Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 26




Darling giữ một nụ đúng mực, cằm khẽ nhếch, cử chỉ dù khiêm tốn nhưng vẫn ẩn giấu sự kiêu ngạo.

Y đứng thẳng tắp. Mắt y nhỏ như hai hạt đậu, mũi gãy, nhưng dung mạo không tính là đẹp kia cũng chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất trời sinh của một chính trị gia.

Darling lấy cái mũ trên đầu xuống, mặt đối mặt với khán giả, không cần soạn trước, cứ thế điềm tĩnh cất lời:

"Cha đã ban tặng Antony cho ta. Antony cổ xưa là đáy sông Tiber trầm kim, là sóng biển vỗ vào vách núi bất động (?). Để có được ngày hôm nay, bao nhiêu mồ hôi, máu và nước mắt đã rơi xuống! Ta đã từng tận mắt chứng kiến, cha cầu nguyện cho nô lệ bị bệnh ở thần miếu, ủ ấm cho trẻ con bị đông cứng, đối xử bình đẳng với các tiểu thương. Trong lòng ta, người cha khiêm tốn ấy luôn là tượng đài bất diệt."

Y thao thao bất tuyệt không cần suy nghĩ, nhiệt huyết sôi trào, dường như trời có đổ thêm một trận mưa nữa cũng dập tắt được nhiệt huyết của y.

"Nay, ta kế thừa ý chí của cha, trở thành một kẻ giàu lòng trắc ẩn, xót xa khi nghe tiếng trẻ nghèo khóc vì đói, bi ai khi nghe tiếng kêu la của phụ nữ khó sinh. Dù ngày nào đó tóc đen hóa bạc, da nổi đồi mồi, xương cốt già yếu đi đứng khó khăn, ta vẫn luôn giữ một trái tim biết đau vì người khác, không vì thời gian mà đổi thay!"

Thường dân nghe tới đây nhất loạt vỗ tay rào rào.

Heron thì kín đáo ngoác miệng ngáp một cái rõ to.

Lucas ở ngoài canh xe không biết chuyện đang xảy ra bên trong.

Y ngồi tựa vào thành xe, kéo kéo cái mũ áo choàng, dùng sức ngửi mùi hương cơ thể quen thuộc của Heron còn vương bên trên.

Y thỏa mãn nở nụ cười.

Bỗng một bàn tay to lớn vươn ra không nặng không nhẹ vỗ mấy cái lên đầu y, đồng thời một giọng nam có phần thô ráp vang lên:

"Lucas, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Tìm được chủ nhân rồi hả?"

Lucas ngồi thẳng dậy, quay sang kẻ vừa mới nói, thì ra là bạn cũ của y.

"Levis?! Ngươi còn sống? Tạ ơn trời!"

Người tên Levis kia là một nam nhân vóc người cường tráng, trên trán có một vết sẹo lớn. Gã cười cười, lộ ra hàm răng ố vàng, mỗi một lỗ chân lông đều thể hiện cái sự lỗ mãng của gã.

"Câu này ta hỏi ngươi mới phải. Từ khi rời khỏi trại huấn luyện chúng ta chưa gặp nhau lần nào, ta cứ tưởng ngươi đã toi từ đời tám hoánh nào rồi chứ."

"Này này, ta làm gì chết dễ thế..."

Lucas nhảy xuống xe, mạnh mẽ dang tay ôm gã một cái.

"Thì ta nghĩ vậy thôi. Giác đấu sĩ chúng ta vốn là loại người sống nay chết mai mà." Levis đấm vai y, cười nói: "Trông ngươi sống tốt đấy, tiểu tử này sao may mắn thế không biết."

"Ta đầu quân dưới trướng Polio đại nhân." Lucas cũng cười, "Ngươi thì sao?"

"Bảo tiêu cho Antony đại nhân." Levis giơ ngón cái chỉ chỉ chính mình, "Y mới lên làm gia chủ gì gì đó, cần một người cường tráng bảo vệ mình. Y đối xử với nô lệ cũng không tệ, chí ít mỗi ngày cũng phát cho ly sữa, cá hoặc thịt, còn nói sau này sẽ cho ta cưới vợ nữa!"

"Tốt quá rồi! Chậc, nếu chủ nhân cho phép, ta thật muốn cùng ngươi đi uống mấy chén. Ngươi còn nhớ có lần chúng ta hợp sức lại chém chết một con hổ không?"

"Sao quên được? Ta còn chặt một cái móng vuốt, cứu ngươi khỏi miệng nó mà. Ngươi lúc đó yếu như đàn bà ấy." Levis cười ha hả.

"Biết sao được, ta có rành đấu với động vật đâu." Lucas nhún vai.

"Nói gì thì nói, chúng ta bước ra từ Địa Ngục, tình cờ gặp được chủ nhân tốt. Đúng là thần linh vẫn chưa quên hai gã to xác đáng thương này mà."

Hai người đứng đó ôn chuyện, nhưng vì Levis còn có nhiệm vụ nên đành rời đi trước.

Bài diễn văn dạt dào cảm xúc của Darling vẫn chưa kết thúc.

"... Nếu như nói nhân dân cao quý, thì gia tộc Antony cũng cao quý. Nếu như nói nhân dân tầm thường, thì gia tộc Antony cũng tầm thường! Sau đây ta sẽ mời một vị khách lên phát biểu..."

Dứt lời y quét mắt một vòng khán đài.

"Polio đại nhân." Y nhìn chằm chằm vào Heron, cười nói, "Trong tất cả những quý tộc có mặt ở đây, chỉ có mình ngài là không mặc áo choàng. Từ đó suy ra, ngài cũng là một quý tộc giản dị, có lẽ sẽ có cùng quan điểm với Antony chúng ta."

Heron không ngờ Darling sẽ gọi mình. Hắn do dự một chút, sau cùng cũng đội mưa đi lên.

Darling thân thiết hôn xã giao với Heron, sau đó nhường bục phát biểu lại cho Heron, còn mình thì lui về phía sau.

Lợi dụng Heron che khuất bản thân, Darling âm trầm giơ tay chùi mặt. Động tác rất nhẹ nhàng, không ai phát hiện ra.

"Ta rất vinh hạnh khi được Antony đại nhân mời ở lên đây. À..."

Heron không biết phải nói gì. Hắn nhận ra mình không có khả năng diễn thuyết thần sầu như Darling. Hàng đống suy nghĩ bình thường luôn tuôn chảy trong đầu, lúc này đây, khi đối mặt với hàng trăm cặp mắt nhìn mình chằm chằm, lại trở nên trì trệ, như xe sa vào vũng bùn, kẹt cứng. Thế là hắn cứ cứng đờ đứng đó.

Bên dưới bắt đầu rộ lên tiếng xì xào. Các quý tộc được giáo dưỡng kỹ càng, ngoài mặt không nói, nhưng ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ nồng đậm. Thường dân thì khỏi phải bàn, mất kiên nhẫn la lối bảo hắn cút xuống.

Trong tình huống hết sức xấu hổ này, Heron ý thức được, hắn đã phí quá nhiều thời gian cho Brutus, chưa bao giờ nghiêm chỉnh học tập những kỹ năng cần thiết.

Tiếng la ó mắng mỏ như sét đánh bên tai khiến hắn thức tỉnh, cũng hiểu được mình nên làm những gì.

Darling xem đã rồi mới bước lên giải vây giúp Heron. Y vòng tay ôm lấy đôi vai cứng còng của hắn: "Nào nào quý vị, Polio đại nhân chỉ là đang thương tâm quá thôi mà. Có lẽ cái chết của cha ta đã gợi lên hồi ức khổ sở của ngài ấy. Dù sao cha ta và cha ngài ấy lúc sinh thời cũng là bạn tốt của nhau mà. Giờ này trên thiên đường chắc hai vị thân sinh đáng kính đang cùng nhau đối ẩm, dõi mắt trông xuống con dân La Mã thân yêu đấy."

Heron cúi đầu, có chút bất lực.

Mất mặt quá đi...

Lễ tang kết thúc, Heron chậm rì rì trở về xe ngựa.

Lucas thấy hắn trở lại, chủ động vén rèm xe lên, nhưng hắn cứ đứng đực ra đó, không có ý định lên xe.

"Chủ nhân?" Lucas nghi hoặc thả rèm xuống, cảm thấy có cái gì không đúng.

Heron hơi nghiêng mặt liếc y. Đôi mắt vốn phủ đầy tức giận, vì dầm mưa mà nhu hòa hơn, trông có đôi phần quyến rũ.

"Về tắm." Hắn thô bạo cởi bộ tang phục mặc bên ngoài, ném vào góc tối dơ bẩn.

"Thật xúi quẩy." Hắn dừng một lát, "Ngươi cũng tắm chung với ta luôn đi."

Móng tay Lucas nháy mắt đâm vào lòng bàn tay.

Mưa nặng hạt trở lại, xe ngựa chạy giữa màn mưa chập chờn bay bay. Lucas ướt từ trong ra ngoài, đuôi tóc không ngừng nhỏ nước, tóc mái dán sát vào trán, che khuất một bên mi mắt y.

Về đến nhà, hai người vội vã vào trong. Heron bảo nô lệ chuẩn bị nước tắm, còn dặn nô lệ kia nhớ cho thêm thảo dược.

Lúc đi ngang qua bức tượng thạch cao Pliny, Heron nhác thấy áo choàng đen trên thân tượng, tức thì lùi lại vài bước, nhất quyết vươn tay kéo áo choàng xuống, ném vào sân đình.

"Lão gia hỏa bỏ vợ bỏ con, dầm mưa đi!"

Lucas dở khóc dở cười: "Ngài không sợ phu nhân tức giận à?"

Heron giương mắt nhìn y: "Lại đây, Lucas."

Lucas mơ hồ, ngoan ngoãn xích lại gần hắn.

Heron nhìn chăm chú y một hồi, sau đó duỗi ngón tay ra, vén tóc mái phủ lên mi mắt của y ra sau tai, lộ ra vầng trán cao sáng bóng.

"Đừng quan tâm đến những thứ vô dụng." Hắn mỉm cười, "Ngươi bẩn rồi, đi tắm thôi."

Mắt Lucas tối sầm.

...

Bể tắm rộng lớn đổ đầy nước nóng, bốn góc là bốn pho tượng trang trí hình đầu rắn, được thiết kế sao cho nước từ bể chảy vào tượng, sau đó phun ra từ miệng rắn. Mùi thơm tỏa ra từ lư hương, ánh nến bập bùng phủ lên đồ vật một màu ám kim, khiến không khí trở nên mờ ám.

Khí lạnh của ngày mưa dường như cũng bị chặn sau cánh cửa.

Lucas đứng trước lớp lụa ngăn, nheo mắt lại, ngửi được mùi huân hương ngọt ngào.

Xuyên qua lớp vải mỏng manh, y thấy Heron đang thoát y, mờ mờ ảo ảo, rất không thực.

Heron mở kim băng, ngoại bào tùy tiện rơi xuống đất, lộ ra cẳng chân cân đối sáng bóng bên trong. Hắn chầm chậm cởi áo trong, bắp đùi, eo, lồng ngực dần hiện ra. Da hắn nhẵn nhụi trông rất mịn màng, xương quai xanh gợi cảm như cánh bướm, eo nhỏ chân thon, đẹp không tả xiết.

Trong mắt Lucas, Heron trở thành một vầng trăng non diễm lệ, mà lụa ngăn trước mắt chính là vầng sáng thanh thoát của vầng trăng đó.

Hắn ném quần áo bẩn vào sọt, trần trụi đi tới bể tắm, như con mèo nhỏ chạm chạm đầu ngón chân vào mặt nước xem nhiệt độ, sau đó thỏa mãn xuống bể, toàn thân chìm trong nước nóng, mái tóc xõa ra như vết mực lan trên mặt bể.

Ngâm hồi lâu, hắn mới trồi lên, vuốt mặt một cái, chống tay ngồi lên thành bể, chân vẫn chìm trong nước.

"Lucas." Hắn vuốt tóc về phía sau, "Ngươi vào được rồi."

Lucas vén màn che lên, lớp ngăn cách duy nhất biến mất.

Cơ thể không chút che đậy của Heron hiện rõ trước mắt y.

Vẻ đẹp trần trụi thuộc về nhân loại, không cần bất kỳ vật trang trí nào cũng đủ làm người ta mặt đỏ tim đập.

Nhịp tim Lucas đập dữ dội, không phải vì dục vọng bản năng của con người, chỉ đơn thuần là chấn động bởi vẻ đẹp tự nhiên của đối phương thôi.

Y không biết nên diễn tả tâm trạng hiện tại thế nào, nếu phải nói, thì có lẽ chính là "cảm động".

Chỉ trong một cái nháy mắt, linh hồn y đã bị Heron triệt để nắm giữ.

Trong đời luôn có những khoảng khắc thoáng qua chỉ như cái nháy mắt như thế, nhưng khiến con người mãi mãi không quên, chết không hối tiếc.

Hiện tại Lucas rơi vào tình cảnh như vậy.

"Ngươi thích mặc đồ đi tắm à?" Heron trêu chọc, "Xấu hổ cái gì. Chẳng lẽ ngươi sợ chỗ đó của ngươi không to bằng ta hả?"

Lucas giật mình, sau đó nhanh tay cởi đoản bào, chỉ chừa lại cái quần con, bước xuống bể, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Heron.

"Trong nước có bỏ thảo dược đấy." Heron bụm tay vốc nước lên rửa mặt, "Lại đây cho ta xem vết thương thử nào."

Lucas vâng lời rẽ nước đi đến. Nước trong bể chỉ cao ngang eo y, vừa vặn lộ ra tấm lưng trần săn chắc phủ kín vết roi. Roi Brutus dùng để đánh y là roi ngựa, quật một phát là da tróc thịt bong, để lại dấu vết dữ tợn như những con rết khổng lồ bò lổn ngổn.

Heron giơ tay, ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào miệng vết thương hơi sưng đỏ.

"Nhìn đau thật." Hắn vốc một vốc nước, nhẹ nhàng xối lên vết thương.

Hắn nắm vai Lucas, xoay y qua đối diện với mình.

Vô số vết thương, có cũ có mới, có sâu có cạn, đan chằng chịt.

Hắn theo bản năng vươn tay chạm vào những vết tích ghê người kia, từ gia ấn trước ngực đến vết cắn trên vai.

Heron biết, những thứ này đã xuất hiện từ rất lâu rồi.

Chỉ là trước đây hắn chưa bao giờ để ý thôi.

"Lucas, sau này đừng tự tiện hành động nữa." Hắn nói, "Ta là chủ nhân của ngươi, ta phải có trách nhiệm bảo vệ ngươi."

Lucas hơi khựng lại: "Chủ nhân, ngài không cần làm thế đâu."

Heron cười nhẹ: "Lucas, ta muốn..."

Lucas ngẩn người.

"Ta muốn vào Viện Nguyên Lão. Cũng phải cảm ơn Darling, nhờ y mà ta nhận ra mình yếu kém đến mức nào."

"Ngài thay đổi suy nghĩ rồi ạ?" Lucas nghiêm túc lên.

Heron gật đầu: "Lúc trước ta đã quá vội vàng, mải đối phó với Brutus mà bỏ qua rất nhiều thứ. Giả sử gã có đem di chúc đến đây, cũng chỉ lấy lại được vườn hồng với hai tòa nhà thôi. Ta không nên đặt cược cả tính mạng mình vì chút tài sản đó. Pliny không xem ta như con trai, ta cũng không cần phải lao tâm khổ tứ vì đồ của hắn."

Lucas tròn mắt kinh ngạc.

Heron nói tiếp: "Ta mang dòng máu của Polio, mẹ ta là người của Claudius, anh họ cũng là thành viên của Viện Nguyên Lão. Ta có đầy đủ điều kiện tự mình gây dựng sản nghiệp, không nhất thiết phải vì số của cải của người cha quá cố mà vứt đi tất cả."

Lucas nhìn hắn chăm chú, ánh mắt lấp lánh, thân thể trắng nõn của Heron in ngược trên đáy mắt y. Khóe mắt y cong lên, khoé môi cũng vậy:

"Ngài thay đổi rồi, chủ nhân." Y cười nói: "Thay vì cứ khư khư giữ đồ của người khác bố thí như chó giữ xương, chẳng bằng tự mình rèn luyện, tay làm hàm nhai không lo chết đói."

"Vốn từ của ngươi hình như có tiến bộ đấy." Heron mỉm cười, "Nhưng, ta không cố chấp với nó, không có nghĩa là ta sẽ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng cho nó cho người khác đâu."

Lucas nghiêng đầu suy nghĩ: "Nếu thế thì... Lúc ngài học biện thuật thì tôi sẽ học tiếng Latin. Lúc ngài đọc chính luận thì tôi sẽ đi luyện kiếm. Chủ nhân giỏi cần nô lệ giỏi, phải không ạ?"

Heron giảo hoạt nhìn y, đột nhiên ào một tiếng nhảy vào ao làm nước bắn tung toé.

"Lâu rồi chưa so tài." Hắn cười to, "Quyết đấu đi, Lucas!"

Lucas biết, điều này biểu hiện Heron đang hài lòng.

Heron nhanh như thỏ vồ tới, hai khuôn ngực trần trụi đụng vào nhau, đau đớn.

Hắn ôm chầm lấy cổ Lucas, chân trái luồn qua hai chân y, cố gắng gạt y ngã, nhiệt khí thở ra vờn quanh cổ y. Tư thế hai người thoạt nhìn như đang ôm ấp thân mật.

Mỗi khối cơ bắp trên người Lucas căng ra như sắp nổ tung. Y siết eo Heron, dễ dàng đẩy hắn ra.

Hiện tại y không muốn Heron dính chặt vào người thế này.

Vì phía dưới y đã cương rồi.

Heron bất mãn, tiếp tục nhào tới, ép y về phía thành bể.

Lucas bị đẩy, lưng chạm đến thành bể, phía trước bị Heron chặn lại.

Heron rất có cảm giác thành tựu. Nãy giờ vật lộn khiến người hắn đẫm nước, tóc phủ xuống ôm sát mặt, lông mi xinh đẹp run run, dưới ánh nến càng thêm kiều diễm.

Cánh môi hồng hồng cách Lucas rất gần, như một đốn lửa ấm áp. Lý trí Lucas như bị hỏa thiêu, đầu óc sắp chảy hết thành bùn.

Y tóm vai Heron, lật thân, vị trí của hai người liền thay đổi.

Y giam Heron giữa hai cánh tay, hơi thở nặng nề, ánh mắt lưu luyến môi hắn.

Y như rơi vào cõi mộng...

Trong thế giới hư ảo ấy, y và Heron trở thành một đôi tình nhân ngọt ngào không phân biệt giai cấp, yêu nhau đến chết đi sống lại, dắt tay nhau đi hết đường đời, cả cơ thể lẫn linh hồn đều hòa thành một thể...

Thừa dịp Lucas đang ngẩn ngơ, Heron dùng đầu tông mạnh vào cằm y.

Lucas tinh thần đang treo ngược cành cây không ngờ hắn lại biết chiêu này, sơ ý bị dính đòn, lảo đảo vài bước, cuối cùng trượt chân.

Ào~

Nước sóng sánh tràn ra ngoài thành bể.

Lucas hoảng hốt chìm xuống đáy bể, mộng tưởng cũng bị đánh tan, vỡ vụn trôi theo dòng nước.

Sau khi uống mấy ngụm nước, sắp nghẹt thở đến nơi, y mới trở về hiện thực, nhớ ra mình đang trong bể tắm bồi Heron chơi.

"Ta thắng!" Heron khoác hai tay lên thành bể, huýt sáo ra vẻ lưu manh, "Cảm ơn đã nhường, Lucas."

Lucas trồi lên, nhổ nước trong miệng ra, vươn tay vuốt mặt: "Hình như tôi chưa dạy ngài chiêu này..."

"Chiêu này ngươi dùng lúc bị mấy ngư dân tập kích lúc trước, ta học theo." Heron xoa cái trán nhoi nhói.

"Kỹ thuật chiến đấu của ngài tiến bộ rồi đấy ạ."

Heron cười đưa tay về phía y: "Lucas, đừng bỏ ta mà đi lần nữa."

Lucas không hiểu: "Đi đâu ạ?"

Heron chủ động nắm lấy tay y, kéo y lại gần.

"Sau này chúng ta sẽ cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành!" Heron cười.

Hắn ôn nhu vén tóc mái ướt sũng của Lucas ra sau tai, sau đó dời tay xuống lồng ngực mạnh mẽ, khẽ vuốt gia ấn khắc trên đó.

Hắn từ từ thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc.

"Lucas, ngươi sẽ là bằng hữu của ta!" Hắn trịnh trọng tuyên bố.

Lucas nhìn hắn, thật lâu sau mới nở nụ cười: "Cực kỳ vinh hạnh."

...

Sau khi tắm xong, Heron quyết định đi một chuyến đến kỹ viện.

Đương nhiên là Lucas cũng đi theo làm phu xe kiêm dẫn đường.

Kỹ viện trang trí hoa lệ, nhiều lều vải được căng lên tạo thành những không gian riêng, tranh vẽ trên tường mang đầy mùi vị nhục dục, dưới sàn rải cánh hoa, dụng cụ tình thú từ trần nhà buông xuống, âm thanh khó nghe vang lên tứ phía.

Kỹ nữ dùng miệng mớm cánh hoa cho khách làng chơi, mờ ám vuốt vuốt cánh tay đang khoác qua eo mình. Các nàng mặc quần áo mỏng như cánh ve, nằm trong lều vải, phần cơ thể cần che đều bại lộ hết, trong không khí lẫn mùi đàn hương, dinh dính khó chịu.

Giường của các kỹ nữ rất bẩn, vì loại người nào các nàng cũng tiếp.

Hai người đi đến trước một căn lều. Heron đi vào, thấy ngay Apina đang nằm nghiêng trên giường.

Apina mặc quần áo bằng lụa màu đỏ, lười biếng chống cằm, đem một viên đường bỏ vào miệng. Đường cong cơ thể nàng rất gợi cảm, ngực to eo thon mông lớn, môi và móng tay đỏ như máu, đầu đeo trang sức làm từ bảo thạch đỏ sang quý, dây chuyền và vòng tay cũng làm từ bảo thạch đỏ nốt, ánh sáng của bảo thạch hòa cùng sắc đẹp của nàng, cùng tỏa sáng.

Ánh mắt Heron vừa chạm đến mặt nàng, liền bị chấn kinh.

Nàng rất giống Gurneya, giống từ đầu đến chân, chẳng khác nào phiên bản sa đoạ của Gurneya.

Apina nhìn Heron, vui vẻ nói: "Có vẻ hôm nay thiếp trúng mánh lớn rồi."

Heron không lại gần nàng. Lúc đầu hắn định ngồi lên ghế sa lông, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn thấy đứng nói chuyện là tốt nhất.

"Ta không đến hưởng lạc, nhưng ta có thể cho ngươi tiền." Hắn ném túi tiền qua, "Ta nghe nói ngươi có một khách quen tên là Brutus. Nói cho ta tất cả những gì ngươi biết về gã."

Apina bĩu môi, mở túi tiền ra đếm: "Gã ấy là đồ mặt than, không thích nói chuyện, với lại kỹ thuật trên giường rất tệ, mới vào trận chưa được bao lâu đã quăng giáo đầu hàng..."

"Ta không muốn nghe cái này..." Heron ngắt ngang, "Ngươi có nghe gã đề cập đến di chúc hay con dấu gì không?"

"Đây là chuyện riêng của quý tộc." Apina chậc chậc hai tiếng, "Ngài cho rằng Brutus sẽ nói mấy chuyện như thế cho một kỹ nữ thấp hèn như thiếp à? Khách quan à, ngài đừng đánh giá cao vị trí của thiếp trong lòng gã vậy chứ. Đối với gã, thiếp chỉ là một thế thân thôi..."

Heron nhíu mày: "Thế thân?"

Apina cười cười, lôi từ đầu giường ra một bộ nội y, vung vẩy trước mặt Heron.

Đó là một bộ nội y nữ cũ kỹ, ố vàng nhăn nhúm, rõ ràng đã được sử dụng rất nhiều năm, màu sắc vốn có đã phai đi rất nhiều.

"Mỗi lần hành sự Brutus luôn bắt thiếp mặc cái này. Có thêu tên đấy."

Apina chỉ chỉ cái tên được thêu bằng sợi bạc trên bộ nội y, sau đó ném nó cho Heron: "Thiếp không biết chữ, nhưng có lẽ ngài sẽ đọc được."

Heron lập tức ngồi chồm hỗm xuống nhìn:

"Gurneya"

Từ lúc nhìn thấy dung mạo của Apina hắn đã ngờ ngợ, giờ bằng chứng bày ra trước mắt, hắn kinh hãi đến hít một ngụm khí lạnh.

"Còn những thứ này..." Apina chỉ lên tóc, "Cũng là gã cho thiếp, là đồ quý nhất thiếp từng được nhận đấy."

Nàng gỡ hết mấy món trang sức ra, tùy ý đặt trên giường: "Hình như gã rất thích màu đỏ."

Nàng rút tay lại, mị hoặc cười: "Những gì thiếp biết thiếp đã nói hết rồi."

Heron gật đầu, xoay người đi ra.

Bầu không khí trong kỹ viện rất ngột ngạt, Heron và Lucas không chịu nổi nữa, ôm mũi chạy hộc tốc, cuối cùng cũng hít thở được bầu không khí trong lành.

"Ôi mẹ ơi!" Heron leo lên xe ngựa, "Chỗ quái gì mà nóng còn hơn núi lửa Pompeii. Mấy người kia chắc não bị úng nước hết rồi mới chui vào đó tìm vui."

"Ngài hỏi được gì không?" Lucas cầm roi ngựa.

"Toàn mấy thứ linh tinh." Heron thất vọng, "Chỉ có một chuyện có vẻ đáng giá, Brutus ôm tâm tư bất chính với Gurneya. Đúng là cầm thú, mẹ nuôi cũng không tha!"

Lucas sửng sốt, hơi nghiêng đầu: "Hèn gì gã ngoan ngoãn nghe lời Gurneya như thế..."

Heron vén màn che ra nhìn y, đôi con ngươi lấp lánh trong bóng tối. Tấm lưng rộng lớn, gò má cương nghị hơi lóe ánh sáng ở đằng chóp cùng cánh mũi cao thẳng của y đều bị Heron thu hết vào tầm mắt."

Sau một hồi chăm chú quan sát y, hắn dứt khoát chui ra ngồi cạnh y.

"Lucas, ta nói rồi, ta rất hào phóng." Heron nhìn mắt y, "Sao lúc nãy ngươi không nhân cơ hội chơi bời một chút? Ta nghĩ người như ngươi có lẽ rất được hoan nghênh..."

Ánh mắt và ngữ khí toát ra ý vị thăm dò đến bản thân hắn cũng không biết.

Lucas nhìn hắn, hỏi ngược: "Ngài có biết con người và động vật khác nhau điểm nào không?"

"Con người biết sử dụng lửa, còn động vật thì không." Heron trả lời theo bản năng, "Cái này năm ta ba tuổi đã được giáo phó dạy cho."

Lucas nhíu mày: "Không sai, nhưng chưa đủ."

"Nói."

"Con người chỉ muốn làm tình với người mình yêu. Còn động vật thì không."

Ánh mắt Lucas thâm thúy, sâu như đại dương, vững vàng kiên định, lời y thốt ra trịnh trọng chẳng khác nào một lời thề khắc cốt ghi tâm.

Heron nảy sinh một cảm giác thỏa mãn.

"Ây chà chà, ngươi dám xúc phạm Hoàng Đế nha." Heron cười, "Nhưng ta rất vui vì có một nô lệ..."

Sau đó bổ sung: "Cũng là bằng hữu hiểu đạo lý như ngươi."

....

Bầu không khí tang thương bao trùm tòa nhà chính của gia tộc Antony. Bên trong treo lụa đen dày nặng, sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo ẩm ướt, mấy nô lệ khom lưng lau dọn nước bùn dính bên trên. Trong đình vừa u ám vừa lạnh lẽo, như một cái quan tài đầy tử khí.

Giữa đình dựng tượng người đã khuất, Darling nằm trên xích đu, trong tay là một chân nến, ánh sáng vàng cam lúc mờ lúc tỏ rọi lên mặt y.

Ánh mắt của y dán lên ngọn lửa, mi mắt không chớp lấy một lần.

Phoebe đi tới, cả người run run, đôi mắt to tròn chứa đầy tức giận, đến vành mắt cũng đỏ lên.

"Anh biết anh ấy không giỏi diễn thuyết, sao vẫn cố ý làm khó anh ấy? Khiến anh ấy mất mặt trước nhiều người như vậy, anh muốn gì?!"

Darling liếc nàng, hạ thấp chân nến một chút: "Chưa gì đã muốn thay người dưng đòi công đạo? Em gái, sao lúc cha chết em không đau lòng như vậy đi?"

"Hành động của anh buồn nôn lắm đấy, biết không? Anh xem lễ tang của cha là cái gì? Chỗ cho anh diễu võ giương oai chắc? Anh là đồ điên bị quyền lực chi phối!"

"Anh là đồ điên bị quyền lực chi phối, vậy em là cái gì? Một con ngốc suốt ngày chỉ biết nghĩ đến thứ tình cảm trai gái vớ vẩn?" Darling cười khẩy, "Chậc, nếu sau này em gả cho tên Polio kia, coi chừng sinh ra một đứa thiểu năng đó."

"Anh?! Anh dám mắng tôi trước mặt cha?!" Phoebe chỉ vào tượng của cựu gia chủ gia tộc Antony, rít lên the thé, "Tôi mới là người mang huyết thống Antony, việc của tôi không tới phiên một thằng con nuôi như anh nhúng tay vào!"

"Vậy sao? Nhưng em nên nhớ, gia chủ hiện tại là anh, em gái ạ. Có trách thì trách mẹ em tại sao lại sinh ra em là nữ ấy."

Phoebe cứng họng, vành mắt càng đỏ.

"Chậc chậc, em tìm gương soi lại bản thân đi." Darling nhướng mày không hài lòng, "Mặt dính đầy bùn, quần áo nhăn nheo, đến dáng đứng cũng xấu đau xấu đớn. Bao nhiêu quy củ em quăng đi đâu hết rồi hả, thật là..."

"Kệ tôi! Tốt nhất anh nên chữa cái bệnh sạch sẽ chết tiệt của anh đi, Darling!" Phoebe mỉa mai, "Nếu ngày nào cũng phải xét nét từng chi tiết như anh, chắc tôi lên gặp thần Ánh Sáng sớm quá."

"Vì thế nên em mới mãi chỉ là một cô tiểu thư ngây thơ luỵ vì tình thôi. Em gái à, em suy nghĩ lại đi, thay vì gả cho tên Polio chỉ có mã ngoài kia, sao em không chọn làm vợ hoàng tử? Nghe nói bên gia tộc Polio đang túng quẫn, em mà gả vào là đảm bảo chúng ta chẳng thu được chút của nã nào ra hồn."

"Tôi tình nguyện!" Phoebe trợn mắt, tức đến nghiến răng, "Tôi mới không muốn gả cho đồ vô dụng Lutica!

"Lutica vô dụng, nhưng cậu ta sẽ trở thành Hoàng Đế. Em là đứa con gái duy nhất còn độc thân trong nhà, em phải có nghĩa vụ góp phần xây dựng cơ nghiệp gia tộc, mà điều duy nhất em làm được, chính là làm vợ em họ của em, Lutica."

"Không muốn!" Phobe hét, "Tôi không muốn trở thành công cụ thăng quan tiến chức của anh!"

Tiếng la hét làm kinh động đến Tư Lan đang ở trên lầu. Bà giật mình, vội vàng đi xuống.

Bà để mặt mộc, nỗi đau mất chồng khiến bà như già thêm mười tuổi. Hai mắt bà sưng húp, giày cũng không thèm mang, tóc tai xõa bù xù như tổ quạ.

"Chúng bây ồn ào cái gì? Cha chúng bây vừa mất là chúng bây làm loạn luôn đấy à?!" Bà quát, nắm tay siết chặt.

Darling không thèm trả lời bà, tầm mắt lại chuyển về phía ngọn lửa.

Phoebe thấy bà đến, lập tức òa khóc nhào vào lòng bà: "Mẹ... Darling bắt con phải gả cho Lutica kìa!" Nàng ôm eo Tư Lan, "Mẹ cũng biết tên đó yếu đuối như thế nào mà! Đến món ăn ưa thích trong bữa tiệc cũng không dám tự mình đi lấy, người như thế sau này làm nên trò trống gì?"

Tư Lan vỗ vỗ lưng nàng, nói với Darling: "Phoebe có quyền tự do hôn nhân, con không thể ép uổng nó. Nó là người của Antony, cũng là người của Augustus, tiền của không thiếu, nó muốn làm vợ ai là quyền của nó..."

"Chính vì em nó là người của Antony nên mới phải gánh vác trách nhiệm này!" Darling lạnh lùng, "Con nghĩ có lẽ cha cũng đã nghĩ như vậy."

"Nhưng con cũng không thể vì sự nghiệp mà xem nhẹ tình cảm của em con!"

"Vậy cho con hỏi, lúc lấy đi phần gia sản lớn nhất của thân đệ con, tại sao hai người không nghĩ đến tâm trạng của con?!"

Tư Lan dừng một lúc, mắng: "Chúng tôi nuôi dưỡng cậu hơn mười năm, cho ăn cho mặc, cưới vợ cho cậu, còn cho cậu lên làm gia chủ, mà giờ đến một việc bé như móng tay cậu cũng lấy ra so đo? Gia tộc Antony thiếu cậu cũng vẫn tồn tại bình thường được nhé."

"Con ở đây không phải là vì mẹ không sinh được con trai sao? Nếu không có con, ai sẽ là người thừa kế gia tộc Antony, một nữ nhân như Phoebe?" Darling cắn răng, "Con muốn trả lại tài sản cho Brutus."

"Cậu thử xem!" Tư Lan nổi giận: "Đừng quên tôi là em gái của Hoàng Đế, tôi nâng cậu lên được, cũng có thể đạp cậu xuống được! Nếu cậu dám trả lại tài sản, cứ chờ ngày bị biếm thành thường dân đi!"

Darling ngồi lại xích đu, miệng thở hồng hộc, sắc mặt y đỏ lên vì kích động, hoàn toàn mất đi phong độ lúc đứng trên bục diễn thuyết, cứ như một bệnh nhân dặt dẹo đương lên cơn hen suyễn.

Y mất rất lâu mới có thể bình tĩnh trở lại. Y trầm mặc liếc Tư Lan, lại nhìn ánh nến.

"Con mới là gia chủ, không cần tốn sức tranh cãi với đám đàn bà con gái. Hai người có thể cút được rồi."

Tư Lan mỉa mai: "Cậu cứ thích lửa đi, thích nhiều vào, nhảy vào đó chết luôn cũng được! Cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị thần linh trừng phạt!"

"Nếu được chết trong ngọn lửa xinh đẹp, con cũng cam lòng." Darling hung ác cười.

Phoebe lườm y, không thèm dây dưa nữa, đỡ mẹ mình rời đi.

Darling khinh bỉ liếc bóng lưng hai người, lại tiếp tục nhìn ngọn nến.

Ngón tay y khẽ vờn qua ngọn lửa, nhiệt độ nóng bỏng thoáng liếm tay y, khơi gợi tình yêu mãnh liệt trong lòng.

Y bỗng sờ sờ thân nến, bất mãn nhíu mày.

"Này." Y gọi nô lệ bên cạnh, "Cây nến này bị khuyết một miếng. Lần sau mua nến nhớ chọn kỹ vào. Ta không muốn ngọn lửa yêu quý của ta nhảy múa trên một thứ không hoàn mỹ thế này."

Nô lệ máy móc gật đầu.

Darling mỉm cười, ném giá cắm nến xuống đất, ngọn lửa phụt tắt.

Y đứng dậy, vuốt thẳng từng nếp nhăn trên y phục, định rời đi, tầm mắt lướt qua một cái ghế, phát hiện nó hơi lệch, liền vươn tay sửa lại, sau đó mới hài lòng đi ra ngoài.

...

Khí trời càng ngày càng lạnh, gió thu thổi phần phật trên không trung, quật tan tác những đàn quạ khiến chúng hoảng sợ kêu inh ỏi. Mưa nhiều hơn, nắng ít đi, đã nhiều ngày trên bầu trời La Mã vắng bóng thái dương. Vì thời tiết không tốt nên buôn bán ế ẩm, chợ vắng hoe. Mọi người bắt đầu dự trữ lương thực, nam xây hầm, nữ dệt vải, tiếng cọt kẹt của khung cửi vang khắp một con phố.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi trời quang mây tạnh.

Mặt Trời núp sau những mây nặng trĩu, nhưng những tia nắng vẫn cố len lỏi, rơi xuống nhân gian. Sắc trời vừa âm u vừa ấm áp.

Bồ câu ướt nhẹp. Chúng nó quay đầu uể oải mổ lông tơ, uốn éo mông nhảy nhảy, đến gạo cũng không thèm ăn.

Lucas mặc kệ chúng nó, chuyên tâm luyện kiếm bên cạnh.

Heron cầm quyển trục da dê, ngồi trên đài cao.

Sau khi Lucas ngọt nhạt một hồi, Heron cuối cùng cũng bỏ cái thói quen ngồi thõng chân nguy hiểm của mình, ngoan ngoãn ngồi bó gối gần mép đài.

Quyển trục đã lật hơn phân nửa, ánh mắt Heron lơ đễnh nhìn về phía Lucas.

Kiếm thuật của Lucas rất tốt, chiêu nào cũng múa đến đẹp đẽ.

Mũi kiếm mang hàn quang thoắt ẩn thoắt hiện, để lại trên đường nó đi những tàn ảnh như tia chớp, vây quanh Lucas một thân hắc bào, khiến y cực kỳ giống một viên mã não đen tỏa ra ánh sáng lung linh.

Tóc y đẫm mồ hôi, xương cảm gợi cảm. Dù cách rất xa nhưng Heron vẫn có thể cảm nhận được nhiệt khí tỏa ra từ người y.

Phía góc tường là các nữ nô túm năm tụm bảy, mắt trái tim ngắm y luyện kiếm. Heron hiểu tâm trạng của các nàng. Lucas đúng là khiến người khác vui mắt vui tai.

Hắn nhìn đã rồi, đứng lên, phủi bụi dính trên quần áo, há miệng định gọi y.

Hắn chưa kịp lên tiếng, Lucas đã thu kiếm nhìn về phía hắn, mỉm cười.

Chữ "Lucas" sắp thoát ra khỏi yết hầu lại nuốt trở về.

Bọn họ gần như đã tâm ý tương thông.

Khóe miệng Heron nhếch lên, vẫy tay gọi Lucas.