu đi, bổn tiểu thư ta tuyệt đối không nuốt lời.” Hoả Uyển Hinh gắt.
Xờ xờ bên hông ý định lấy dây lụa của mình ra, Băng Băng phát hiện một điều, dải lụa đã cho Linh Linh rồi. Haizzzz…nàng đành phải dùng đến kiếm vậy. Bước về phía Minh Nhật nàng nói: “Cho ta mượn kiếm của chàng”
Nghe thấy nàng nói, Minh Nhật nở nụ cười sủng nịnh, tháo bảo kiếm bên hông ra đưa cho Băng Băng, không quên bổ sung một câu: “Nếu nàng thắng, thanh Huyền kiếm này thuộc về nàng.”
“Chàng yên tâm, Huyền kiếm này nhất định là của ta, đến lúc đó chàng đừng tiếc.” Băng Băng nháy mắt nói.
.
“Sẽ không.” Minh Nhật cam đoan nói.
“Huyết Tử, ngươi có muốn tỷ thí không?” Hoả Uyển Hinh mất kiên nhẫn nói.
“Hoả tiểu thư, không cần phải vội. Hôm nay Huyết Tử ta sẽ cho ngươi biết nữ tử phong trần ăn mặc như thế nào mới thu hút nhiều nam nhân!” Băng Băng cười lạnh, rủng rỉnh rút kiếm ra khỏi bao. Nghe thấy Băng Băng gọi mình là nữ tử phong trần, Hoả Uyển Hinh tức giận, đâm thẳng kiếm về phía Băng Băng.
Băng Băng rất linh loạt tránh ra phía sau lưng Hỏa Uyển Hinh. Tay cầm thanh Huyền kiếm nhẹ nhàng đâm xuyên qua y phục vốn đã tơi tả của Hoả Uyển Hinh, sau đó chậm rãi cắt đứt một mảnh y phục phía sau lưng nàng ta. Thấy vậy Hoả Uyển Hinh lập tức xoay người lại đưa kiếm định đâm vào tim Băng Băng, Băng Băng ngửa người ra phía sau tránh né, đồng thời xuyên rách một đường nữa trên y phục của Hoả Uyển Hinh. Cứ như vậy, không có máu thịt chảy ra, không có vết thương to tát chỉ thấy những mảnh vải trên y phục Hỏa Uyển rơi xuống.
Đến khi Băng Băng dừng lại, không một chút thương tổn, yên vị ngồi ở trên một cái mái của tửu lâu, tay nàng cầm lấy một mảnh y phục Hỏa Uyển Hinh đưa qua mũi ngửi, sau đó đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại liền cầm kiếm xé đứt nó. Nàng nhếch khóe môi cười: “Ngay cả mùi hương trên người cũng giống chủ, đều ti tiện như vậy.”
Lúc này, xuất hiện trước mặt mọi người, một nữ tử rất…quyến rũ. Tay áo nàng ta xẻ năm xẻ bảy. Váy nàng ta ban đầu vốn đã lộ cảnh xuân, nay còn lộ thêm nữa. Y phục nàng bị kiếm làm rách phần bụng, hở ra một mảng. Nhìn Hoả Uyển Hinh bây giờ, thật làm cho nam nhân muốn phạm lỗi. Có những nam nhân nhìn thấy thèm thuồng, nhưng có những nam nhân lại khinh thường không thèm nhìn. Điển hình là Hạo Nhiên, Tử Mặc và Hữu Ảnh. Minh Nhật không nói đến làm gì vì từ đầu tới cuối, ánh mắt hắn vẫn chỉ đặt trên người Băng Băng.
Hoả Uyển Hinh thấy tình hình hiện giờ rất không ổn, vội ngồi xụp xuống ôm người tránh lộ da thịt ra. Nhưng nàng không biết, hành động của nàng lại làm cho máu của một số nam nhân ở đó sôi sục hơn. Tức giận, nàng chỉ cánh tay trắng nõn vào Băng Băng mắng: “Tiện nhân, ngươi dám cắt y phục ta?” Nàng ta vừa nói xong thì đột nhiên một cảm giác đau nhói ở bên má trái. Nàng xờ lên mặt, cảm giác dính nhớt, bên má truyền đến một trận đau rát. Nhìn về phía sau, nàng thấy ngay một tiểu đao nhỏ bằng hai ngón tay chụm lại yên vị ngay tại quầy hàng sau nàng. Che đi vết thương trên mặt, nàng run run nhìn Băng Băng. Nữ nhân này, rốt cuộc có phải là người không? Nàng ta phóng đao đó từ bao giờ, sao nàng không phát hiện?
Băng Băng rất tao nhã nhảy xuống đất, bước từng bước về phía Hoả Uyển Hinh, vừa đi nàng vừa nói: “Hoả tiểu thư, ngươi biết, ta, ghét nhất cái gì không?” Dứt lời, nàng đã đứng trước mặt của Hoả Uyển Hinh, thanh kiếm giơ lên nâng cằm Hoả Uyển Hinh để nàng ta nhìn thắng vào mắt nàng.
Hoả Uyển Hinh bắt đầu biết sợ rồi. Nữ nhân này thật đáng sợ. Run rẩy nhìn thẳng vào mắt Băng Băng, nàng cố nặn ra được một câu nói: “Ngươi…ngươi…ghét gì?”
“Ta ghét nhất, chính là…có người chỉ tay vào mặt ta mắng. Nếu có ngươi biết hắn bây giờ như thế nào không?” Băng Băng lạnh nhạt nhìn vào mắt Hoả Uyển Hinh nói.
“Hắn…như thế nào?” Hoả Uyển Hinh run rẩy nói.
“Hắn, bây giờ, là một kẻ phế nhân nằm một chỗ, tứ chi bị chặt, kinh mạch toàn thân đều bị đứt.” Băng Băng cười tươi nói. “Ngươi không nghe giang hồ nói gì sao?”
“N…nói…nói…gì”
“Huyết Tử ta, không có người ta không cứu được, chỉ có người ta không muốn cứu.” Băng Băng cúi người gần sát Hoả Uyển Hinh, chậm chạp nói.
“Nó…nó có liên…liên..quan gì?” Hoả Uyển Hinh lắp bắp nói.
“Có chứ. Không có người ta không cứu được cũng như không có người mà ta không thể giết, chỉ…có người ta chưa muốn giết thôi…” Dứt lời, Băng Băng đứng thắng người lên, chĩa kiếm về phía Hoả Uyển Hinh nở nụ cười nửa miệng nói: “Hoả tiểu thư, ngươi…cảm thấy sao?”
“Ngươi…ngươi muốn giết ta? Đừng quên, ta…ta là đại tiểu thư của Hoả cung. Ngươi chỉ là một công chúa thường dân mà dám… Đến Hoàng thượng cũng phải nể Hoả cung ba phần.” Hoả Uyển Hinh sợ hãi lùi ra phía sau ý muốn thoát ra khỏi mũi kiếm lạnh lùng kia. Bây giờ nàng bắt đầu hối hận rồi, hối hận vì chọc phải nữ nhân này.
“Nghĩa phụ ta phải nể ngươi ba phần. Đúng. Nhưng…Hoả cung chủ còn phải nể ta mười phần. Ngươi nói, ai có lợi hơn?” Băng Băng từng bước từng bước tiến đến gần, nhưng vẫn duy trì một khoảng nhất định với Hoả Uyển Hinh.
Nghe Băng Băng nói, khuôn mặt đã tái nhợt vì mất máu, bây giờ càng nhợt nhạt thêm. Chợt nghĩ tới gì, nàng ta nhìn về phía Hoả Phi Ưng, giọng điệu yếu ớt thâm tình, tựa như nàng ta với Hoả Phi Ưng rất thân thiết vậy. Nàng nói: “Tiểu Ưng, cứu tỷ, ngăn nữ nhân tàn bạo này lại”.
Nghe nàng ta nói, Hoả Phi Ưng đang cố gắng lấy lòng Lan Nhi thì da gà da óc đồng thời nổi hết lên. Đơ người ra. Hắn với cái nữ nhân phóng đãng kia là tỷ đệ thân thiết từ bao giờ vậy? Hoả Phi Ưng trực tiếp không để ý đến nàng ta, làm như tai điếc mắt mù, không nhìn thấy không biết, tiếp tục…pha trò cười lấy lòng. Mọi người chứng kiến sự việc này lắc đầu thương hại cho Hoả Uyển Hinh. Chắc hẳn nàng ta đã bắt nạt đệ đệ mình đến mức độ hắn thấy chết không thèm cứu luôn.
Băng Băng thấy tình cảnh này, nhìn Hoả Uyển Hinh, nở một nụ cười nửa miệng nói: “Hắn không giúp ngươi đâu. Thường ngày ngươi xúc phạm nương của hắn và hắn, hắn không tính sổ với ngươi là tốt lắm rồi. Bây giờ, ngươi muốn hắn cứu ngươi, có phải ngươi ngây thơ quá không?” Dừng một lúc, nhìn về phía Lan Nhi đang nén cười trêu Hoả Phi Ưng, nàng quay lại nhìn Hoả Uyển Hinh cười nửa miệng: “Hơn nữa, bây giờ hắn đang bận lấy lòng giai nhân. Chắc không lâu đâu, hắn sẽ trở thành tỷ phu của Huyết Tử ta đó”.
“Oaaaaaaa, Lan Nhi sắp thành thân rồi à, đại hỷ đại hỷ.” Lão hai chỏm từ sau lưng Tình Nhi nhảy ra la hét vui mừng như nhặt báu vật, nói. “Đúng a, thật là đại hỷ. Lan Nhi năm nay cũng là mười bảy xuân rồi. Nếu không mau thành thân là không còn ai lấy đâu.”
“Tiểu thư, hai lão gia hoả kia, đừng có nói linh tinh.” Lan Nhi đỏ mặt nói: “Lan Nhi muốn ở bên Tiểu thư cả đờ.i”
“HOẢ PHI ƯNG, NGƯƠI SẼ KHÔNG ĐƯỢC SỐNG YÊN ĐÂU. CẢ NGƯƠI NỮA, HUYẾT TỬ. THÙ NÀY TA NHẤT ĐỊNH SẼ TRẢ.” Nói xong, từ trong đôi hài, Hoả Uyển Hinh lấy ra một loại dược tròn đỏ rồi ném mạnh xuống đất. Băng Băng thấy vậy, vội vàng vận khinh công tránh xa ra. Ngay lúc đó, nàng rơi vào một vòng ngực ấm áp quen thuộc. Minh Nhật vừa thấy Hoả Uyển Hinh ném hoả dược xuống đất thì vội vàng vận khinh công chạy về phía Băng Băng. Khi ôm được nàng vào ngực, hắn an tâm quay lại vị trí ban đầu.
Những người đứng gần Hoả Phi Ưng đều phải nhanh chóng tránh xa. Khi khói đã biến mất, vốn Hoả Uyển Hinh rất chật vật bây giờ không thấy nữa. Băng Băng trực tiếp rủa thần một tiếng. Hoả Uyển Hinh này, đừng để nàng gặp. Nếu để nàng gặp lại, gặp ở đâu nàng đánh ở đó, đánh cho đến khi Hoả cung chủ và Hoả cung chủ phu nhân không nhận nổi ra nữ nhi của mình nữa. Thật không thể tha thứ. Hoả Uyển Hinh này không chỉ có ý cướp nam nhân của nàng mà còn chỉ thẳng tay vào nàng, mắng nàng là tiện nhân. Xong còn mắng nàng là nữ nhân ác độc nữa chứ. Bây giờ còn hăm doạ nàng. Thật không thể chịu đựng nổi. Nàng ta nghĩ nàng sợ sao, còn lâu.
Minh Nhật nhìn Băng Băng một hồi, khi xác định nàng không làm sao thì mới yên tâm. Vì đám người Tử Mặc ở sau Minh Nhật nên không lo lắng về Hoả dược. Tiểu Bạch từ tay áo của Băng Băng ló đầu ra. Dù nó là thần thú nhưng nó lại sợ những tiếng động to. Điển hình là sấm và pháo. Hoả dược của nữ nhân đáng ghét kia nó còn muốn mổ to hơn. Tai nó ù mất.
Thấy không còn gì thú vị, mọi người tản ra, ai về thu dọn tàn cục do trận tỷ thí vừa nãy để lại. Thấy mọi người đã đi, Băng Băng thoát ra khỏi người Minh Nhật, đi từng bước, từng bước một, rất chậm chạp đi về phía hai lão nhân. Vừa đi nàng vừa nở một nụ cười rất tươi, vừa nói: “Hai người hình như đã quên ai mới là sư phụ.”
Mỗi bước đi của nàng làm cho trái tim hai lão nhân càng ngay càng đập nhanh, mồ hôi chảy ròng ròng: “Bảo bối là sư phụ của ta”. Nói xong hai ông nhanh chân trốn sau lưng Tình Nhi.
“Vậy sao lần này tự tiện đồng ý với người ta như vậy. Hai người lão gia hoả các ngươi, hai người đều là Quỷ Sai, đều giỏi dụng độc. Vậy tại sao hai người các ngươi lại không chuẩn đoán loại độc?” Băng Băng dừng trước mặt hai lão nhân nói.
Lời nói của nàng làm cho tất cả mọi người trừ Lan Nhi Tình Nhi, ai cũng đều ngạc nhiên, kinh sợ nhìn hai lão nhân khuất cái kia. Ai cũng đều giả vờ làm việc của mình nhưng tai của họ lại hoạt động hết tần suất. Theo bọn họ được biết, Quỷ Sai là hai tên ác nhân trong giang hồ, ẩn cư ba năm rồi. Ngày trước, mọi người được biết hai ngươi bọn họ là một nhóm một câm một điếc cùng nhau hành tẩu giang hồ. Hai người đó chủ yếu là hạ những độc dược mới chế vào một người nào đó để xem tác dụng. Vì vậy, ai cũng sợ hai lão nhân này. Trước hành động trời đất không dung tha của hai lão nhân này, các anh hùng hảo hán đã cùng nhau tiêu diệt hai lão ma đầu này, trừ hại cho võ lâm. Nhưng không ai ghiết được hai lão vì bọn họ không biết dung mạo thật của hai lão nhân này. Hôm nay, sau ba năm mất tích, cuối cùng hai lão nhân này đã xuất hiện. Nhưng bọn họ lại cho tất cả mọi người một bất ngờ. Thật là quá bất ngờ mà.
“Ấy ấy, nóng mất đẹp. Bảo bối của ta đừng nóng!” Lão nhân hai chỏm không để ý ánh mắt của mọi người lấy tay quạt quạt cho Băng Băng.
“Lão nhân hai người, lần này không gửi cho ta biết bệnh tình của người bệnh. Nói cái gì mà nhìn tiểu hài nhi đó nhìn còn doạ người hơn hai ngươi. Nếu ta mà không tình cờ nhặt được Linh Nhi ở khe núi tửu thần thì chắc bây giờ cô bé đã đi xuống âm phủ ghi danh rồi đó.” Băng Băng nở một nụ cười tươi. Nụ cười này không làm cho Quỷ Sai bình tĩnh lại mà làm cho hai người căng thẳng thêm. Hai lão già bọn ông chết chắc rồi.
“Aizzzz…tiểu oa nhi đó nhìn như chỉ bị ốm yếu thôi, làm sao bọn ta biết được bệnh nó lại nặng hơn bọn ta tưởng tượng. Hai lão nhân bọn ta chỉ biết hạ độc thôi chứ không có biết bắt mạch” Lão Sai- lão nhân một chỏm nói.
“Không bắt mạch làm sao các ngươi lại biết những người trước bị trúng độc gì?” Băng Băng nhíu mày nói. Hai lão gia hoả này, có tài đến vậy sao?
“Bọn ta nhìn sắc mặt đoán độc.” Lão Quỷ nói.
“Vậy sao các ngươi không đoán ra Linh Nhi bị trúng loại độc gì?” Băng Băng hỏi như là bức cung làm cho hai lão nhân á khẩu. Một lúc sau, lão Quỷ nói “Rốt cuộc tam tiểu thư đó bị trúng độc gì vậy?”
“Đúng đó, Huyết Tử thần y, muội muội của ta bị trúng loại độc gì vậy?” Linh Đang tò mò hỏi.
“Là Tử trùng.” Băng Băng nói: “Trần gia các ngươi có đắc tội với ai mà để họ hạ cả Tử trùng lên người một tiểu nhi tử mới sinh vậy?”
“Trần gia ta luôn chính trực, hành hiệp trượng nghĩa, không đắc tội với ai.” Linh Đang giọng chắc nịnh nói.
“Bảo bối, Tử trùng là loại độc gì vậy?” Lão Sai hỏi.
“Tự đọc đi.” Băng Băng ném cho hai lão nhân một cuốn sách. Nói “Đọc hết cái này cho ta”. Nói xong nàng quay người bước đi. Nàng muốn tiếp tục dạo phố. Minh Nhật thấy nàng đi, vội vàng chạy theo, ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng cùng nhau dạo phố. Hắn không thắc mắc hai lão nhân mà giang hồ e sợ này và Băng Nhi có quan hệ như thế nào. Nếu nàng muốn nói với hắn thì nàng sẽ nói, hắn không cần phải tò mò. Hữu Ảnh Hồng Ảnh một bước không rời theo sau Minh Nhật.
Nhận lấy cuốn sách dày cộp từ tay Băng Băng, lão Quỷ thắc mắc: “Này này, cái này là gì vậy, bảo bối? Nè quay lại nói đã. Nè…”
Đang định đuổi theo thì hai lão nhân Quỷ Sai thấy vai của mình nhiều hơn một cánh tay. Lan Nhi Tình Nhi rất đồng nhất nói: “Tư liệu về tất cả loại cổ trùng.” Rồi đi theo Băng Băng. Trước khi đi còn tặng cho hai lão nhân một cái nháy mắt rất tinh nghịch. Hoả Phi Ưng thấy Lan Nhi đi, rất nhanh nhẹn làm cái đuôi của nàng, bám theo. Lần này Lan Nhi trực tiếp coi hắn như không tồn tại nhưng có vẻ điều này không làm cho hắn nản lòng.
“Nè, lão nhân gia…” Trúc Chi e dè gọi hai lão nhân. Dù nàng được học võ công, là cao thủ trong giang hồ nhưng đối mặt với hai lão nhân kia, nàng có cảm giác sợ hai bọn họ.
“Cô nương xinh đẹp, cô gọi bọn ta?” lão Sai chỉ vào mặt mình nói.
“Đúng. Hai lão nhân các ông thật sự là Quỷ Sai?” Trúc Chi không vòng vo mà đi luôn vào đề tài. Câu hỏi của nàng chính là câu hỏi của tất cả mọi người ở đây.
“Đúng, hai lão già bọn ta chính là Quỷ Sai. Sao nào, sợ sao?” Lão Quỷ cười haha vui vẻ nói.
“Vậy hai cái lão khuất cái đó đích thực là Quỷ Sai sao?” Linh Đang kích động nói.
“Không tin sao?” Lão Sai nói.
“Quỷ Sai, ba năm trước các ngươi gây hại cho giang hồ khiến nhà nhà đều căm, người người đều hận. Hôm nay bản vương không thể không giúp giang hồ trừ hại” Hạo Nhiên nói xong, đồng thời hắn rút kiếm ra, đấu với Quỷ Sai.
Quỷ Sai thấy tình hình không tốt, vội lấy trong y phục ra mấy quả Hoả dược giống như của Hoả Uyển Hinh. Đúng, hai lão đã “mượn” của Hoả tiểu thư đó. Khi nào chơi chán bọn họ sẽ trả (-_- sẽ sao?). Hai lão đồng thời ném xuống đất rồi tẩu thoát. Đùa. Bảo bối của bọn họ rất khủng bố. Nếu nàng biết hai lão nhân này đánh nhau với đệ phu của nó, hai lão gia bọn họ không chết mới là lạ.
Khi khói tan, tất cả mọi người không còn thấy hai lão nhân đó nữa. Hạo Nhiên lấy thiết phiến bên hông quạt cho đỡ nóng. Hai lão nhân sinh vào năm rùa hay sao mà toàn trốn vậy?
“Nhị huynh, chúng ta đi dạo phố tiếp đi.” Trúc Chi đến ôm tay Hạo Nhiên, kéo hắn đi dạo phố. Linh Đang cũng đi theo. Tử thần y thì bây giờ mới hoàn hồn, vội vàng chạy theo đuổi kịp hai người kia. Dù y rất tò mò, tò mò không biết tam sư muội và hai lão nhân này có quan hệ gì nhưng y vẫn nhịn xuống.
Tất cả mọi người khi thấy vở kịch đã hạ màn thì xúm vào đúng chất chợ búa, buôn chuyện của người ta là thú vui của bọn họ a.
“Huyết Tử thần y với Quỷ Sai có quan hệnhư thế nào vậy?” Đại thẩm A
“Chịu a. Nhưng nhìn Quỷ Sai đối với Huyết tử rất tốt. Ta đoán Quỷ Sai không hề tầm thường!” Người B thêm.
“Có khi nào là giả mạo không?” Người C
“Không thể nào!” Người A nói.
“Hay là bọn hắn nhận ra việc làm của họ là sai, nay Quỷ Sai đã quay đầu, hướng thiện” người C.
“Không thể nào a” Người B nói.
“Sao lại không thể. Trên đời này thiếu gì chuyện lạ” Người C.
“Vậy chúng ta cá. Ta cá là Quỷ Sai không bao giờ hướng thiện mười lạng bạc.” Người B vừa dứt lời, để một túi bạc nặng trịch lên một quầy gần đó.
“Ta cá là Quỷ Sai đã hướng thiện. Một trăm lạng bạc” Người C nói.
“Ta cùng tên đó, Quỷ sai đã hướng thiện, năm mươi lạng bạc.” Người A nói
….
Ngồi ẩn mình trên một nóc nhà nào đó, lão Quỷ tức muốn nổ đom đóm mắt. Bọn họ quay đầu hướng thiện không được à. Không tin tưởng thì thôi đi, đằng này còn lấy bọn họ ra làm vậy cá cược của bọn họ. Đợi xem, lão sẽ lấy hết tất cả bạc của những người cá cược này.
Lão Sai ở bên cạnh, lắc đầu nhìn lão Quỷ lắc đầu. Nếu lão không ngăn lão già kia lại thì chắc chắn xảy ra án mạng mất. Bảo bối của bọn họ ngầm tiết lộ thân phận của bọn họ ra ngoài, cớ sao lão lại không hiểu tâm ý của đứa trẻ đó. Ngoài mặt thì lạnh nhạt nhưng bên trong lại rất luông thiện. Lão biết, thật ra bảo bối của bọn họ muốn hai lão già này sống thật dưới thân phận của mình. Nhưng con bé không biết, năm nay hai lão già bọn họ đã sáu mươi tuổi, hai lão già này đã dùng hết gần nửa đời để hành tẩu giang hồ, cái gì mà không biết, lòng người như thế nào mà không hiểu chứ. Con bé lại làm việc vô bổ rồi.